Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?

Chương 146



Đang lúc Hàn Vũ muốn cởi nốt tầng y phục vướng víu bao lấy cơ thể của Nguyệt Tích Lương thì có một bóng đen vọt vào trong phòng, hốt hoảng lên tiếng.

- " Thái tử, hoàng thượng triệu ngài vào cung có việc gấp! "

Hàn Vũ: "........ "

Cánh tay hắn khựng lại giữa không trung, muốn tiến cũng không được mà lùi cũng chẳng xong. Sắc mặt hắn đen đến không thể nào đen hơn.

Nguyệt Tích Lương chảy mồ hôi ướt đẫm cái yếm, lệ rơi đầy mặt. Những giọt lệ của sự cứu rỗi!

A men! Chúa đúng là không phụ lòng nàng!

Phá đám đúng lúc lắm!

Nguyệt Tích Lương đưa con mắt " âu yếm " nhìn mỗ vị ám vệ đang quỳ dưới đất. Ánh mắt đó chứa chan sự cảm kích vô bờ bến khiến hắn phải rùng mình ớn lạnh.

Ám vệ cảm giác được bầu không khí có chút không đúng liền ngẩng đầu lên lén nhìn. Nhất thời, trong phòng xuất hiện thêm một pho tượng đá hết sức sống động.

Ôi chao!

Hắn đang nhìn thấy cái khỉ khô gì thế này?

Thái tử..... thái tử đang cởi trần, dưới thân người là Nguyệt cô nương y phục xộc xệch, tóc tai rối bời, hai tay bị trói chặt trên đỉnh đầu. Đây chính là hình ảnh cưỡng gian nha.

Không ngờ thái tử lại cầm thú như vậy. Hắn.... hắn.... hắn không thần tượng thái tử nữa đâu!

Bất quá, nói đi vẫn phải nói lại, hình như hắn đã phá hỏng chuyện tốt của thái tử thì phải.

Ực....

Ám vệ nào đó nuốt một ngụm nước miếng, tâm thần run rẩy kịch liệt.

Xoạt!

Cơ hồ là phản ứng ngay tức khắc, Hàn Vũ chộp lấy tấm chăn gần đó, bao kín thân hình của Nguyệt Tích Lương vào bên trong. Hắn gầm lên.

- " Cút ra ngoài! "

Ngọn lửa dục vọng mới nổi lên đã bị chặn ngang, hắn không căm phẫn mới là lạ.

- " A... nga.... cút, cút liền! "

Ám vệ vội vã ba chân bốn cẳng chạy thục mạng ra bên ngoài, xiêu xiêu vẹo vẹo, mắt nhắm tịt, không dám nhìn lung tung nữa. Giây phút này hắn đột nhiên quên mất mình là cao thủ có khinh công tuyệt đỉnh.

Cánh cửa phòng đóng lại. Hàn Vũ còn chưa kịp thở ra một hơi thì nó lại được mở ra, một cái đầu thò vào, lắp bắp nói.

- " Hoàng..... hoàng thượng nói đây là việc hệ trọng. Thái.... thái tử cần phải lặp tức có mặt.... không được chậm trễ.... "

- " Cút! "

Sầm!

Cánh cửa đóng vào lần thứ hai.

Hàn Vũ nghiến răng kèn kẹt, oán giận đi xuống giường, cầm lấy y bào mặc vào. Hắn liếc nhìn Nguyệt Tích Lương đang thở phào nhẹ nhõm ở một bên, sắc mặt vẫn còn trắng bệnh dọa người.

Hắn mấp máy môi định nói điều gì đó, nhưng cổ họng như mắc nghẹn lại, hắn chung quy vẫn là nói không ra lời.

Hàn Vũ cụp mặt xuống, im lặng bước ra khỏi phòng. Bóng lưng của hắn dường như có một chút cô tịch không rõ nguyên do.

Nguyệt Tích Lương không rảnh mà để ý đến điều đó, nàng còn đang bận trấn an con tim vì sợ hãi mà đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Nàng mệt mỏi cuộn tròn thành một đoàn, tóc đen tán loạn trên nệm. Vì quá hao tổn cả sức lực lẫn tinh thần, chẳng bao lâu sau, Nguyệt Tích Lương liền thiếp đi mất. Không biết nàng mơ thấy cái gì nhưng lông mày nàng thủy chung vẫn nhíu chặt lại, chưa từng một lần giãn ra.....

Ngồi trên xe ngựa đi vào hoàng cung, Hàn Vũ tựa đầu vào thành xe, một tay vắt lên trán, một tay cầm sách nắm chặt lại. Hắn cười khổ một tiếng, lẩm bẩm.

- " Ta đang làm cái gì thế này? "

Biết rõ là mình đang làm tổn thương nàng nhưng hắn lại không có ý định dừng lại. Hắn đã bị lửa giận che mờ đi lý trí.

Không. Không phải thế. Lửa giận chỉ là một cái cớ ngụy biện cho hành động của hắn.

Thực ra.... đây chính là ý muốn sâu trong lòng hắn. Là hắn muốn mượn cơ hội này để bộc phát ra ngoài. Hắn đúng là một tên xấu xa mà.

........

Hôm nay chính là ngày đại hôn của thái tử Ám Dạ quốc. Phủ thái tử giăng đèn kết hoa, người người ra vào bận rộn.

Nguyệt Tích Lương bị người ta dựng dậy từ sớm, trang điểm tỷ mỉ, thay giá y, đội mũ phượng.

Suốt cả một quá trình dài dằng dặc đó, ánh mắt nàng luôn vô hồn, vô định, không có lấy một tia cảm xúc, không hờn cũng không giận, như một con rối xinh đẹp mặc người bố trí.

Để tránh nàng chạy trốn cũng như gây chuyện, Hàn Vũ đã điểm huyệt câm của nàng, hai tay cũng bị trói chặt giấu dưới ống tay áo rộng thùng thình. Hắn đúng là đã suy nghĩ kín kẽ.

Trước trạch viện của Nguyệt Hạo Thần, Kỷ Mạt Mạt như là một u hồn lượn lờ. Sắc mặt nàng ta tiều tụy, bọng mắt đen sì như gấu trúc, môi mím chặt.

Nàng ta đã mai phục ở đây mười ngày rồi, chỉ vì muốn được gặp mặt Nguyệt tổng một lần.

Phụ thân nàng ta là Đoan vương đã tỏ ý muốn gặp mặt Nguyệt tổng nhưng đã bị người ta từ chối phũ phàng. Không còn cách nào khác, nàng ta đành tự mình rình ở đây thôi. Nàng ta đã mất rất nhiều bạc mới có thể biết được chỗ ở của Nguyệt tổng đấy.

Bất quá...... tại sao hắn lại không ra ngoài lấy một lần chứ? Tại sao hả?!

Nàng ta đợi hắn đến nỗi sắp mọc rễ luôn rồi!

Cơ mà bây giờ thì không còn nhiều thời gian nữa. Hôm nay là đại hôn của thái tử ca ca rồi, sẽ không kịp mất, bức thư này sẽ không trao kịp mất....

Kỷ Mạt Mạt nâng con mắt giăng đầy tơ máu vì thiếu ngủ, định bụng sẽ liều lĩnh tông cửa xông vào xem sao. Đúng lúc này.....

Kẹt.....

Đại môn vốn im lìm nửa tháng nay dần dần hé mở. Có hai đạo bóng dáng một trước một sau đi ra, trên vai nam tử nam tử cao lớn hơn là hai bọc hành lý.

Hiên Viên Liệt cho người đi lấy xe ngựa, quay sang hỏi Nguyệt Hạo Thần.

- " Hôm nay chúng ta sẽ rời khỏi Ám Dạ, ngươi xử lý hết công việc rồi chứ? "

Rời khỏi Ám Dạ thì cũng chỉ có hai người bọn hắn. Bọn hắn không thích mang theo nhiều hộ vệ phô trương, còn ám vệ ẩn trong bóng tối đương nhiên vẫn có. Thế nhưng nhìn ở mặt ngoài thì đúng là chỉ có hai người đi đường mà thôi.

Nguyệt Hạo Thần ngáp dài, dụi dụi con mắt nhập nhèm buồn ngủ, lèm bèm nói.

- " Ừ, đi thôi. Nửa tháng này ta đã xử lý xong hết rồi. Chúng ta mau khởi hành đến Cảnh Lăng đi. "

Phập!

Con tim Hiên Viên Liệt lặp tức trúng mũi tên của thần tình yêu.

Hắn ôm mặt quay sang chỗ khác, cả gò má lẫn tai đều đỏ bừng một cách đáng ngờ.

Khả ái chết mất! Thần Thần của hắn khả ái vô địch!

Kỷ Mạt Mạt thấy có người xuất hiện thì như cá gặp nước, nàng ta phi ra từ chỗ tối, kích động hỏi Nguyệt Hạo Thần và Hiên Viên Liệt.

- " Một trong hai người các ngươi có phải là Nguyệt tổng hay không? Ta có việc gấp muốn gặp hắn! Các ngươi có phải hay không? "

Nguyệt Hạo Thần nhíu mày, có chút bất mãn phất tay áo, trả lời.

- " Không phải. "

Hắn không còn mới lạ với mấy loại người kiểu này nữa, hắn gặp nhiều rồi. Hắn đâu muốn rước phiền phức vào người mình.

Khi hai người đang định lên xe ngựa thì Kỷ Mạt Mạt lại chặn lại. Nàng ta nài nỉ nói.

- " Ngươi.... vậy ngươi có thể giúp ta thông báo với Nguyệt tổng một tiếng không? Ta thực sự có việc gấp, không những gấp mà còn rất hệ trọng. Ta chỉ muốn đưa cho Nguyệt tổng một bức thư mà thôi. Thật đấy, chỉ một bức thư thôi, không gì khác.... "

Ngừng một lúc, như chợt nghĩ đến cái gì, Kỷ Mạt Mạt lại bồi thêm.

- " Đúng rồi, ngươi có thể nói với Nguyệt tổng. Đây là thư của một nữ tử có tên là Nguyệt Tích Lương. Nàng ta đang rất nguy cấp, bức thư này..... "

Một chân đang dơ lên của Nguyệt Hạo Thần khi nghe thấy tên Nguyệt Tích Lương bỗng khựng lại. Hắn chìa tay ra phía Kỷ Mạt Mạt, trầm giọng.

- " Đưa đây! "

Thư của muội muội, lại còn rất khẩn cấp. Rốt cuộc là chuyện gì? Muội muội của hắn đã xảy ra chuyện gì rồi?