Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?

Chương 185



- " Ưm..... "

Nguyệt Tích Lương khẽ rên lên một tiếng, mở con mắt nhập nhèm ra. Theo bản năng, nàng muốn đưa tay lên dụi mắt, nhưng khi thử cử động mới phát hiện, hai tay nàng vậy mà đã bị trói chặt lại.

- " Nàng tỉnh? "

Thanh âm bất đắc dĩ của Bắc Mạc Quân vang lên bên tai nàng làm cho Nguyệt Tích Lương giật mình ngồi dậy, đầu óc thanh tỉnh hơn phân nửa.

Nàng đưa mắt nhìn hắn, thấy tình cảnh của hắn không khác nàng là bao. Hơn thế nữa, xung quanh hai người còn ngồi đầy những nữ tử khác, có người đang khóc thút thít, có người đang sợ hãi co dúm vào góc phòng, có người lại cố an ủi người bên cạnh, rất loạn.

Nguyệt Tích Lương cười hắc hắc, lên tiếng hỏi.

- " Tỉnh.... tỉnh rồi, đây là đâu? "

Giả vờ ngất, phải nhắm mắt quá lâu làm cho nàng ngủ quên con mẹ nó mất. Thật là có lỗi!

- " Đúng như dự tính, chúng ta bây giờ đã vào trong tộc địa của Vu tộc. "

Bắc Mạc Quân điềm nhiên trả lời. Hắn nhìn nhìn dây trói trên tay tỏ vẻ ghét bỏ, bàn tay vặn vẹo vài cái liền dễ dàng thoát ra, nhẹ nhàng như không. Hắn quay sang vừa cởi dây trói cho Nguyệt Tích Lương vừa hỏi nàng bằng giọng điệu đầy ý cười.

- " Nàng đã ngủ vẻn vẹn ba canh giờ. Đêm qua làm quá sức sao? "

Nguyệt Tích Lương trừng hắn, hai lỗ tai nhỏ hồng hồng. Hắn còn có mặt mũi hỏi nàng câu này? Đêm nào ngủ cùng hắn nàng cũng mất sức có được hay không?

Nguyệt Tích Lương cử động cổ tay, cố tình đánh trống lảng hỏi.

- " Chàng đã nhìn ra bọn chúng đang làm chuyện mờ ám gì chưa? "

Bắc Mạc Quân lắc đầu.

- " Vẫn chưa, ta đợi nàng tỉnh rồi cùng nhau hành động. Ngược lại trong khoảng thời gian này đã có mấy nữ tử bị đưa đi, đến bây giờ vẫn chưa quay trở lại. Sợ là..... lành ít dữ nhiều. "

- " Chậc! "

Nguyệt Tích Lương chậc lưỡi một cái, khuôn mặt xinh đẹp trầm hẳn xuống.

Bản thân nàng cũng không phải là người lương thiện gì cho cam, nàng giết rất nhiều người là đằng khác. Thế nhưng nàng chỉ giết người chọc phải nàng mà thôi, còn những nữ tử ở đây đều vô tội. Nếu người Vu tộc thật sự làm hại bọn họ thì chúng đúng là không bằng cầm thú.

Nguyệt Tích Lương nhìn sắc trời qua ô cửa sổ nhỏ, lấy trong bọc ra một ít thịt sấy khô và bánh nướng chia cho Bắc Mạc Quân, cùng nhau ăn.

Thật may vì bọn " thổ phỉ " không có hứng thú tịch thu đồ đạc trên người các nàng. Nếu không, đợi bọn hắn bố thí chút cơm thiu thì đã sớm đói chết.

Ọt ọt ọt.....

Nguyệt Tích Lương đang gặm bánh thì có tiếng bụng réo phá lệ rõ ràng truyền vào tai nàng.

Nàng quay đầu, đối diện với đôi mắt to tròn, xấu hổ của một tiểu hài tử ngồi cách nàng khá gần.

Sở dĩ nói là tiểu hài tử vì nàng ta mới chỉ tầm tám tuổi, thân hình gầy gò, ăn mặc rách rưới, mái tóc thắt thành hai bím giản dị. Nữ hài ôm bụng nhìn bánh nướng trên tay nàng, nuốt nước miếng, rồi lại ngượng ngùng cười cười, cúi đầu, không dám nhìn nhiều thêm nữa.

Không ngờ đám người kia đến cả nữ hài tử cũng không buông tha.

Nguyệt Tích Lương lặng lẽ móc thêm một phần thịt sấy khô và bánh nướng, dịch mông sán lại gần tiểu nữ hài, nhét đồ vào tay nàng ta, nói nhỏ.

- " Cho muội này, ăn đi. "

Nữ hài ngạc nhiên ngước lên nhìn nàng, đôi mắt đặc biệt to, đặc biệt ngây thơ. Nàng ta muốn từ chối nhưng khi nhìn đến đồ ăn, cái bụng lại kêu lên đầy tính kháng nghị.

Cuối cùng, nữ hài cắn cắn môi, dùng hai tay bị trói nắm chặt đồ ăn, cất giọng ngọt ngào, giòn tan.

- " A Nhan cảm ơn tỷ tỷ. "

Nói rồi, A Nhan cúi đầu, há miệng cắn thật to một miếng bánh nướng nhai ngấu nghiến, hai má phình lên, tựa hồ đã đói bụng lâu ngày.

Nguyệt Tích Lương mỉm cười, ngắm ngắm A Nhan, cảm thấy rất khả ái.

*******

(TG) Từ giờ mỗi chương đạt từ 70 like trở lên Aya mới up chương mới nha >< yêuuu