Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?

Chương 215



Gã nam tử chỉ huy đám người đứng ngoài vòng chiến, mắt xem từng người, từng người huynh đệ của mình lần lượt ngã xuống mà vẫn không giải quyết được hai kẻ sát thần trước mặt, đâm ra nôn nóng. Hắn liếc qua Triển Chính Hi đang mất cảnh giác đưa lưng về phía mình, đáy mắt lóe lên tia sáng âm độc.

Gã nam tử cầm chủy thủ sắc bén, ngưng thần, thu liễm hơi thở đến mức tận cùng, lặng yên không một tiếng động tiến gần Triển Chính Hi. Trong môn phái, hắn chuyên tập luyện kỹ thuật ám sát, cho nên Triển Chính Hi mới không hề phát giác ra có nguy hiểm đang cận kề.

Kiến Nhất vừa đúng lúc quay sang nhìn tình hình bên Triển Chính Hi, đồng tử bỗng chốc co rụt lại, kinh hồn táng đảm gầm lên.

- " Chính Hi, cẩn thận!! "

Xoẹt!

Triển Chính Hi giật nảy mình, theo phản xạ quay đầu lại, hắn chỉ thấy trước mắt có hàn quang chợt lóe lên, sau đó tầm nhìn bị bóng tối bao phủ, hai mắt truyền tới cảm giác đau xót khó tả, đau đến nỗi buốt óc.

- " A a a a! "

Triển Chính Hi kêu rên thành tiếng, lảo đảo lùi về phía sau, lưng đập vào tường, bàn tay đưa lên bưng mắt, xúc cảm nơi tay hắn chỉ là một mảnh huyết nhục mơ hồ, ấm ấm, dính nhớp.

Tí tách!

Máu chảy qua kẽ tay hắn, nhỏ giọt xuống nền đất, đọng thành một vũng.

Mắt hắn..... rất đau. Hắn không mở được mắt, không mở được.... cũng không nhìn được.

- " Chính Hi! "

Khuôn mặt Kiến Nhất biến thành vặn vẹo đáng sợ, hai mắt hắn giăng đầy tơ máu, hắn phi thân đến bên Triển Chính Hi, nhưng mà vẫn không kịp....

Đối thủ nhân cơ hội hai mắt Triển Chính Hi bị thương, vung kiếm chém về phía hắn. Triển Chính Hi giật giật cơ thể, nghe tiếng cắt gió bên tai, vội nghiêng người. Hắn tránh được nhát kiếm trí mệnh, nhưng cái giá phải trả lại là..... một cánh tay.

Phập!

- " Ư..... a..... "

Triển Chính Hi cắn chặt răng, bàn tay phải dời từ vị trí mắt đến cánh tay trái, nó.... trống không. Đau buốt, đau đến lặng người, Triển Chính Hi không còn biết bản thân đau ở đâu nữa, hắn chỉ biết là mình đau.

- " Kiến.... Nhất..... chạy. "

Triển Chính Hi thều thào, hắn muốn Kiến Nhất chạy đi, chạy thật nhanh, nếu không Kiến Nhất cũng bị như hắn thì làm sao bây giờ? Hắn không muốn y phải chịu giống hắn, đau lắm.... hắn không nỡ.

- " Cút!! "

Kiến Nhất huy kiếm chém bay đầu kẻ ngáng chân hắn, hắn nhìn Triển Chính Hi quằn quại trong vũng máu, tâm.... như nát thành nghìn mảnh..... lồng ngực đè nén.... thật khó thở.

Mắt thấy mấy lưỡi kiếm đồng thời nhắm Triển Chính Hi đâm tới, Kiến Nhất không còn suy nghĩ được gì nữa, đầu óc hắn trống rỗng.

- " Ai cho các ngươi động vào hắn?! Khốn khiếp! Các ngươi dám!! "

Trong tửu lâu vang vọng tiếng rống đầy phẫn nộ của Kiến Nhất, thân hình hắn hóa thành một vệt bóng xanh, bất chấp tất cả phóng đến chỗ người trong lòng.

Triển Chính Hi, Chính Hi của hắn.... ngoài hắn ra, đừng hòng có ai làm thương tổn được đến hắn, có hắn ở đây..... không ai có thể giết được y, Chính Hi của hắn..... không thể chết, không được chết!

Liên tiếp có tiếng kim loại đâm vào da thịt, Triển Chính Hi tựa lưng vào tường đã làm sẵn chuẩn bị phải chết. Thế nhưng..... cái cảm giác đau đớn như trong dự liệu lại không hề xuất hiện.

Hắn mơ hồ ngẩng đầu, có mấy lọn tóc xa lạ rũ xuống, phớt qua gò má hắn. Mùi hương, hơi thở của Kiến Nhất quanh quẩn bên chóp mũi, say lòng người.

- " Kiến Nhất..... là ngươi sao? "

Triển Chính Hi cất giọng khản đặc, thử dò hỏi.

Kiến Nhất chống hai tay vào bờ tường, từ trên cao nhìn xuống y, tự nhiên cảm thấy y thật nhỏ bé. Hai mắt Triển Chính Hi máu thịt lẫn lộn, cánh tay cụt lủn vẫn còn chảy ồ ạt máu, khuôn mặt vốn tươi sáng giờ đây tái nhợt.

Kiến Nhất muốn mở miệng nói chuyện, lại chỉ có máu tươi tràn ra, nhỏ xuống y phục đen tuyền của Triển Chính Hi, biến mất không một chút tăm tích.

Hắn trầm mặc cúi đầu nhìn năm mũi kiếm đâm xuyên qua thân thể hắn, ánh mắt hiện lên sự quyết tuyệt.

Kiến Nhất nắm chặt lấy lưỡi kiếm, không cho địch nhân rút ra. Hắn quay đầu, lúc này đây trông hắn không khác gì tu la chui ra từ địa ngục.

Địch nhân chỉ còn lại đúng năm người này, nếu hắn giết hết năm người, Chính Hi sẽ sống.

Năm nam tử bị khí thế không màng sống chết của Kiến Nhất dọa sợ, có ý muốn bỏ chạy. Nhưng.... không kịp! Kiến Nhất đứng dậy, mặc kệ thân thể bị đâm xuyên, từng bước tiến đến.

Thanh kiếm trên tay Kiến Nhất dùng tốc độ sét đánh không kịp cắt qua cổ họng năm người, một chiêu năm mạng. Đến chết, năm người đó cũng không hiểu tại sao mình không có can đảm phản kháng.

Thân thể địch nhân cuối cùng ngã xuống, hai chân Kiến Nhất lê bước về phía Triển Chính Hi, đến cuối cùng.... hắn khụy gối.