Hủ Nữ Cũng Có Mùa Xuân

Chương 8



Thời gian sau đó cũng không xảy ra bất cứ chuyện gì đặc biệt, Mạc Vũ bình an vượt qua học kì một ở trường đại học, những người bạn cùng phòng ký túc xá với cô cũng càng ngày càng thân thiết với nhau, nhưng cô cứ cảm giác Lâm Duyệt Phàm lại xa cách với cô thế nào... Cụ thể thì cô cũng không biết tại sao Lâm Duyệt Phàm lại trở thành như vậy, kể từ sau khi ảo thính lần trước xuất hiện, cô nghe thấy Lâm Duyệt Phàm tỏ tình với mình thì hắn không còn rủ cô đánh bóng rổ nữa.

Cô đã từng chờ đợi một mình ở trên sân bóng suốt cả một buổi tối như một kẻ ngớ ngẩn, đợi rất nhiều lần nhưng Lâm Duyệt Phàm đều không tới, cho nên dần dần cô cũng từ bỏ.

Nam thần quả nhiên chỉ nên đứng từ xa mà nhìn.

Một học kỳ mới cũng sắp bắt đầu, những người cùng phòng với nhau đương nhiên phải có sự hội hợp, vì thế sau khi mọi người đã tập trung đông đủ, cả đám chuẩn bị ra bên ngoài ăn tối và hát karaoke.

Vốn dĩ mọi người đều đã từng suy đoán ở học kì một rằng, ai sẽ là người đầu tiên có người yêu, nhưng không ai ngờ rằng người đầu tiên có đôi có cặp lại là người bọn họ cho rằng không có khả năng nhất, chính là Lâm Duyệt Phàm.

Mạc Vũ và đám bạn cùng phòng đều đã ngồi trong nhà hàng đông đủ, chỉ còn lại một mình Lâm Duyệt Phàm là vẫn chậm chạp chưa tới. Mấy người bọn họ đã gọi trước một ít thức ăn. Khi thức ăn sắp mang lên đầy đủ, Lâm Duyệt Phàm rốt cuộc cũng tới, hơn nữa bên cạnh hắn còn có thêm một cô gái. Chính là cô gái cứ luôn đeo bám lấy hắn trong kỳ học quân sự lần đó.

Tuy rằng lúc ấy cô ta luôn cố gắng nâng cao cảm giác tồn tại của mình trước mắt bọn họ, nhưng Mạc Vũ cũng không thể nào nhớ được tên cô ta, chỉ nhớ được diện mạo.

Trương Chu Lân thấy Lâm Duyệt Phàm đột nhiên lại dẫn theo một cô gái tới, vội vàng trêu chọc: “Ôi chao, thật sự không ngờ người đầu tiên không chịu nổi cô đơn trong phòng chúng ta, lại là Lâm đại tiên đây. Không phải là cậu không dính khói lửa phàm tục hay sao?”

Trương Chu Lân nói như vậy, Lâm Duyệt Phàm cũng không thèm để ý tới, sau đó liền ngồi xuống cùng với cô gái kia. Thật là vô cùng khéo léo, đối diện với Mạc Vũ. Cô gái kia hết sức ngoan ngoãn yên tĩnh ngồi vào chỗ của mình, đám bạn bè trong phòng đương nhiên là không tha cho Lâm Duyệt Phàm, hết người này đến người khác thi nhau hỏi chuyện.

Lâm Duyệt Phàm đương nhiên cũng không trả lời gì. Mạc Vũ cũng chỉ liếc mắt nhìn bọn họ một cái, rồi tiếp tục tập trung chuyên môn ăn uống.

Như vậy cũng tốt, cô chưa từng chờ mong sẽ có một nam thần của riêng mình.

Chỉ là tuy rằng cô nghĩ như vậy trong đầu, nhưng thời điểm lúc nuốt miếng thịt kia xuống, cũng cảm thấy một sự khó chịu không thể gọi tên.

Cô gái khi ngồi im một chỗ không nói lời nào thì còn tốt, vừa mở miệng ra đã là một câu chấn động. “Từ nãy đến giờ vẫn chưa chính thức giới thiệu với mọi người đúng không? Tôi tên là Giang Vân, là vị hôn thê của Lâm Duyệt Phàm.”

Cô ta vừa dứt lời thì không khí chung quanh giống như ngưng đọng lại, một chút tiếng vang cũng không có.

Mẹ kiếp, chuyện này phát triển cũng quá nhanh rồi nhỉ? Nếu tính từ lúc gặp mặt cho đến bây giờ, thì hai người bọn họ chỉ mới ở bên nhau nửa năm, đã quyết định đi đến hôn nhân, như vậy có phải là quá mức qua loa rồi không?

“Đính hôn từ trong bụng mẹ mà thôi.” Lâm Duyệt Phàm ngồi bên cạnh nãy giờ vẫn không nói gì, cuối cùng cũng có thể kịp thời cứu vớt bầu không khí xấu hổ.

“Thì ra là như vậy, có nghĩa là hiện tại hai người đang bồi dưỡng tình cảm sao?” Lưu Thủy Nguyên nhìn nhìn Mạc Vũ, hỏi một câu.

Lâm Duyệt Phàm không nói gì, nhưng Giang Vân bên cạnh thì lại gật gật đầu. Giang Vân rất giỏi ăn nói, chẳng mấy chốc đã có thể trò chuyện vui vẻ với những người trong phòng ký túc xá của bọn họ, dù sao lúc trước cũng đã từng gặp Giang Vân, lại còn ở chung với cô ta mấy ngày.

Toàn bộ quá trình ăn tối coi như suôn sẻ, chỉ là lúc Lưu Thủy Nguyên và Lương Thanh Bằng đều cùng nhìn về phía Mạc Vũ một cách đầy thương hại, thì trong lòng cô cũng nhiều ít cảm thấy không thoải mái. Nói lời bậy bạ cuối cùng cũng phải trả giá, cũng may người biết những chuyện này, chỉ có Lưu Thủy Nguyên và Lương Thanh Bằng. Sợ hai người kia sẽ chạy đi tìm Lâm Duyệt Phàm hỏi đông hỏi tây, trong lúc ăn cơm, Mạc Vũ đã quyết đoán gửi tin nhắn cho hai người bọn họ, nói rằng cô và Lâm Duyệt Phàm đã chia tay trong hoà bình.

Sau khi ăn cơm xong, Trương Chu Lân đưa ra đề nghị hát karaoke, thấy thời gian còn sớm, mọi người đều đồng ý lời đề nghị này của Trương Chu Lân. Sau khi vào một tiệm karaoke đặt một phòng thì cả bọn đều cùng vui vẻ ca hát với nhau. Nhưng thật ra người phấn khích nhất chỉ có một mình Trương Chu Lân, Trình Tử Đào có tính cách dịu dàng đương nhiên không điên cuồng như Trương Chu Lân, còn những người khác thì đều mang tâm sự trong lòng.

Mạc Vũ thì hoàn toàn như chìm trong cõi mộng, chỉ ngồi một chỗ ăn trái cây thập cẩm. Đồng thời còn phải chịu đựng ánh mắt thương hại của hai người kia nhìn chằm chằm vào mình. Còn Lâm Duyệt Phàm vẫn luôn lạnh nhạt, đương nhiên là không phấn khích, Giang Vân ở trước mặt bạn trai cũng không thể tỏ ra phóng túng.

“Ôi, hay là hai người các cậu cùng song ca một bản đi?” Trương Chu Lân bắt đầu bày trò.

Mạc Vũ khẽ quay đầu lại nhìn về phía Giang Vân đang dựa vào vai Lâm Duyệt Phàm, bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình giống như đang thất tình, mà còn là loại cảm giác thất tình khi chưa từng yêu đương nữa.

Quả thật là khó chịu đến cực điểm...

Mạc Vũ quay đầu, lại tiếp tục ăn trái cây thập cẩm. Chỉ là không ngờ tới, Trương Chu Lân thấy không thể bắt Lâm Duyệt Phàm và Giang Vân cùng song ca, liền giao nhiệm vụ làm sinh động bầu không khí lại cho Mạc Vũ.

“Mạc Minh, hay là cậu hát một bản đi.” Lời này vừa nói xong thì Mạc Vũ đột nhiên liền biến thành đối tượng được mọi người chú ý, Mạc Vũ cũng định mở miệng từ chối, nhưng không ngờ cái lưỡi phản chủ đã thốt ra: “Cũng được.”

Khi Trương Chu Lân đưa micro cho Mạc Vũ thì cô mới giật mình tỉnh ra, không còn cách nào khác đành phải tùy tiện chọn một bài. Sau khi hát xong, cô phát hiện tất cả mọi người đều yên tĩnh, chẳng lẽ mình hát khó nghe đến vậy sao? Mình không phát huy được phong độ vốn có của mình à? Mạc Vũ lại cẩn thận nhìn mọi người một lần nữa.

Người vỗ tay đầu tiên là Lưu Thủy Nguyên, sau đó những người còn lại cũng phục hồi tinh thần, ai nấy đều khen ngợi Mạc Vũ hát rất tốt, Mạc Vũ cũng không nhìn ra được là bọn họ khen thật lòng hay là thế nào, cho nên cũng chỉ cười nói mấy câu khách sáo, rồi sau đó trở tay đưa micro cho Trình Tử Đào ở bên cạnh.

Sau đó tiếp tục ngồi ăn trái cây thập cẩm của mình.

Không khí cũng không thực sự cuồng nhiệt, vì thế cuộc hành trình vui vẻ ở tiệm karaoke cũng kết thúc nhanh chóng. Lâm Duyệt Phàm đương nhiên phải có trách nhiệm đưa Giang Vân trở về, cho nên mới không về cùng cả bọn.

Những người khác thì đều cùng đi, về đến phòng ký túc xá, Lương Thanh Bằng đột nhiên nói với Mạc Vũ: “Tôi có chuyện muốn nói riêng với cậu.” Sau khi dứt lời, liền bỏ đi ra ban công trước.

Mạc Vũ không cần nghĩ cũng biết là chuyện gì, vì thế quyết định đem tình huống cụ thể của mình kể với cậu ta, thật sự không thể chịu nổi ánh mắt thương hại của cậu ta và Lưu Thủy Nguyên nữa.

Mạc Vũ vừa nghĩ như vậy vừa đi ra ban công, còn thuận tiện đóng cửa kính lại, đề phòng người khác có thể nghe được.

“Còn buồn à?” Lương Thanh Bằng không nói lời nào dư thừa đã trực tiếp vào chủ đề, toát ra một câu như vậy.

Mạc Vũ nhất thời cũng không phản ứng lại kịp.

Buồn? Buồn cái gì cơ?

“A, ha ha ha. Thôi để tôi nói thật với cậu vậy…” Phải mất hai ba giây, Mạc Vũ mới có thể lý giải được vấn đề của Lương Thanh Bằng, sau đó cô thành thật kể lại câu chuyện của mình cho cậu ta biết.

Lương Thanh Bằng nghe xong thì liền vô cùng sửng sốt, hỏi lại: “Nói cách khác, cậu và Lâm Duyệt Phàm căn bản không có quan hệ tình nhân gì?”

Mạc Vũ gật đầu thật mạnh: “Còn về phần thân phận của tôi, cậu ngàn vạn lần không được nói cho bất cứ ai biết, tôi làm như vậy cũng là có nỗi khổ, hơn nữa những chuyện này tôi chỉ nói với một mình cậu, hy vọng cậu có thể giúp tôi giữ bí mật.”

Mạc Vũ tỏ ra vô cùng thành khẩn nhìn về phía Lương Thanh Bằng, Lương Thanh Bằng đương nhiên không có lý do gì để từ chối, vì thế liền trực tiếp đồng ý.

Nhưng Mạc Vũ lại không hề phát hiện, lần này cô lựa chọn thẳng thắn, lại mang đến nhiều phiền phức cho sau này.