Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?

Chương 372



"Triệu Bân, là ngươi thả Kình Sâm! Bạch nhãn lang, ngươi muốn chết?!"

Đến giờ mà Mạc Vấn Thiên còn không biết ai giúp đỡ Kình Sâm thì hắn là kẻ ngu.

Triệu Bân, hồi đó hắn thật sự không nên tha mạng cho y, tha mạng y, lại còn cho phép y ở lại Thiên Ma cung làm chức quản sự nhàn hạ, chẳng khác nào nuôi ong tay áo.

Triệu Bân cười khẩy, không cho là đúng nói.

"Bạch nhãn lang là sai rồi. Đời này Triệu Bân ta chỉ trung thành với tiểu thư Nguyệt Hạ, tuyệt không hai lòng!"

Mạc Vấn Thiên nghẹn một ngụm khí trong lồng ngực, phẫn nộ muốn thổ huyết. Hắn cuối cũng biết cái cảm giác tự bê đá đập chân mình là như thế nào.

Mạc Vấn Thiên cảm xúc dâng trào, lời nói cũng khó nghe hơn

"Tiện nhân chính là tiện nhân, quả nhiên biết cách dụ dỗ nam nhân!"

Hắn hồn nhiên quên mất, 'tiện nhân' trong miệng hắn lại chỉ chung tình với riêng hắn. Lần đầu của nàng trao cho hắn, nàng sinh hài tử cho hắn, đến mạng sống nàng cũng cho hắn nốt.

Hắn có tư cách gì mắng nàng một tiếng 'tiện nhân'?

"Mạc Vấn Thiên, nói về 'tiện' thì không ai 'tiện' bằng ngươi! Ngươi yêu Kình Sâm, một thứ tình yêu méo mó, ích kỷ và ti tiện. Ác giả ác báo, Kình Sâm không yêu ngươi, hắn căm thù ngươi. Đây là ác giả ác báo!"

Triệu Bân cũng không thua kém đả kích Mạc Vấn Thiên.

Mạc Vấn Thiên không giỏi ăn nói nên bị Triệu Bân đè đầu cưỡi cổ, nhục nhã khôn cùng. Hắn rút đao, trực tiếp dùng hành động để xả giận.

Triệu Bân không ngán phụ tử thằng nào, ngươi nhào vô, ta nghênh đón. Hai người quấn lấy nhau triền đấu, đánh từ dưới đất lên trên cây, từ trên cây vào trong doanh trại, từ doanh trại lại ra mảnh đất trống hoang vu.

Kiếm của Triệu Bân sử dụng là thanh kiếm mấy chục năm trước Nguyệt Hạ tặng hắn, hắn không đổi vũ khí, dùng nó thành quen. Kiếm như một phần cơ thể Triệu Bân, phảng phất như có linh hồn dẫn dắt, xảo diệu đâm vào những chỗ hiểm đối phương, nhằm dồn đối phương vào chỗ chết.

Mạc Vấn Thiên không hổ là võ lâm chí tôn, hắn tránh thoát hết những đòn tấn công của Triệu Bân. Mạc Vấn Thiên mạnh thì mạnh, nhưng hắn cũng chỉ là phàm nhân, hắn không phải thần.

Đã là phàm nhân ai cũng có lúc sai sót, sai sót tạo ra sơ hở, sơ hở của hắn là cơ hội của Triệu Bân. Triệu Bân cũng là cao thủ đứng hàng ngũ đỉnh tiêm, muốn thắng hắn mà không chịu chút thương tổn là không thể nào.

Y phục Mạc Vấn Thiên bị phá vỡ mấy lỗ hổng, miệng vết thương không cạn không sâu, ứa máu nhiễm đỏ trung y bên trong.

Nhìn lại Triệu Bân, hắn còn chật vật hơn Mạc Vấn Thiên gấp trăm lần. Nguyên cánh tay trái bị chém xuống, mắt mù một bên phải, cả người như vừa được vớt lên từ huyết trì.

Mạc Vấn Thiên thở dốc, hắn không vội vã hành chết Triệu Bân là có mục đích riêng, hắn trầm giọng.

"Triệu Bân, ngươi đừng chấp mê bất ngộ nữa. Ngươi khai ra vị trí của Kình Sâm, ta sẽ tha cho ngươi một mạng."

Cái hắn cần không phải là mạng Triệu Bân, cái hắn cần là Kình Sâm. Còn về chuyện hắn có giữ lời hứa hay không, có trời mới biết.

Triệu Bân dù bận vẫn ung dung cười hết sức gợi đòn, nụ cười hàm chứa sự mỉa mai, khinh thường.

"Mạc Vấn Thiên, ngươi đóng giả chính nhân quân tử thành nghiện à? Muốn giết cứ giết, lão phu chết rồi về ám ngươi đi đại tiện bị rơi vào hố xí!

Triệu Bân ghét nhất là dáng vẻ cao cao tại thượng lại khoan dung độ lượng che mắt người đời này của Mạc Vấn Thiên. Người trong thiên hạ mắt mù mới sùng bái hắn!

"Ngươi…"

Mạc Vấn Thiên còn đang định nói gì thì Triệu Bân đã lần nữa xông lên, ngăn chặn không cho y phun 'uế ngữ'.

Cách đánh của Triệu Bân thật là không muốn sống, kiếm quang chớp động, mặc kệ nội lực điên cuồng hao mòn. Hắn dường như càng ngày đánh càng hăng, vậy mà ép Mạc Vấn Thiên không thể không thi triển tuyệt chiêu áp dưới đáy hòm.

Mạc Vấn Thiên để ngang đại đạo trước ngực, nhỏ vài giọt máu lên thân đao, bàn tay vỗ một cái truyền nội lực vào trong. Đại đao phát ra những tiếng 'ong ong' nhức tai, hoa văn được khắc chìm trên thanh đao dần dần hiện rõ, hoa văn uốn lượn sống động, tràn ngập một màu đỏ yêu dị. Không biết có phải do Triệu Bân hoa mắt hay không, hắn thấy con ngươi Mạc Vấn Thiên thoắt ẩn thoắt hiện một tầng sương mù dày đặc màu đỏ giống y chang. Chỉ là nó xuất hiện nhanh, biến mất cũng nhanh, khi hắn có ý muốn nghiên cứu thì mắt của Mạc Vấn Thiên lại khôi phục thanh minh.

Nói đến lai lịch của thanh đao Yểm, nó vốn dĩ là một ma đao, là tuyệt thế bảo đao cũng là ma đao. Những chủ nhân trước của Yểm đều là đại ma đầu giết người không chớp mắt, tội ác tày đình. Yểm trong hàng thập kỷ, thậm chí hàng thế kỷ tắm trong máu tươi, vì thế nó thích uống máu. Nhưng không phải máu người nào Yểm cũng uống, nó chỉ uống máu của chủ nhân nó. Nếu nói Cổ tộc dùng thân nuôi cổ thì Mạc Vấn Thiên là dùng máu dưỡng đao.

Yểm là một ma đao khiến người ta vừa thèm vừa sợ.

Mạc Vấn Thiên đoạt được Yểm, mới đầu giang hồ có lời đồn không tốt về hắn, nói hắn sẽ trở thành tai họa. Nhưng về sau này, thời gian thấm thoát thoi đưa, Mạc Vấn Thiên vẫn giữ phong độ ngời ngời, tiêu diệt cái ác, bảo vệ cái tốt, giang hồ liền có cái nhìn khác. Lời đồn thổi quay quắt một trăm tám mươi độ, đồn hắn là thần tinh giáng thế, thu phục được Yểm.

Bọn hắn không hề hay biết, Mạc Vấn Thiên đơn thuần chỉ là biết diễn.

Mạc Vấn Thiên đổi tư thế cầm đao, lòng bàn tay hướng lên trên, hông hạ thấp, chân trước chân sau đứng tấn, thoạt nhìn giống như cầm mũi lao chuẩn bị phóng đi.

Nhưng hòng là những người có nhãn lực thì sẽ biết, tuyệt chiêu này của Mạc Vấn Thiên không phải là phóng đao. Đao pháp 'Yểm Sát' nổi danh giang hồ là khó lường, ngươi sẽ không biết hắn chém từ đâu, chém khi nào và chết ra sao…

Cuồng phong nổi lên cuồn cuộn, bầu trời tối sầm kéo theo vài giọt mưa tí tách rơi. Triệu Bân ngửa cổ, tùy tiện để cho nước mưa gột rửa máu loãng dính trên mặt. Thanh kiếm quen thuộc với lưỡi kiếm sứt mẻ cắm trên mặt đất có chút thê lương khó hiểu. Triệu Bân lẩm bẩm.

"Đây chắc là chiêu cuối cùng rồi nhỉ…"

Hắn đột nhiên cảm thấy cả người hư thoát, vai hắn nặng trĩu, chân hắn rã rời. Hắn muốn ngủ, già rồi, người ta ngủ nhiều hơn trước. Ngủ nhiều cho đến lúc ngủ một giấc ngàn thu, mãi mãi không tỉnh.

Triệu Bân cười, hắn rút thanh kiếm, gọi nó một câu 'lão bằng hữu'. Lão bằng hữu, bao năm qua cực khổ cho ngươi rồi, cùng ta đi nốt đoạn đường còn lại có được hay không?

Đoạn, Triệu Bân nhìn thẳng Mạc Vấn Thiên, thét dài.

"Đến đi!!"

Ầm!

Chia chớp trắng xóa rạch ngang thiên không, sấm đánh vang dội, đánh cả vào lòng người.

Hai đạo bóng dáng dưới màn mưa đứng gần sát nhau, mặt đối mặt. Một lão nhân tóc trắng già nua với nam tử cũng tóc trắng nhưng tuấn mỹ.

Mạc Vấn Thiên cúi xuống nhìn thanh kiếm đâm xuyên qua xương quai xanh bên phải, gương mặt tái nhợt, hắn mở miệng.

"Là ta đã coi thường ngươi."

Triệu Bân nhe răng cười khoái trí, khóe mắt đầy nếp nhăn cong cong.

"Mạc Vấn Thiên, vĩnh biệt."

Mạc Vấn Thiên thản nhiên đáp lại hắn, vừa đáp, một dòng máu không ngăn được trào ra khỏi khóe miệng.

"Vĩnh biệt."

Phụt!

Hàng trăm tia máu nhỏ nở rộ trong không gian âm u xám xịt, đỏ tươi diễm lệ.

Vẫn giữ trên môi nụ cười hòa ái, khoảng cách giữa hai con mắt Triệu Bân dần xa nhau, mũi hắn, miệng hắn, cằm hắn, cổ, ngực, bụng, thân dưới bị tách làm đôi. Hai mảnh thân thể đổ ập xuống, nội tạng lòi ra ngoài, rải rác dưới bùn lầy.

Mạc Vấn Thiên thu đao, không nhìn thi thể Triệu Bân lấy một lần cuối cùng, nhấc chân bước qua… rời đi. Bóng lưng hắn tàn nhẫn, lãnh tình đến rợn người.

Đôi mắt sáng ngời hữu thần của Triệu Bân tối lại, một giọt nước mắt nóng hổi hòa vào trong nước mưa, không thấy dấu vết. Ký ức trở lại ngày mưa năm đó, thiếu niên và vị tiểu thư của hắn lần đầu gặp gỡ…