Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?

Chương 73



Khóe mắt Mộ Sở Sở liếc thấy Nguyệt Tích Lương đã ăn vào kẹo đường, trong lòng không khỏi vui sướng.

Nhị vương phi được hoàng thượng tứ hôn thì sao chứ? Chỉ cần một ngày Mộ Sở Sở ta còn sống, ngươi sẽ không thể yên yên ổn ổn làm vương phi.

Tích Lương quận chúa à, ngươi ngây thơ đến nỗi tự hại chết chính mình. Ha ha.

Sự thực thì Nguyệt Tích Lương có ngu ngốc đến vậy hay sao? Đương nhiên là không!

Độc này của Mộ Sở Sở có thể gây nguy hại đến người khác đấy, nhưng với nàng, đây chẳng khác gì là một trò mèo. Chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi.

Đọ độc với nàng, đợi đến kiếp sau đi!

Thế là Nguyệt Tích Lương không chịu bỏ phí cái kẹo đường ngon lành, ăn sạch sành sanh. Ngoại trừ nó có mùi độc tố ra, hương vị cũng không tệ. Đúng lúc lão nương đang đói bụng.

Mộ Sở Sở mỉm cười dịu dàng, cố ý đến gần Bắc Mạc Quân, dùng thanh âm nũng nịu gọi.

- " Vương gia.... "

Ngay lúc nàng ta định dựa sát vào hắn, Bắc Mạc Quân nhanh chóng lấy cái chiết phiến từ trong ống tay áo ra, chặn lại.

- " Đừng có động tay động chân. "

Thật may là hắn còn mang theo đạo cụ, nếu không.... hắn sẽ không khống chế được mà đạp bay nàng ta mất.

Cái chiết phiến này là vật báu của Kiến Nhất, Bắc Mạc Quân đã trấn lột của hắn ngày hôm qua. Quả nhiên tiện lợi!

Mộ Sở Sở cũng không phật ý, nàng ta che miệng cười khúc khích, nói.

- " Tiểu nữ nhất thời quên mất, với tình trạng của vương gia bây giờ.... không thể chạm vào nữ nhân. "

Đó là do Vu thuật gây ra, Mộ Sở Sở hiểu rõ hơn ai hết. Thế nên, nàng ta lại kéo dãn một khoảng cách nhất định với Bắc Mạc Quân.

Hắn gật gật đầu, không nói gì, tay nhấc lên chén trà, nhấp một ngụm. Với nữ nhân khác, Vu thuật đúng là sẽ phát tác khi chạm vào. Nhưng với Nguyệt Tích Lương, dường như nó bị mất đi tác dụng.

Mới đầu hắn cứ tưởng, do nàng là tiểu hài tử, chưa được coi là nữ nhân nên mới như vậy. Bất quá sau này, khi hắn thử chạm vào một nữ hài khác, Vu thuật vẫn phát tác như thường.

Điều đó chỉ có thể nói lên một khả năng, vấn đề nằm ở trên thân thể Nguyệt Tích Lương.

Hắn cũng không quên buổi tối ngày hôm đó, ở bên trong thạch động. Vì hắn cắn nàng một cái, Vu thuật đột nhiên biến mất vô tung vô ảnh.

Mặc dù không biết là tại vì sao, nhưng hắn đã có thể khẳng định. Nguyệt Tích Lương vô hiệu hóa được Vu thuật của Vu tộc!

Thấy Bắc Mạc Quân còn không định mở miệng tiếp tục nói chuyện, Nguyệt Tích Lương liền nóng nảy.

Nàng gắt gao nhìn chằm chằm vào hắn, nháy mắt kịch liệt ra ám hiệu.

Mỹ nam kế! Mỹ nam kế đâu rồi!

Đừng có chỉ ngồi uống trà không như thế! Ngươi muốn thận mình bị hư sao?

Mỹ nam kế!

Mỹ nam kế!.....

Bị ánh mắt nóng rực của ai đó hung hăng trừng, Bắc Mạc Quân dù muốn làm ra vẻ trấn định cũng không trấn định nổi.

Khụ!

Bất đắc dĩ, hắn ho nhẹ một tiếng, ném một cái mị nhãn về phía Mộ Sở Sở, giọng nói nhu hòa.

- " Mộ cô nương, bổn vương muốn nhờ ngươi làm một chuyện, không biết có được không? "

Trong lòng Bắc Mạc Quân không kìm được tự giơ lên cho mình một ngón tay cái. Diễn xuất quá tuyệt!

Mộ Sở Sở bị ánh mắt mị mị của Bắc Mạc Quân làm cho u mê đầu óc, hai tròng mắt cơ hồ hiện lên hai hình trái tim.

Thiên a! Nhị vương gia cư nhiên ném mị nhãn với nàng. Có phải là đã coi trọng nàng hay không?

Soái! Quá soái!

Nên biết rằng, mấy năm trước ở trên chiến trường Tây Bắc, Mộ Sở Sở đã vô tình được nhìn thấy phong thái của Bắc Mạc Quân.

Nàng là thánh nữ Vu tộc, được tộc nhân bảo hộ kĩ càng, không phải ra chịu khổ ở chiến trường.

Thế nhưng, nàng vẫn bướng bỉnh ra đó, đơn giản là vì tò mò. Khi ấy, nam tử tuấn mỹ như thần này đã lọt vào trong tầm mắt nàng.

Hắn ngồi trên lưng hắc mã, tư thế oai hùng, hiên ngang, khí phách mười phần. Một thân khôi giáp màu bạc tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh nắng mặt trời, dung nhan như tượng tạc, tóc đen bay múa.

Hắn đi đến đâu, máu chảy đến đấy, khí thế sát phạt, quyết đoán. Võ công cao cường khó ai bì kịp, như là Tu la chui ra từ địa ngục, khiến người khác kính sợ. Quả thật rất đẹp!

Mộ Sở Sở chính là nhất kiến chung tình, trong lòng chỉ hướng về Bắc Mạc Quân.

Thậm chí nàng còn bỏ ngoài tai lời khuyên bảo của trưởng bối, một mình đi đến Cảnh Lăng, muốn được làm vương phi của Bắc Mạc Quân.

Những tưởng, với yêu cầu của nàng, hắn sẽ đáp ứng thú nàng. Nhưng nàng lại không ngờ, Bắc Mạc Quân lại ác độc với chính mình như vậy.

Thà để Vu thuật hành hạ chứ không chịu thú nàng.

Bất quá, Bắc Mạc Quân lại chủ động đến đây tìm nàng. Điều đó có phải chứng tỏ là nàng vẫn còn có hi vọng?

Mộ Sở Sở nghĩ như vậy, con tim không tự chủ nhảy lên thình thịch.

Nàng không trả lời câu hỏi kia của Bắc Mạc Quân mà ê lệ nói, ánh mắt tha thiết.

- " Vương gia, tiểu nữ thật sự rất ái mộ ngài. Tiểu nữ đã nghĩ lại rồi, không được làm vương phi cũng được, chỉ cần được ở bên cạnh ngài, dù cho là làm trắc phi, làm tiểu thiếp, ta đều nguyện ý. "

Làm tiểu thiếp thì sao chứ?

Nàng tin tưởng, chỉ cần nàng bước được một chân vào Nhị vương phủ, nàng sẽ nhanh chóng dẫm nát Nguyệt Tích Lương dưới chân, cướp lấy vị trí vương phi kia....

Con mắt Bắc Mạc Quân bỗng chốc trở nên âm trầm, khuôn mặt tỏa ra sát khí đáng sợ.

Ha, nghĩ thật đẹp. Nàng ta cho rằng nàng ta là ai?

Chỉ là Mộ Sở Sở đang chìm đắm vào viễn cảnh đẹp đẽ mà mình tự tạo ra nên không để ý đến.

Nguyệt Tích Lương nghe vậy, trợn trắng mắt, thật là không biết xấu hổ!

Mắt thấy Bắc Mạc Quân sắp sửa nổi đóa, nàng liền không tiếng động trấn an hắn.

Bình tĩnh lại. Đại cục đâu rồi? Mỹ nam kế đâu rồi?

Mỗ vị vương gia tiếp thu ánh mắt nàng, gân xanh trên huyệt thái dương giật đùng đùng.

Ta nhịn!

Hắn nắm chặt tay lại, mím chặt môi, khó khăn lắm mới nhịn được hỏa khí xuống dưới. Liếc thấy vẻ mặt hoa si của Mộ Sở Sở, Bắc Mạc Quân miễn cưỡng thay đổi sắc mặt.

Hắn nâng chiết phiến lên, dùng nó để nâng cằm nàng ta, khẽ nhếch khóe môi.

- " Chuyện này sao? Nếu ngươi có thể làm cho bổn vương vừa lòng thì có thể.... suy xét. "

Cái rắm! Tại sao mặt nữ nhân này lại nhiều phấn như vậy? Trắng bệnh cả cái chiết phiến của Kiến Nhất rồi.

Mộ Sở Sở mê muội nhìn gương mặt đang gần trong gang tấc kia, hương thơm của long diên hương thoang thoảng phả vào mũi nàng.

Bắc Mạc Quân chỉ nhếch khóe môi thôi, chưa phải là cười, thế nhưng như vậy cũng đã là một biến hóa to lớn rồi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Sở Sở đỏ bừng như đít khỉ, nàng ta lí nhí hỏi lại.

- " Không biết vương gia có yêu cầu gì, tiểu nữ sẽ tận lực... "

Vì một vị trí bên cạnh hắn, bắt nàng làm gì cũng được.

Bắc Mạc Quân thực hài lòng với hiệu quả mà mình gây ra, hắn nhân cơ hội đó, nói luôn.

- " Cũng chẳng phải là việc gì to lớn, chỉ là giúp bổn vương tìm kiếm tung tích của một người mà thôi.... "

Mộ Sở Sở cứ tưởng Bắc Mạc Quân sẽ yêu cầu nàng giúp hắn giải Vu thuật, không ngờ lại chỉ là tìm người.

Nàng ta thở phào một hơi. Không phải chỉ là tìm người thôi sao? Còn làm khó được nàng?

- " Được! Người vương gia muốn tìm là ai? "

Giọng nói của nàng không kìm được mà vui vẻ. Sau chuyện này, nàng sẽ là người của Nhị vương gia rồi...

Bắc Mạc Quân dựa lưng vào ghế, tạo ra tư thái lường biếng, dụ hoặc. Không biết là hữu ý hay vô tình mà vạt áo hắn bỗng nhiên nới lỏng ra, để lộ lồng ngực màu đồng rắn chắc,...

Yêu nghiệt!

Ực!

Đến Nguyệt Tích Lương ngồi yên lặng ở một bên cũng phải âm thầm nuốt nước miếng chứ đừng nói đến Mộ Sở Sở.

Mắt nàng ta dại ra, nhìn chằm chằm vào da thịt không tỳ vết của Bắc Mạc Quân. Hắn phải là của nàng, của Mộ Sở Sở nàng!

Bắc Mạc Quân thật điêu luyện tạo dáng xong, nâng cằm, nhả ra một cái tên.

- " Nguyệt vương phi - Lăng Tiêu Nhiên! "

Nghe đến cái tên này, theo bản năng, Mộ Sở Sở giật nảy mình, thần trí bị sắc đẹp che lấp cũng thanh tỉnh hơn phân nửa.

Nàng ta không còn xa lạ gì với cái tên này.

Mấy hôm trước, nàng ta nhận được bức thư do tộc nhân gửi tới, nói đã bắt được một người cực kỳ quan trọng.

Người đó có khả năng liên quan đến Vu tộc, nhưng mà không biết liên quan đến mức độ nào.

Nếu không phải lần này tộc trưởng nhìn thấy nàng loanh quanh ở một thành trấn nhỏ thuộc Mạc Thanh đế quốc, tộc trưởng thật không biết là nàng vẫn còn sống.

Nghe nói, tộc trưởng đã phải nhờ đến sự trợ giúp của môn phái mới có thể bắt được nàng.

Đúng vậy, người đó tên là.... Lăng Tiêu Nhiên!

Mộ Sở Sở chột dạ, ngoảnh mặt đi chỗ khác, lắp ba lắp bắp nói.

- " Ta.... ta ta.... ta không biết tung tích của người này. "

Đùa sao? Nàng không thể để lộ tin tức tuyệt mật của bộ tộc được.