Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?

Chương 184



Theo sát câu nói của Bắc Mạc Quân rơi xuống, Nguyệt Tích Lương liền nghe thấy những tiếng " xào xạc, xào xạc " vang lên trong rừng cây.

- " Ha ha, không ngờ ngày hôm nay lại có hai con dê béo tự động đưa tới cửa. Các huynh đệ, mau nhìn xem! "

- " Di? Lão đại, là mỹ nhân a! Không không, là đại đại đại mỹ nhân mới đúng! "

- " Ngao! Là thật nha, một chuyến này có lời rồi. "

- " Hai mỹ nhân, biết điều thì ngoan ngoãn chịu trói, chúng ta không muốn làm cho các nàng phải chịu thương tổn đâu hắc hắc.... "

Nguyệt Tích Lương mở to mắt nhìn đám người đột ngột nhảy ra, không coi ai ra gì bàn tán, tất cả đều là nam nhân trẻ tuổi, ăn mặc rất kỳ lạ. Nàng liếc mắt một cái liền nhận ra đây chính là phục sức của Vu tộc. Lần trước đi cứu Lăng Tiêu Nhiên nàng đã nhìn thấy bọn người Tường trưởng lão mặc giống y như vậy.

Xem ra nàng và Bắc Mạc Quân đoán không sai, thổ phỉ không phải ai khác ngoài tộc nhân Vu tộc!

Bắc Mạc Quân dùng ngón tay nhẹ nhàng khều khều vào lòng bàn tay Nguyệt Tích Lương ra hiệu. Nàng hiểu ý, lặp tức làm ra vẻ chấn kinh, thần tình hoảng hốt tột độ.

- " Các..... các ngươi là ai? Chúng ta chỉ là một đôi tỷ muội mồ côi phụ mẫu, không có thân nhân, phiêu bạt khắp nơi kiếm sống. Các vị đại ca, chúng ta thật sự không có tiền, cầu xin các ngươi thả chúng ta đi đi. "

Bắc Mạc Quân cũng theo đó kích phát nội kình làm cho khuôn mặt mình tái nhợt, miễn cưỡng hô.

- " Không có tiền, hãy thả chúng ta đi đi.... "

Cái giọng điệu này ngang phè phè, ngang hơn cả cua bò. Nguyệt Tích Lương thật muốn một chưởng chụp chết Bắc Mạc Quân.

Không biết đóng kịch thì thôi đừng lên tiếng, giả làm mỹ nhân câm có phải là tốt hơn không?!

Cũng may mấy người trước mặt này không được tính là thông minh, chỉ cho rằng mỹ nữ sợ quá bị lạc giọng, không có thêm nghi ngờ.

Nguyệt Tích Lương tuôn ra một tràng, thoạt nghe thì như cầu xin, nhưng không biết là hữu ý hay vô tình mà tiết lộ gia cảnh khốn khổ, không chỗ dựa của hai người.

Quả nhiên, ánh mắt toán người Vu tộc nhìn nàng và Bắc Mạc Quân càng thêm càn rỡ, như nhìn cá nằm trên thớt. Một tên trong đó vui vẻ nói với nam tử cầm đầu.

- " Tốt quá lão đại, mau bắt người về thôi. Trưởng lão chắc chắn sẽ trọng thưởng cho chúng ta! "

Vốn bọn hắn còn đang cho rằng, với khí chất và nhan sắc của hai mỹ nữ này, thân phận các nàng không phú cũng quý. Bọn hắn mặc dù làm việc không kiêng dè nhưng không phải là ai bọn hắn cũng động được. Nhỡ đâu bắt phải công chúa hay tiểu thư quan lại thì phiền phức to.

Giờ thì hay rồi, gặp được cực phẩm phù hợp không thể phù hợp hơn, nếu tha cho các nàng thì bọn hắn đúng là ngu ngốc.

Nam tử cầm đầu nở nụ cười tà ác, hắn liếm môi đầy man rợ, con mắt nhìn chằm chằm Nguyệt Tích Lương bùng lên ngọn lửa dâm dục.

- " Đương nhiên rồi. Các huynh đệ! Cùng ' thỉnh ' hai vị tiểu thư này đi cùng với chúng ta nào! "

Không hề có một chút chậm trễ, mấy tráng hán chồm người về phía Bắc Mạc Quân và Nguyệt Tích Lương, miệng cười ha hả.

- " Chống cự vô ích thôi, thúc thủ chịu trói đi! "

- " A a a a! Cứu với! "

Nguyệt Tích Lương khóc đến nỗi hoa lê đái vũ, lôi kéo tay Bắc Mạc Quân xoay người chạy, vừa chạy vừa kêu la thảm thiết.

Bất quá nàng đâu có ý định chạy thật, chỉ làm ra vẻ phản kháng cho có thôi. Mình là nữ nhi nhà lành cơ mà!

- " Ai da! "

Chạy được vài ba bước nhỏ, chân Nguyệt Tích Lương liền bị vấp vào một hòn đá nhỏ bằng mắt muỗi dưới đất, té ngã chỏng vó.

Khi ngã còn thuận tay kéo Bắc Mạc Quân làm đệm thịt.

Oạch!

Hai con mồi trước mặt " thổ phỉ " hoa hoa lệ lệ ngã đến bất tỉnh nhân sự, miệng trào bọt mép. Hai người nằm bẹp trên nền đất không động đậy, một bộ mặc người đến bắt.

Động tác của đối phương bỗng khựng lại tại chỗ, bọn hắn đưa mắt nhìn nhau, đầu đầy nghi vấn. Cái quỷ gì?

Một tên tiến gần đến dơ chân đá đá vào mông Nguyệt Tích Lương, xác định nàng vẫn còn thở mới kéo kéo khóe môi, quay sang hỏi đồng bạn.

- " Này là ngất đi? "

Ngã một cái đã ngất, hai nữ tử này hình như hơi yếu ớt chút điểm?

Tên bên cạnh gãi đầu, cũng mơ hồ không kém.

- " Hẳn là! "

Nhưng ai có thể nói cho hắn biết, cái thứ chất lỏng khả nghi bên mép nàng là chuyện gì xảy ra? Ngất vì ngã mà cũng trào bọt mép? Không phải bị bệnh dại mới trào bọt mép thôi sao? Hay là..... nàng bị bệnh dại?!

Tên tộc nhân Vu tộc bi suy nghĩ của chính mình cấp dọa, yên lặng lùi ra sau mấy bước.

Ở một góc không ai để ý, đuôi lông mày Bắc Mạc Quân giật giật liên hồi, trên trán chảy xuống ba vạch đen.

Cô nãi nãi, nàng làm quá lố rồi!