Hủ Nữ Cũng Có Mùa Xuân

Chương 9



Mạc Vũ có làm thế nào cũng không nghĩ ra, sau khi mình nói rõ thân phận với Lương Thanh Bằng và Lưu Thủy Nguyên, thì lại có nhiều phiền phức nhỏ xuất hiện như vậy. Rõ ràng hôm đó cô còn nhìn thấy Lương Thanh Bằng và Lưu Thủy Nguyên trốn trong một góc hôn môi. Lúc đó cô còn hết sức vui vẻ đem trả chai dung dịch bôi trơn kia lại cho Lương Thanh Bằng, cuối cùng thì hai người bọn họ dùng mới thích hợp hơn cô. Nào ngờ, Mạc Vũ vừa mới đem trả dung dịch bôi trơn cho Lương Thanh Bằng thì liền nghe được Lương Thanh Bằng tỏ tình với mình.

“Mạc Vũ, tôi.. có lẽ là tôi đã thích cậu.” Giọng Lương Thanh Bằng nhẹ nhàng, dịu dàng như một cơn gió mùa xuân. Nhưng khi đến chỗ Mạc Vũ thì hoàn toàn biến thành một thời tiết khác, có thể nói là sét đánh giữa trời quang.

Cái, cái quỷ gì thế? Mẹ kiếp? Chẳng lẽ muốn tôi trở thành kẻ thứ 3 chia rẽ hạnh phúc của hai người sao?! Không không không, không thể như vậy.

Mạc Vũ vẻ mặt đứng đắn, nhìn Lương Thanh Bằng, lời nói sâu sắc hỏi: “Người anh em, cậu bị làm sao vậy? Có phải cậu và ai kia đã xảy ra chuyện gì không vui không? Chuyện không thoải mái thì có thể điều tiết lại mà, đúng không? Ngàn vạn lần đừng để trong lòng uất ức.”

Lương Thanh Bằng ngơ ngác nhìn Mạc Vũ, dường như nghĩ ra cái gì đó: “Tôi không có bạn gái.”

Đương nhiên là tôi biết cậu không có bạn gái, cậu có bạn trai mà...

Mạc Vũ dùng ánh mắt nói với Lương Thanh Bằng một câu như vậy, rồi cũng mặc kệ Lương Thanh Bằng hiểu hay không, sau đó nói tiếp: “Tôi cảm thấy cậu ấy rất tốt, tuy rằng ngày thường nói lời vô nghĩa có hơi nhiều, nhưng dù sao cũng là một người tốt, hơn nữa hai người ở bên nhau cũng rất xứng đôi. Cho nên, tuyệt đối đừng phụ lòng cậu ấy, chuyện này tôi cũng sẽ không nói với cậu ấy. Được rồi, cứ như vậy đi, tôi phải đi làm bài tập đây.” Mạc Vũ nói xong liền hoảng hốt bỏ chạy.

Kỳ thật Mạc Vũ được người ta tỏ tình, trong lòng cũng rất kích động, nhưng người thổ lộ lại là anh em tốt của mình, hơn nữa người anh em tốt này đã có người yêu, đương nhiên cô phải vì chính nghĩa mà từ chối.

Nhưng cô lại không biết Lương Thanh Bằng hoàn toàn mờ mịt, cũng không biết phản ứng của cô như thế là tình trạng gì.

Trong khi đó cũng cùng một ngày, Mạc Vũ tiếp tục được Lưu Thủy Nguyên tỏ tình.

“Mẹ kiếp, hai người các cậu là cấu kết với nhau chơi tôi phải không? Thực xin lỗi, tôi từ chối.” Mạc Vũ cũng không biết phải nói gì, sao hai người này lại cùng lúc tỏ tình với cô? Chẳng phải hai người bọn họ là một đôi à?

“Lương Thanh Bằng đã tỏ tình với cậu sao?” Lưu Thủy Nguyên nhàn nhạt hỏi.

“Mẹ kiếp, việc này mà cậu cũng biết à? Hai người các cậu bị làm sao vậy? Đột nhiên xu hướng giới tính lại trở nên bình thường là thế nào?” Mạc Vũ bắt đầu lầm bầm lầu bầu.

“Nè, có phải là cậu đã hiểu lầm gì không?” Lưu Thủy Nguyên cau mày nhìn Mạc Vũ, cứ luôn cảm thấy có chỗ không bình thường.

“Hiểu lầm? Hiểu lầm gì, chẳng lẽ hai người các cậu không phải là mối quan hệ kia sao? Rõ ràng hôm đó tôi thấy hai cậu hôn nhau mà.” Mạc Vũ hết sức nghiêm túc.

Nói thật thì lúc đó cũng chỉ là tình cờ. Mạc Vũ đi đến thư viện mượn sách, thì liền phát hiện thấy Lưu Thủy Nguyên và Lương

Thanh Bằng đang trốn trong một góc thư viện to nhỏ thầm thì. Cô còn dự định đi qua chào hỏi hai người bọn họ, thì liền nhìn thấy Lương Thanh Bằng túm lấy cổ áo Lưu Thủy Nguyên cúi đầu hôn xuống.

Mạc Vũ lập tức hoảng sợ, vội vàng trốn sang một bên. Sau đó Lưu Thủy Nguyên đẩy Lương Thanh Bằng ra, vẻ mặt khó chịu bỏ đi. Lúc ấy Mạc Vũ cũng là vô cùng kích động, lần đầu tiên gặp phải loại cảnh tượng này ngoài đời thực, không phải là trên phim ảnh, làm sao có thể không kích động được?

Chính bởi là vì việc này, Mạc Vũ mới có thể nhận định bọn họ chính là một cặp đôi đồng tính luyến ái.

Nhưng mà sự thật thì không phải như vậy, lúc ấy Lương Thanh Bằng và Lưu Thủy Nguyên đều đã biết thân phận của Mạc Vũ, cho nên vẫn luôn dùng ánh mắt nhìn nữ sinh để nhìn cô. Không biết vì sao, cả hai đều cảm thấy trên người cô có một loại sức hút kỳ lạ, không có lúc nào không hấp dẫn ánh mắt bọn họ. Dần dần cảm xúc đã phát triển thành yêu thích. Hai người bọn họ liền vì chuyện này mà gây gổ với nhau một trận, sau đó tan rã trong không vui. Ngày thường là anh em tốt, nhưng vừa nói đến chuyện tình cảm trai gái, thì hai người liền lựa chọn đối đầu.

“Nhưng mà... bây giờ tôi còn chưa nghĩ đến chuyện yêu đương.” Mạc Vũ uyển chuyển từ chối Lưu Thủy Nguyên. Trong lòng cũng có chút hụt hẫng.

Sao lại không giống như những gì mà mình nhìn thấy? Hai người các cậu ở bên nhau không phải là tốt hơn hay sao? Cứ một hai phải tranh giành tôi làm gì.

Mạc Vũ cho rằng, bọn họ tỏ tình như thế là đã xong chuyện, nào ngờ còn thay phiên nhau thực hiện kế hoạch theo đuổi, điều này khiến Mạc Vũ vô cùng sợ hãi.

Đầu tiên là hẹn cô đi ăn cơm, sau đó trò chuyện khi được khi mất, ngày nào cũng gửi tin nhắn quan tâm này nọ. Rõ ràng là ở cùng một phòng ký túc xá, cứ một hai phải gửi tin nhắn để làm gì, Mạc Vũ thực sự cảm thấy quá đủ rồi... Hơn nữa, mỗi lần đơn độc ở chung với một trong hai người bọn họ, thì người còn lại nhất định sẽ xuất hiện phá vỡ bầu không khí. Nhưng không còn có cách nào, Mạc Vũ cũng đã nói hiện tại mình không muốn yêu đương, chỉ là bọn họ vẫn tiếp tục theo đuổi không hề từ bỏ.

“Có phải là bởi vì Lâm Duyệt Phàm không?” Một ngày nọ, ba người bọn họ cùng được giáo sư gọi đi sắp xếp sách vở trong thư viện, Lưu Thủy Nguyên đột nhiên hỏi ra một câu như vậy. Mạc Vũ có hơi sửng sốt một chút, trái tim thì như bị lỡ đi một nhịp.

“Sao, sao lại như vậy được, chỉ đơn giản là tôi không muốn nghĩ đến chuyện yêu đương mà thôi...” Mạc Vũ trả lời có lệ.

“Cậu có biết không? Bất cứ ai, cứ hễ nói rằng mình không muốn nghĩ đến chuyện yêu đương, thì thực ra trong lòng đã có một người không thể quên được, đó mới chính là nguyên nhân bọn họ không muốn yêu đương.” Lưu Thủy Nguyên mở miệng nói tiếp.

“Vậy sao? Có phải cậu đã xem quá nhiều tiểu thuyết ngôn tình không? Làm gì lại có chuyện phức tạp như vậy.” Mạc Vũ ngoài cười nhưng trong không cười tiếp tục dọn sách, sau đó đi về hướng phòng học.

“Vậy vì sao cậu lại không chọn một trong hai người chúng tôi?” Mạc Vũ thật sự rất muốn dùng kim may miệng Lưu Thủy Nguyên lại. Cứ ríu rít hỏi không ngừng như vậy, không thấy phiền hay sao?

“Tại sao tôi phải chọn một trong hai người các cậu? Chẳng lẽ tôi không thể lựa chọn người khác hay sao?” Mạc Vũ cảm thấy không thể hiểu được suy nghĩ của cậu ta.

“Đương nhiên có thể, nhưng tôi cảm thấy với hình tượng hiện tại của cậu, hai người chúng tôi là lựa chọn tốt nhất.” Lúc này, Lương Thanh Bằng vẫn luôn yên tĩnh bên cạnh, đột ngột mở miệng.

Mạc Vũ hoàn toàn không muốn để ý đến bọn họ.

“Được rồi, đừng nói nữa, đến rồi.” Mạc Vũ nói xong liền cất bước đi vào phòng học trước, đặt sách lên trên bục giảng. Sau đó tùy tiện tìm một chỗ ngồi.

Vừa mới ngồi xuống không bao lâu, thì điện thoại di động liền nhận được tin nhắn của Lâm Duyệt Phàm, hắn hẹn cô buổi tối cùng chơi bóng. Mạc Vũ đọc tin nhắn xong cảm thấy vô cùng sửng sốt. Con người này mấy trăm năm qua cũng chưa từng hẹn cô, đột nhiên lại hẹn ra ngoài chơi bóng, khiến Mạc Vũ cảm giác có chút kỳ quái. Nhưng cuối cùng cô cũng đồng ý.

Hôm nay là thứ sáu, tối hôm nay những người trong phòng đều sẽ về nhà, nếu cô không đồng ý với hắn, thì cùng ở chung một phòng cũng khó tránh khỏi xấu hổ. Lúc trước Mạc Vũ đều nghĩ rất nhiều cách để không cần phải đơn độc ở chung với Lâm Duyệt Phàm, cô cũng không biết nguyên nhân có thể chỉ là trong lòng muốn trốn tránh. Chỉ cần không đơn độc ở chung với hắn, thì cô sẽ không cảm thấy trong lòng mình đặc biệt khó chịu. Nhưng hôm nay cô không có lý do để từ chối. Có lẽ Lâm Duyệt Phàm cũng chỉ đơn giản muốn tìm một người chơi bóng với mình mà thôi. Nếu vậy thì cứ đồng ý, cũng không có gì là không tốt.

Tối hôm đó đúng giờ hẹn, Lâm Duyệt Phàm đã một mình đi ra sân bóng bắt đầu luyện tập. Lâm Duyệt Phàm vẫn đẹp trai ngời ngời trước sau như một, chỉ là Lâm Duyệt Phàm không thể nào là của cô được. Cho nên cô cũng chỉ có thể im lặng đứng một bên mà thưởng thức.

Mạc Vũ đứng ở một góc nhìn Lâm Duyệt Phàm thật lâu, cho đến khi Lâm Duyệt Phàm phát hiện ra cô, cô mới giả vờ nói rằng mình vừa đến.

Có một vài người, cho dù mình làm thế nào, thì cũng không thể sở hữu được.

Mạc Vũ đã khắc ghi câu nói kia của Lưu Thủy Nguyên thật sâu trong lòng, nhưng bản thân cô cũng không có cách nào thay đổi sự thật, rốt cuộc đây có phải gọi là tình yêu không?