Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?

Chương 214



Thân hình Kiến Nhất và Triển Chính Hi bị trấn trụ tại chỗ, gân xanh trên huyệt thái dương hai người bạo khởi, bước chân loạng choạng vài cái, cổ họng dấy lên mùi vị tanh ngọt, cuối cùng không kìm được ộc ra một búng máu.

Thật mạnh, nội lực kẻ này không hề thua kém vương gia, thậm chí có hơn.

Kiến Nhất ngẩng đầu tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, phát hiện đó là một nhã gian trên lầu hai, cửa sổ nhã gian mở tung, lộ ra hai người ngồi bên trong, một già nua, một không rõ diện mạo. Người vừa nói chắc hẳn là lão phụ nhân kia.

Kiến Nhất cố gắng lấy lại bình tĩnh, lau vết máu nơi khóe môi, chắp tay hỏi.

- " Không biết lão tiền bối có gì chỉ giáo? "

Nhìn phục sức kỳ lạ có phần quen thuộc của phụ nhân, Kiến Nhất có thể khẳng định nàng chính là tộc trưởng Vu tộc không sai.

Tộc trưởng Vu tộc - Lã Oa mỉm cười hiền từ, giọng nói nhẹ như lông ngỗng.

- " Hai vị đã nghe được bí mật của chúng ta, ta sao có thể để cho các ngươi sống sót rời khỏi đây được, đúng không? "

Mặc dù nàng ta già nhưng giác quan vẫn rất minh mẫn, nàng ta ngồi lầu hai nhưng tùy thời tùy khắc đều chú ý đến lầu một. Vẻ mặt cùng hành động không giống lẽ thường của Kiến Nhất và Triển Chính Hi làm sao thoát khỏi con mắt nàng ta.

Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, đó là tác phong làm việc của Lã Oa.

Kiến Nhất giả vờ trấn định, lặng lẽ đứng chắn trước người Triển Chính Hi, cất cao giọng.

- " Tiền bối có lẽ hiểu nhầm rồi, chúng ta không biết gì cả. Tiền bối, xin cáo từ! "

Nói xong, hắn kéo tay Triển Chính Hi lao ra chỗ đại môn tửu lâu, tốc độ đó làm cho người khác không kịp phản ứng.

Lão phụ nhân không nói không rằng phất ống tay áo, nội lực hóa thành trưởng phong đánh về phía hai người Kiến Nhất, ngăn trở bước đi của bọn hắn.

Hai vị thị vệ Nhị vương phủ cường ngạnh chống lại, khi hóa giải được chưởng phong thì cũng đã làm lỡ mất thời cơ tẩu thoát, bị đám thuộc hạ của Lãnh Phong bao vây lấy, như cá nằm trên thớt.

- " Chết tiệt! "

Triển Chính Hi rủa thầm một tiếng, nhanh chóng rút đao thủ thế, ánh mắt đằng đằng sát khí. Thần sắc của Kiến Nhất cũng trở nên khó coi, mày kiếm nhíu chặt.

Tộc trưởng Vu tộc cùng Lãnh thiếu môn chủ song song đi xuống lầu, không thèm nhìn hai người lấy một cái, thờ ơ phân phó.

- " Tiễn bọn hắn một đường xuống Tây Thiên. "

- " Rõ!! "

Khi bóng dáng lưỡng kẻ cầm đầu khuất dạng sau cánh cửa, một nửa thủ hạ cũng lục tục đi theo sau, chỉ để lại một nửa đối phó với Kiến Nhất và Triển Chính Hi.

Bất quá, một nửa ở đây đã lên đến hơn hai mươi người, ai ai cũng đều là tinh anh trong môn phái. Bốn tay đấu với nhiều tay, có thể nói là lành ít dữ nhiều.

- " Hắc hắc, các ngươi thật là xui xẻo. Ngoan ngoãn chịu chết đi! "

Một tên có địa vị khá cao âm trầm cười, vẫy tay ra lệnh đồng bọn cùng nhau xông lên.

- " Kiến Nhất, chúng ta không thắng được. "

Triển Chính Hi nâng đao đỡ chiêu của đối thủ, oán hận rít qua từng kẽ răng. Dù không muốn thừa nhận nhưng thực sự đám người này võ công không tệ. Nếu mười người thì hắn không sợ, nhưng đây lại.....

Kiến Nhất hùng hổ đá bay một gã, trong lòng hạ quyết định, nói nhanh.

- " Chinh Hi, ngươi đi, ta ngăn cản bọn chúng. "

Triển Chính Hi thất kinh, không hề nghĩ ngợi lặp tức phản đối.

- " Kiến Nhất, ngươi điên rồi! Ta sẽ không bỏ lại ngươi, không bao giờ! "

- " Ngươi.... "

Kiến Nhất còn định khuyên nhủ hắn thì lại bị mấy tên địch thủ giáp công, đành phải tạm ngừng quay sang chuyên tâm chém giết.

Chỉ một lúc, trong tửu lâu đã la liệt thi thể, máu thịt văng tung tóe khắp nơi, đồ đạc bị phá tan tành. Trên người Kiến Nhất và Triển Chính Hi cũng xuất hiện không ít vết thương lớn nhỏ, nhiễm đỏ cả y bào.