Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?

Chương 200: (H+)



Trên khuôn mặt tuấn mỹ vô trù của Bắc Mạc Quân xuất hiện vẻ trì độn, hắn cứng nhắc gật đầu một cái. Nguyệt Tích Lương tiến thêm một bước, đẩy hắn dựa vào bờ ôn tuyền, bản thân thì dạng hai chân ngồi lên bụng hắn, cười khanh khách.

- " Chàng đó, chỉ cần hảo hảo hưởng thụ mà thôi. "

Nói xong, bàn tay nàng không an phận sờ mó khắp người hắn, đôi môi hôn dọc từ khóe miệng xuống cơ ngực, ngậm lấy cái hạt bé bằng hạt gạo nào đó, day nhẹ.

Bắc Mạc Quân hít vào một hơi, theo bản năng cũng chụp vào đôi gò bồng đảo chín mọng của nàng, nhào nặn thành đủ loại hình dạng. Hắn dùng hai ngón tay cầm lấy đầu nhũ hoa mà vân vê, thỉnh thoảng kéo ra đằng trước rồi bất chợt thả tay, tạo nên từng đợt sóng sữa.

- " Ưm.... "

Nguyệt Tích Lương rên nhẹ, khoái cảm trước ngực làm cho bụng dưới nàng một trận nóng ran, *** **** theo cửa huyệt trào ra ngoài, hòa trộn với dòng nước trong veo ở ôn tuyền.

Dù là như vậy, cửa huyệt dán vào bụng Bắc Mạc Quân cũng đã khiến cho hắn cảm nhận được sự khác thường của nàng, nàng động tình. Phân thân phía dưới lại yên lặng to thêm một vòng, gân xanh chằng chịt nảy lên, trên quy đầu tiết ra thứ chất lỏng bán trong suốt.

Nguyệt Tích Lương gặm cắn một đường xuống dưới bụng Bắc Mạc Quân, lại nhìn hạ thân hai người chìm trong nước, trong con mắt hơi hiện vẻ do dự. Trước đây vào những trang GV, nàng có đọc được những thông tin về việc khẩu giao. Người dùng miệng thì khó chịu nhưng người được khẩu giao lại sung sướng lên mây. Hay là..... thử xem sao?

Nghĩ đến đây, tay Nguyệt Tích Lương liền cầm lấy căm căn thô to của mỗ vị vương gia, hít sâu một hơi, đầu ngụp vào trong nước.

- " Này, nàng.... "

Bắc Mạc Quân giật nảy mình, còn chưa kịp ý thức được chuyện gì xảy ra thì đã thấy cảm thấy " Tiểu Mạc Quân " được thứ gì đó ấp áp, trơn mềm bao bọc, sảng khoái đến độ hắn than ra tiếng.

Toàn bộ khuôn mặt Nguyệt Tích Lương đang ở trong nước, nàng chỉ có thể nín thở. Miệng nhỏ nàng mở ra, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm quanh đầu gây gậy, sau đó đưa nam căn vào trong miệng, ngậm lấy.

Cả khoang miệng nàng căng phồng, tràn ngập mùi vị tanh ngấy đặc trưng của nam giới. Nàng tránh không để hàm răng làm đau hắn, chỉ dùng lưỡi ma xát mã mắt, từ từ, chầm chậm. Trên mặt nước nổi lên từng đợt bóng khí, kèm theo tiếng mút mát " chậc chậc " ám muội.

Hơi thở Bắc Mạc Quân gấp gáp, bất giác nâng hông, đẩy cây gậy vào sâu trong họng nàng, nhẹ nhàng đung đưa.

Bị đầu lưỡi trêu đùa, sự chật hẹp trong khoang miệng kích thích, khoái cảm đánh thẳng lên đại não Bắc Mạc Quân, làm hắn suýt chút nữa buông vũ khí đầu hàng.

- " Tích Lương..... dừng lại..... lên trên đi. "

Rào rào!

Nguyệt Tích Lương trồi từ dưới nước lên, há miệng thu lấy dưỡng khí, những sợi chỉ bạc không biết là nước suối hay nước miếng chảy từ khóe miệng xuống cằm, đặc biệt bắt mắt.

Nguyệt Tích Lương cười hỏi.

- " Thích không? "

Hai tai Bắc Mạc Quân thoáng chốc đỏ bừng, quẫn bách quay mặt đi.

- " Th..... thích. "

Nếu không thích thì không phải là nam nhân nữa rồi.

- " Chàng đã thoải mái rồi, nhưng ta thì chưa. "

Nguyệt Tích Lương cảm thấy tiểu huyệt ngứa ngáy khó chịu, *** **** chảy dầm dề, chỉ là đang ở dưới nước nên khó nhận biết.

Nàng lần nữa dạng chân rộng hết cỡ, hoa kính nhắm thẳng vào cự long dựng thẳng đứng, chậm rãi ngồi xuống.

- " A..... ân.... căng quá.... nga! "

Nương theo nước ôn tuyền, nam căn thật dễ dàng chui vào hang động chặt hẹp mê người. Nhưng trong tiểu huyệt Nguyệt Tích Lương bây giờ, ngoài dị vật xâm nhập còn có thêm đại lượng nước, làm nơi đó của nàng hơi trướng đau.

Hai tay Bắc Mạc Quân đỡ mông nàng, để cho nàng từ từ thích ứng, mặc kệ mồ hôi trên trán hắn rịn ra.

Dù hai người đã làm chuyện phòng the không chỉ một lần nhưng hoa huy*t Nguyệt Tích Lương vẫn cực kỳ nhỏ hẹp, gắt gao cắn hắn, tầng tầng mị thịt hút chặt, không chịu buông ra.

Nguyệt Tích Lương mím môi, hạ quyết tâm, hai tay chống trên ngực Bắc Mạc Quân, nhân lúc hắn không để ý ngồi mạnh xuống.

- " A!! "

Hai người đồng thời ngâm lên một tiếng, thân *** **** đã hoàn toàn chôn sâu vào hoa huy*t Nguyệt Tích Lương, còn thừa ở ngoài chỉ là hai quả cầu nặng trĩu.