Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?

Chương 147



- " A.... Được! "

Kỷ Mạt Mạt có chút không ngờ người trước mặt lại đồng ý nhanh như vậy. Nàng ta sững sờ mất vài giây rồi mới vội vội vàng vàng lôi ra phong thư của Nguyệt Tích Lương.

Nguyệt Hạo Thần cầm thư, trực tiếp bóc ra ngay tại chỗ. Kỷ Mạt Mạt hốt hoảng kêu lên.

- " Ê, cái này phải đưa cho Nguyệt tổng. Ngươi không được đọc. "

Nguyệt Hạo Thần không nhìn nàng ta, thuận miệng nói.

- " Bổn thiếu chính là Nguyệt tổng đó đây. "

Kỷ Mạt Mạt: "....... "

Vừa rồi là ai nói không phải hả? Lật mặt cũng quá nhanh đi?

Nguyệt Hạo Thần đọc thư, lông mày bất giác nhíu chặt lại một chỗ, cỗ lửa giận trong lòng phát tán ra ngoài, đến nỗi Hiên Viên Liệt đứng cạnh còn cảm giác được sự phẫn nộ của hắn.

Đây chính xác là thư của muội muội hắn. Bút tích xấu như ma chê quỷ hờn thế này, hắn rất quen thuộc, hơn nữa còn được viết bằng tiếng Anh.

Không ngờ muội muội lại gặp phải chuyện rắc rối như vậy, hắn lại còn không biết chút gì.

Thái tử Ám Dạ.... Hàn Vũ?!

Nghĩ lại thì trong cung yến ngày hôm đó, cảm giác của hắn không hề sai. Cô nương ngồi bên cạnh thái tử không ai khác ngoài Nguyệt Tích Lương. Hắn thật là hồ đồ mà!

Hiên Viên Liệt nhìn khuôn mặt nghẹn đỏ bừng của Nguyệt Hạo Thần thì rất mực hồ nghi. Hắn tò mò ghé mắt qua lén đọc bức thư.

Ách? Cái gì ngoằn nghèo, khó hiểu thế này? Đây là vẽ giun trên giấy sao?

Hiên Viên Liệt giật giật khóe môi, cất tiếng hỏi.

- " Ngươi hiểu được? "

Nguyệt Hạo Thần gật đầu như một lẽ đương nhiên, hắn vò nát bức thư trong tay, hừ lạnh nói.

- " Ta hiểu rồi. "

Nói đoạn, hắn lại quay sang Kỷ Mạt Mạt đang bồn chồn như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

- " Muội.... Nguyệt Tích Lương đang ở phủ thái tử đúng không? Ngươi đưa chúng ta đi, ta sẽ đưa nàng ấy ra ngoài! "

Kỷ Mạt Mạt mở to mắt, không yên mở miệng.

- " Nguyệt tổng.... ngươi không mang thêm người sao? "

Nguyệt Hạo Thần nhướng mày, phất ống tay áo.

- " Cần phải mang thêm người ư? Tên Hàn Vũ ấy là đang cưỡng bức dân nữ, với thân phận của ta, ta lên tiếng, hắn dám không thả người? "

Kỷ Mạt Mạt lắc đầu.

- " Không.... nếu là bình thường, chắc lời nói của ngươi sẽ có hiệu nghiệm. Nhưng hôm nay sợ rằng không được, vì.... hôm nay là đại hôn của thái tử ca ca với Nguyệt cô nương a! "

Bắt phải thả tân nương trong ngày đại hôn, Hàn Vũ làm sao có thể bỏ xuống được mặt mũi cơ chứ? Cho dù là Nguyệt tổng thì hắn cũng sẽ không nghe, lá gan của hắn có bao giờ bé đâu.

Biện pháp duy nhất chính là.... náo loạn hôn lễ mà thôi. Nhân tiện cướp luôn người.

Nguyệt Hạo Thần nghe vậy thì giãy nảy lên như đạp phải đuôi, rống lớn.

- " Mẹ nó! Sao ngươi không nói sớm?! Bây giờ đã là giờ nào rồi? Muội ấy sẽ không bị đưa vào lễ đường rồi chứ? Đi mau, đi mau! Mau dẫn đường đi! Hiên Viên Liệt, gọi người tới, càng nhiều càng tốt! "

Fuck! Đại hôn cái con khỉ! Hàn Vũ này cũng thật là vô sỉ!

Hiên Viên Liệt gật đầu, lặp tức ra hiệu với ám vệ trong bóng tối, triệu tập toàn bộ cao thủ hướng đến phủ thái tử.

Ba người nhảy lên xe ngựa, Hiên Viên Liệt đánh ngựa chạy như bay trên đường lớn đế đô, cát bụi mù mịt.

Kỷ Mạt Mạt chịu đựng xóc nảy ngồi bên cạnh chỉ đường, không nhịn được nhủ thầm.

Cái gì mà không nói sớm, là các ngươi mù thông tin thì đúng hơn. Cả đế đô này từ đứa trẻ năm tuổi cho đến cụ già tám mươi có ai không biết đại hôn của thái tử ca ca vào ngày hôm nay. Các ngươi còn trách bản quận chúa? Bản quận chúa bị oan nha!

.......

Cùng lúc đó, mười lăm dặm phía tây đế đô Ám Dạ cũng có một đoàn nhân mã phi nước đại, vẻ mặt ai nấy đều phong trần mệt mỏi, vó ngựa cũng mệt luôn.

Nhất là nam tử cưỡi hắc mã dẫn đầu, cằm hắn còn lún phún râu, thế nhưng cũng không thể che nổi dung nhan tuấn lãng cùng khí thế bức người của hắn, ngược lại càng tăng thêm sự thành thục cùng tà mị.

Đúng vậy, đây chính là Nhị vương gia Bắc Mạc Quân và người của hắn.

Sau bao nhiêu ngày đi đường, cuối cùng bọn hắn cũng gần tiến đến đế đô Ám Dạ.

Từ khi vào địa phận Ám Dạ quốc, Bắc Mạc Quân đã nghe được tin tức đại hôn của Hàn Vũ. Hắn sẽ không ngây thơ đến mức cho rằng Hàn Vũ sẽ thú một ai khác ngoài Nguyệt Tích Lương.

Vậy chỉ có một khả năng, đó là Hàn Vũ không đợi nổi nữa. Hắn muốn mau chóng biến Tích Lương thành thái tử phi của hắn.

Chết tiệt! Theo thời gian thì hôm nay chính là ngày tổ chức hôn lễ.

Bắc Mạc Quân mím chặt môi, mắt ưng vì kìm chế mà nhiễm một tầng đỏ ửng. Hắn chỉ hận con ngựa không mọc được thêm bốn cái chân nữa.

Quá chậm! Tốc độ này vẫn quá chậm! Hắn phải nhanh hơn, nhanh hơn....

Nếu Tích Lương thật sự bái đường thành thân với tên chết tiệt kia, hắn thề sẽ san bằng cả Ám Dạ quốc!

Tích Lương..... mẹ kiếp! Nàng phải trụ vững cho ta, chờ ta, chờ ta đến đón nàng về nhà!

........ Truyện Điền Văn

Phủ thái tử, khách khứa hầu như đã đến đông đủ từ lâu. Hoàng hậu và thượng cũng đích thân làm chủ hôn cho nhi tử mà bọn họ tự hào nhất.

Mặc dù mới đầu Hoàn Nhan Dung Ca rất không thích Nguyệt Tích Lương, thế nhưng sau khi nghe Hàn Vũ kể về nhân phận thật sự của nàng, Hoàn Nhan Dung Ca rốt cuộc cũng chịu ưng thuận mối hôn sự này.

Bất quá, đã qua giờ lành một khoảng thời gian thế nhưng tân nương ngày hôm nay vẫn chưa xuất hiện.

Lý do sao?

Thực chất bây giờ vị ma ma và mấy nha hoàn phụ trách chuẩn bị cho Nguyệt Tích Lương cũng rất hoảng hốt và bối rối.

Các nàng đang đi đi lại lại trong phòng, đưa con mắt lo lắng nhìn nữ tử nằm trên giường.

Nữ tử ấy khoác trên mình bộ giá y đỏ thắm, gương mặt mặc dù đã trang điểm nhưng vẫn trắng bệnh, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán. Cho dù là vậy, ánh mắt nàng vẫn rất bình tĩnh và hờ hững, như thể cơn đau này không ảnh hưởng gì tới nàng.

Vừa rồi khi ma ma đang đỡ Nguyệt Tích Lương ra khỏi phòng thì nàng bất ngờ ngã ập xuống, hai tay ôm bụng, khóe miệng tràn ra máu tươi, không tiếng động làm một khẩu hình " đau ".

Nhìn dáng vẻ quằn quại của Nguyệt Tích Lương, không ai cho rằng đó là giả.

Mọi người đều sợ hãi, mau chóng cho mời đại phu đến phủ thái tử. Đấy chính là thái tử phi tương lai, không thể để cho nàng xảy ra chuyện được.

Ma ma nhìn sắc trời bên ngoài rồi hỏi vị lão giả đang bắt mạch cho Nguyệt Tích Lương.

- " Đại phu, tân nương bị làm sao vậy? Đã qua giờ rồi, cái kia.... "

Lão giả từ tốn thu tay lại, rút ra mấy căn ngân châm đâm vào huyệt vị của Nguyệt Tích Lương, vừa thi châm vừa nói.

- " Cô nương này bị trúng độc, lượng độc tố không quá nhiều cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng mà, với sức khỏe bây giờ của nàng, lão phu nghĩ không tiện bái đường đâu. "

Ma ma đổ mồ hôi hột, run rẩy lên tiếng.

- " Trúng độc? Tại sao có thể trúng độc cơ chứ? Ai có lá gan đầu độc thái tử phi tương lai? Không được! Vấn đề bây giờ là việc bái đường. Hoàng thượng và hoàng hậu cũng đã đến rồi.... nếu mà hoãn lại.... không, không thể hoãn lại được.... "

Vị đại phu lắc đầu, vẻ mặt thành thật.

- " Lão phu chỉ khuyên như vậy thôi. Tốt nhất ma ma nên hỏi ý kiến thái tử, nếu thái tử nhất quyết phải bái đường ngày hôm nay thì để lão phu tạm thời ngăn chặn độc tố, giải độc có thể để sau. Nhưng chặn độc cũng phải mất chút ít thời gian.... "

- " Vậy được, để ta hỏi ý thái tử xem sao. "

Ma ma suy nghĩ một lúc, thấy chuyện này hệ trọng, cuối cùng gật đầu, sai người chạy đi báo tin cho Hàn Vũ.

Ma ma liếc nhìn Nguyệt Tích Lương chịu đau bên kia, trong lòng vẫn tràn ngập nghi vấn.

Đồ ăn, thức uống hàng ngày nàng ta toàn tự mình kiểm tra cẩn thận. Đến cả đồ dùng cũng kiểm tra nốt. Rốt cuộc là ai có thể vô thanh vô tức hạ độc được? Chuyện này thật là vô lý!

Nguyệt Tích Lương nhẹ nhàng quay mặt vào bên trong, ở một góc không ai để ý, đáy mắt vốn vô thần của nàng lóe lên ánh sáng gian trá, môi khẽ câu.

Ai nói muốn hạ độc thì nhất quyết phải dùng thuốc độc?

Thỉnh thoảng nàng có yêu cầu nhà bếp làm thêm mấy món ăn theo yêu cầu. Hàn Vũ luôn luôn chiều theo ý nàng, nàng muốn gì đương nhiên hắn sẽ đáp ứng, huống chi chỉ là mấy món ăn.

Trong thức ăn không có độc, ma ma không thể nào phát hiện ra được.

Thế nhưng không ai biết một điều, nếu mấy món ăn đó ăn cùng lúc với nhau, dần dần sẽ hình thành một loại độc tố, coi như là ngộ độc thức ăn.

Ha, kéo dài thời gian thành công! Chỉ là.... mẹ nó, cảm giác trúng độc đau thật đấy!