Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?

Chương 373



“A tử! Ngươi ra đây cho ta!”

Tiếng đập cửa uỳnh uỳnh khiến thiếu niên đang miệt mài tập luyện quyền cước phải giật nảy mình, theo bản năng hắn muốn tìm một góc khuất trốn. Bất quá nghĩ lại, viện tử này nhỏ bé bằng cái lỗ mũi, có chỗ nào thích hợp để hắn trốn sao? Hơn nữa, trong viện không chỉ có mỗi mình hắn ở, bọn người kia không hiểu phép tắc, làm phiền đến những người khác thì ngày sau hắn sống tại đây cũng không an ổn

Người ta thường đổ lỗi lên người hắn, đâu có đổ lỗi cho ai kia.

Nghĩ vậy, thiếu niên đành hít vào một thật sâu, chạy ra mở cửa. Quả nhiên, đập vào mắt hắn là khuôn mặt dài thuột ngày nào hắn cũng gặp đôi ba lần. Thiếu niên nở nụ cười tự cho là thân thiện nhất, chào hỏi.

“Lục Triết, ngươi tìm ta có chuyện gì?”

Người tên Lục Triết mũi hếch lên tận trời, chất liệu vải hắn mặc trên người tốt hơn thứ vải bố thiếu niên đang mặc nhiều lắm, nghe nói một thớt trị giá một lượng bạc. Đằng sau Lục Triết còn dẫn theo hai tên gỏ gầy nữa, xem cách ăn mặc không khác y là bao.

Lục Triết chán ghét nhìn thiếu niên A tử từ trên xuống dưới một lượt, bịt mũi.

“A tử, ta bảo ngươi tắm ngươi không chịu tắm đúng không? Thối quá!”

A tử xấu hổ giơ cánh tay ngửi ngửi, khẳng định.

“Ta có tắm, hôm nào ta cũng tắm!”

Ta không những tắm còn dùng hương liệu để tắm. Đương nhiên, câu đó A tử không ngu mà nói ra miệng.

Hắn không có tiền mua hương liệu, những hương liệu đấy đều là hắn tự mình lên núi hái về. Đơn giản bởi vì Lục Triết hay chê hắn hôi. Loại hương liệu này hắn tìm mãi mới thấy, hương thơm dịu nhẹ lại không gay mũi, nhưng tên của nó hắn lại không biết, dùng là dùng thôi.

Lục Triết ra chiều không tin, hắn phẩy tay.

“Thôi thôi, ngươi cách xa ta một chút.”

A tử hiền lành không đôi co với hắn, vậy mà cách xa ra thật.

“Nếu ngươi không có việc gì thì ta đi vào đây.”

Lục Triết trừng mắt, kiêu ngạo nói.

“Không có việc thì tìm ngươi làm gì? Hôm nay đến lượt bọn ta lên núi lấy nước suối, ngươi đi thay bọn ta đi!”

Nguyệt gia không thiếu nước, nhưng nhị thiếu nãi nãi nhà bọn hắn lại chỉ thích dùng nước suối ở ngon núi lân cận. Những người được chọn huấn luyện để trở thành thị vệ thay phiên nhau lên núi gánh nước về, gánh lại không phải gánh ít, mỗi ngày gánh tối thiểu mười chuyến, một công đôi việc, vừa rèn luyện sức bền.

A tử nhíu mày không vui.

“Lần trước đó ta đã đi thay các ngươi rồi.”

Lục Triết cười gằn nhắc nhở.

“Lần trước là lần trước, lần này là lần này. Ngươi phải biết hậu quả khi không nghe lời ta, muốn ở lại thì ngoan ngoãn làm đi!”

Lại là cái trò đe dọa cũ rích.

Lục Triết được chọn vào huấn luyện toàn toàn là nhờ vào quan hệ, là đi cửa sau. Cữu cữu hắn là thị vệ trưởng Nguyệt gia, hắn nhờ cái danh này mà không thiếu lần bắt nạt những người có thân phận thấp kém hơn. A tử là một ví dụ điển hình.

Nói thật, A tử rất không muốn bị đuổi xuống làm nô bộc hạ đẳng một lần nữa, hắn nhẫn nại gật đầu.

“Được, ta làm.”

Đường núi gập ghềnh hiểm trở không dễ đi, A tử gánh đến gánh nước thứ chín thì trời đổ mưa to. Núi này một khi gặp mưa thì sẽ sạt lở, đất nhão, bùn lầy trơn trượt, đã có nhiều người mất mạng khi leo núi trời mưa. A tử không mạo hiểm, hắn tìm một đình viện xập xệ nghỉ tạm, thuận tiện luyện nốt bộ quyền cước đang luyện dở.

“Ây da, ở đây có người?”

A tử lần thứ hai bị làm phiền khi luyện quyền, hắn ngoái đầu, nhất thời hai mắt bừng sáng.

Ồ?

Là một nữ tử minh diễm động lòng người. Dáng người nàng dong dỏng cao, lả lướt thướt tha, làn da trắng hồng không tỳ vết, mắt đẹp và sáng trong, kết hợp với chiếc mũi thanh tú, đôi môi hồng nhuận… một vẻ đẹp thoải mái, nhẹ nhàng.

Nàng che đầu chạy vào đình viện, chắc là cũng vì trú mưa. Một thân lam y ẩm ướt, dính sát vào cơ thể có lồi có lõm.

A tử không dám nhìn chằm chằm nàng, hắn xoay mặt sang chỗ khác, trúc trắc cởi áo ngoài đưa cho nàng, mặt đỏ tai hồng lên tiếng.

“Cô nương nếu không chê xin hãy nhận lấy.”

Nữ tử hơi ngẩn người, nàng núi xuống, ngay sau đó bừng tỉnh đại ngộ.

“Cảm ơn.”

Nàng cầm áo A tử choàng lên, áo vải bố giản dị nhưng thập phần sạch sẽ, vẫn còn lưu lại hơi ấm từ người thiếu niên. Nàng nhấc vạt áo khẽ ngửi, chợt mỉm cười.

“Mùi của ngươi rất thơm, ngươi đã dùng hương liệu gì vậy?”

Người hắn thơm?

Lời này… phi lễ chớ nghe!

A tử ngượng ngùng gãi đầu, ấp úng.

“Ta… ta dùng bừa mà thôi, ta cũng không biết nữa.”

“À...”

Nữ tử ứng một tiếng, không cố gặng hỏi. Nàng im lặng một lúc, tầm mắt quét qua hai gánh nước to đùng, bên trên có khắc một chữ ‘Nguyệt’. Nàng bất ngờ nhướng mày.

“Ngươi là người Nguyệt gia?”

“Là nô bộc.”

A tử sửa lại cho đúng, thầm nhủ: nàng biết ta là nô bộc rồi sẽ lại coi thường ta như những người khác mà thôi.

Không nghĩ tới, nữ tử nói tiếp.

“Nô bộc cũng được coi là người Nguyệt gia, Nguyệt gia ta là một đại gia đình, ngươi không coi mình là nô bộc thì ngươi không phải là nô bộc.”

A tử kinh ngạc quay sang nhìn nàng, khuôn mặt tinh xảo dính nước mưa lấp lánh a lấp lánh.

“Cô nương… cũng là người Nguyệt gia?”

Nguyệt gia từ bao giờ có nha hoàn xinh đẹp nhường này? Hắn chưa từng gặp qua nàng trước đây, có lẽ nàng là nha hoàn tùy thân của công tử, tiểu thư đích hệ nào đó.

Còn vì sao A tử lại cho rằng nàng là nha hoàn?

Xin thưa, các tiểu thư cành vàng lá ngọc sẽ không lên núi một mình, càng không ăn mặc một màu đơn giản như nàng. Hắn đã nhìn qua rồi, các nàng ấy toàn mặc giống con khổng tước xòe đuôi.

Nữ tử ừ xác nhận, nàng vén tóc mai, ngó tứ phía.

“Tại sao chỉ có một mình ngươi ở đây? Những người khác đâu?”

“Những người nào?”

A tử bày ra vẻ mặt mộng bức.

Nữ tử giật giật đuôi lông mày.

“Đương nhiên là những người cùng đi gánh nước với ngươi, Đừng nói là ngươi đi một mình!”

Ta không tin đâu!

A tử chất phác gật đầu cái rụp, trực tiếp vả mặt nàng.

“Ta trước giờ toàn đi một mình.”

Nữ tử: “........”

Hoang đường!

Quá ư là hoang đường!

Một đội đi lấy nước gồm năm người, vì cớ gì mỗi mình hắn là đi một mình? Phải biết, nói lấy nước nghe thì dễ đấy, nhưng khi bắt tay vào làm mới thấy nó khó khăn. Một người gánh hai gánh nước một lần, mỗi gánh nước nặng gần năm mươi cân, đi đi về về đường núi. Bọn hắn thường gánh được ba lần đã thở không ra hơi.

Vậy mà một người gánh toàn bộ mười lần, tổng cộng hai mươi gánh, sao có thể?

“Ngươi gánh đến chuyến thứ mấy rồi?”

A tử nhẩm tính, cười nói.

“Chuyến thứ chín, còn một chuyến nữa là xong!”

Nữ tử vội đi lên trước kiểm tra con số ghi trên gánh nước, đúng là số chín. Đây không phải con số cả đội gánh, mà là con số một người gánh. Sở dĩ làm như vậy là để cho thuận tiện tính kết quả rèn luyện, gánh nước cũng là một phần trong đợt huấn luyện thị vệ Nguyệt gia.

Nữ tử hai tay chống nạnh, bình ổn lại tâm tình xáo động, hứng thú hỏi A tử.

“Ngươi tên là gì?”

“A tử.”

“Một cái tên kỳ quặc.”

Nữ tử nghiêng đầu, không hiểu một thiếu niên sao lại dùng cái tên đó.

“Ta vốn không có tên, mọi người gọi ta như vậy cho dễ nhớ.”

A tử thuận miệng giải thích, nhìn ra ngoài trời, mưa đã sắp tạnh.

Nhưng mà, nhìn chưa được vài giây thì tầm mắt của hắn đã bị ngăn chặn. Nữ tử đứng trước mặt hắn, vui vẻ hô.

“Từ nay ngươi sẽ tên là Triệu Bân!”

Họ Triệu, họ của mẫu thân nàng.

A tử ngơ ngác trố mắt, mơ mơ hồ hồ không biết chuyện quái gì đang diễn ra.

Nhân lúc A tử còn chưa kịp phản ứng thì nàng đã dõng dạc tuyên bố.

“Ta tên Nguyệt Hạ, là đại tiểu thư Nguyệt gia. Triệu Bân, ngươi có đồng ý làm thị vệ thiếp thân của ta... trọn đời trọn kiếp?”

Nguyệt Hạ…

Mưa tạnh hẳn, ánh nắng xuyên qua những khe lá, đậu trên vai Nguyệt Hạ như đang nhảy nhót vui đùa. Đúng như tên của nàng, nàng dịu dàng như trăng lại ấm áp như mùa hạ. Nụ cười của nàng rực rỡ hơn ánh nắng trên vai kia, hàng lông mi cong cong, mắt đen láy phản chiếu hình ảnh ngược của người thiếu niên….

Tiểu thư, giây phút đó, thiếu niên A tử đã động tình rồi.

Triệu Bân lặng lẽ trút hơi thở cuối cùng, bàn tay vẫn cố chấp nắm chặt thanh kiếm cũ, nước mưa xối xả cuốn hết bao nhiêu tâm tư tình cảm đi mất.

Ta đồng ý làm thị vệ của tiểu thư trọn đời trọn kiếp.

Trọn đời trọn kiếp ấy ta lại không dám nói ra một câu yêu ngươi. Là ta không có can đảm hay là ta không xứng?

Tiểu thư, yêu ngươi, yêu ngươi trọn đời trọn kiếp…

……….

Kình Sâm mơ mơ màng mở mắt, thứ đầu tiên không phải hắn nhìn thấy cái gì mà là hắn ngửi thấy cái gì.

“A phi! thối chết ta!”

Kình Sâm gào lớn, từ trong cái thùng gỗ nhảy ra ngoài. Đầu hắn đầy rơm rạ, y phục bẩn thỉu bất kham, nhìn kỹ còn thấy một số vệt nâu nâu vàng vàng kinh dị.

Kình Sâm kìm chế cảm giác muốn nôn mửa cởi áo bào ném đi, da gà da vịt không ngừng rơi rụng, mùi thối làm mũi hắn bị tắc luôn. Phần gáy vẫn còn đau nhức ê ẩm cho hắn hay… hắn bị Triệu Bân chơi một vố đau điếng.

Triệu Bân tên khốn khiếp nhà ngươi!

Ngươi nói có xe ngựa di chuyển thoải mái đâu?

Xe ngựa là cái thùng phân à?!

Thùng phân đã đành, ngươi đây còn đánh ngất ta. Ai biết ta ngất ta có mở miệng đớp bậy hay không? Đớp phải phân thì nguy!

Kình Sâm nghiến răng nghiến lợi chửi rủa Triệu Bân. May cho Triệu Bân là hắn đã giải huyệt đạo phong bế võ công cho Kình Sâm. Nếu để Kình Sâm phát hiện võ công chưa trở lại với hắn thì hắn có đào tám đời tổ tiên nhà Triệu Bân lên không.

Có võ công, Kình Sâm thấy tinh thần hắn phấn chấn hơn hẳn, dơ tay nhấc chân cũng không mỏi mệt như trước, khí phách lẫm lẫm.

Kình Sâm hoạt động gân cốt một hồi, hắn nhạy bén nhận ra có nhiều ánh mắt đang chú mục vào hắn, hay nói đúng hơn có nhiều ánh mắt đang nhìn hắn như thể nhìn người điên.

Thử nghĩ mà xem, giữa hồ Trung Kính không đâu xuất hiện một cái thùng phân to tướng tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc, rồi cái thùng phân ấy đột ngột bật mở, một nam tử từ trong thùng phân bước ra ngoài, vươn vai, duỗi chân.

Các ngươi nói xem, hắn không phải là ngủ trong thùng phân từ bấy đến giờ chứ?

Ai đời có người có thú vui kỳ lạ như hắn? Hay hắn yêu thích mùi thối nguyên thủy của phân?

Kình Sâm thật muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, mặt già quẫn bách không thôi.

Hắn nhấc chân đi tới đâu là người nơi đó tự động nhường chỗ, tạo cho hắn một khoảng trống vô cùng rộng rãi, thoáng đãng. Ai ai cũng xa lánh Kình Sâm, duy chỉ có con ruồi nguyện làm bạn với hắn từ trong thùng phân ra đến bên ngoài.

Tiếng ruồi bay vo ve vo ve thành một bản nhạc êm tai, Kình Sâm nhắm hờ mắt thưởng thức, đầu lắc lư theo kịp.

Rồi bỗng…

Bẹp!

Chú ruồi đáng thương bị Kình Sâm một chưởng đánh bay sang bờ hồ bên kia, bẹp dí.

Kình Sâm tức muốn nổ phổi, phẫn uất dậm châm.

Con ruồi ngu ngốc, lão tử không phải phân!