Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?

Chương 199



Hơi thở nóng bỏng, đôi môi lạnh lẽo của Bắc Mạc Quân lướt qua vành tai Nguyệt Tích Lương làm cho nàng bất giác rụt người lại, nàng đảo mắt, làm như hồ đồ hỏi.

- " Tính sổ? Tính sổ cái gì nha? "

Bắc Mạc Quân khẽ cười, cầm bàn tay nhỏ nhắn của nàng đặt vào hạ thân đã sớm cương cứng, cách lớp vải y phục cũng thấy hùng dũng.

- " Nàng biết rồi còn hỏi. Nó..... muốn nàng. "

Động tác này của hắn mạc danh kỳ diệu giống với gã Phong Hoan thô bỉ nào đó, nhưng Nguyệt Tích Lương không những không cảm thấy chán ghét mà còn trở tay vuốt ve, mở to mắt ra chiều ngạc nhiên lắm.

- " Tiểu Quân Quân, xem xem.... chàng đã hư hỏng đến mức độ nào rồi. Nghe tiếng người khác hoan ái thôi mà cũng cương được? "

Cái gì mà nghe tiếng cũng cương? Đó là vì có nàng thì đúng hơn! Chỉ cần nàng đứng trước mặt hắn thôi, không cần làm gì đã có thể đốt lên dục hỏa của hắn rồi.

Bắc Mạc Quân vòng tay ôm ngang Nguyệt Tích Lương, cúi đầu xuống chiếm lấy đôi môi đỏ mọng của nàng, môi lưỡi giao hòa, thời gian như ngừng lại. Hắn hôn rất điên cuồng, đoạt lấy hết dưỡng khí trong phổi nàng, không cho nàng có đường chạy trốn. Nguyệt Tích Lương bị hôn đến mơ mơ màng màng, mặt hồng rực, theo bản năng vòng hai tay ôm lấy cổ hắn, nhiệt tình đáp trả.

Bắc Mạc Quân vừa hôn vừa sải bước đi đến chiếc giường duy nhất ở trong phòng, Nguyệt Tích Lương mới đặt lưng xuống hắn đã đổ người nằm đè lên nàng. Ngón tay thon dài xảo diệu trượt vào trong tầng tầng lớp lớp y phục, nắn bóp luồng nhũ thịt trước ngực nàng.

Bỗng nhiên, Nguyệt Tích Lương nhíu mày, trầm trầm hô ra tiếng.

- " Ách? Đau.... "

Nhất thời, Bắc Mạc Quân sững người, dừng động tác khiêu khích lại, lo lắng lên tiếng.

- " Đau? Đau ở đâu? Ở đây? "

Ngực nàng đau sao? Không thể nào, hắn rất nhẹ tay mà.

Nguyệt Tích Lương lắc đầu, vươn tay ra sau mò mẫm, sau đó rút từ dưới lưng ra một cái lõi táo. Hiển nhiên, đây chính là hung thủ làm đau nàng!

Bắc Mạc Quân đen mặt, kéo nàng ngồi dậy. Bây giờ hai người mới để ý thấy, không chỉ lõi táo, trên giường còn bày la liệt những đồ dùng hàng ngày, đồ ăn thừa, giấy dầu, tiết khố,..... thật không khác gì một bãi rác.

Bắc Mạc Quân mắc bệnh khiết phích nhanh chóng ôm Nguyệt Tích Lương rời xa căn phòng đầy thứ đồ ghê tởm đó, không muốn ở lại dù là một giây.

Gió ù ù quất vào mặt Nguyệt Tích Lương, nàng rúc vào trong ngực Bắc Mạc Quân. Ham muốn vừa được châm ngòi đã bị dập tắt nên tâm trạng cực kỳ khó chịu, rầu rầu hỏi.

- " Chúng ta đi đâu? "

Bắc Mạc Quân như biết được suy nghĩ của nàng, càng dùng khinh công bay nhanh hơn, thoáng chốc đã ra khỏi tộc địa của Vu tộc, lặng yên không người nào phát giác.

- " Đến ôn tuyền, tiếp tục làm việc. "

Nguyệt Tích Lương ngạc nhiên mở to mắt, ôn tuyền? Đúng là trong núi Phong Lộng có một ôn tuyền, hai người khi lên núi đã đi ngang qua nó. Thế nhưng ôn tuyền đó ở khá xa a.

Nguyệt Tích Lương vốn muốn khuyên Bắc Mạc Quân quay về, nhưng khi nhìn vào vẻ mặt đầy ẩn nhẫn của hắn, nàng đành ngoan ngoãn nuốt những lời định nói ngược xuống bụng.

Thôi, chiều theo ý hắn đi.

Chẳng mấy chốc, hai người đã đến bên ôn tuyền, tiếng nước róc rách êm tai, phong cảnh hữu tình, ngửa đầu lên là có thể thấy một bầu trời tinh tú.

Nguyệt Tích Lương cười híp mắt, hứng thú dào dạt tự cởi y phục. Dã chiến sao? Rất kích thích nha!

Loạt xoạt!

Thân hình thon thả, da thịt trắng nõn của Nguyệt Tích Lương như được tắm mình trong ánh trăng, hiện lên vầng hào hoang nhàn nhạt như có như không. Mái tóc đen nhánh chảy trên bờ vai mảnh khảnh, ánh mắt mê ly, bầu ngực tròn trịa vểnh cao, đầu nhũ tiêm hồng hào run rẩy, mời gọi người chà đạp.

Cổ họng Bắc Mạc Quân khô khốc, hắn đang định tiến đến kéo nàng thì Nguyệt Tích Lương đã trở tay đẩy hắn một cái.

Ùm!

Mỗ vị vương gia nào đó hoa hoa lệ lệ ngã thẳng vào trong ôn tuyền, bọt nước văng tứ tung.

Ào ào.

Bắc Mạc Quân ngồi dậy từ trong nước, những giọt nước đọng trên làn da chắc khỏe màu mật ong của hắn có thể làm cho bất kỳ thiếu nữ nào phải đỏ mặt tía tai.

- " Nàng.... "

Hắn hồ nghi ngước mắt, đập vào tầm nhìn hắn lại là vùng u cốc nhỏ xinh quen thuộc không thể quen thuộc hơn, hai cánh hoa e ấp khép mở, dính một chút thủy dịch lấp lánh.

Nguyệt Tích Lương từ trên cao nhìn xuống, quấn quấn lọn tóc rũ trước ngực, mị hoặc liếm môi, hóa thân thành yêu tinh câu hồn đoạt phách.

- " Hôm nay, bản cô nương muốn ở trên! "