Hủ Nữ Vương Phi: Vương Gia, Ngươi Là Công Hay Là Thụ?

Chương 74



Hửm?

Bắc Mạc Quân khẽ nheo mắt, cười lạnh nhìn dáng vẻ giấu đầu hở đuôi của Mộ Sở Sở. Chắc chắn nàng ta đã biết được thông tin gì đó. Nếu không moi được từ miệng nàng ta, thì hắn không phải là Bắc Mạc Quân.

Nguyệt Tích Lương cũng mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Ha, mới đầu chỉ định nhờ nàng ta tìm kiếm thông tin của mẫu thân, nhưng bây giờ thì không cần phiền phức như vậy nữa rồi...

Nàng nháy mắt một cái, ra hiệu với mỗ vị vương gia. Đã đến lúc dùng tuyệt chiêu rồi.

Bắc Mạc Quân không dấu vết gật đầu, hít sâu một hơi rồi đứng dậy.

- " Mộ cô nương.... "

Hắn từ từ tiến lại gần Mộ Sở Sở, cả người tỏa ra khí thế của bậc vương giả.

Mộ Sở Sở khi định thần lại đã thấy Bắc Mạc Quân kề sát vào mình, theo bản năng, nàng ta lùi lại một bước.

Nàng ta không dám chạm vào Bắc Mạc Quân, cũng không được phép chạm cho nên chỉ có thể lùi như vậy.

Bắc Mạc Quân được một tấc lại tiến thêm một thước, bước về phía trước, Mộ Sở Sở theo đó mà lùi.

- " Vương.... vương gia.... "

Nàng ta bối rối gọi, không biết người trước mặt này định làm cái gì. Không phải là nàng làm cho hắn tức giận nên muốn trừng phạt nàng đấy chứ?

Mộ Sở Sở bất giác cảm thấy sợ hãi trong lòng.

Hai người cứ tiến tiến, lùi lùi như vậy cho đến khi lưng của Mộ Sở Sở đụng vào vách tường lạnh lẽo. Nàng ta đã hết đường lui.

Bắc Mạc Quân cách nàng ta một khoảng thì bất chợt dừng lại, cánh tay mạnh mẽ vung lên.

Bộp!

Mộ Sở Sở nhắm tịt mắt lại, cứ ngỡ mình sẽ bị đánh. Thế nhưng, đợi một lúc nàng ta vẫn không thấy đau đớn như trong dự tính.

Nàng ta rụt rè mở mắt ra thì thấy cánh tay của Bắc Mạc Quân thực ra đang chống vào vách tường đằng sau. Khuôn mặt hắn cúi xuống, gần nàng trong gang tấc.

Đúng vậy, đây chính là cái tư thế gọi là " Kabe - don " mà trước khi đi, Nguyệt Tích Lương dạy cho hắn. Theo nàng nói thì.... " Kabe - don " xuất thế, cua gái dễ như trở bàn tay....

Nguyệt Tích Lương hài lòng gật gù, làm tốt lắm!

Bắc Mạc Quân kìm lại sự ghê tởm trong lòng, mở miệng hỏi Mộ Sở Sở.

- " Cô nương.... thật không biết sao? "

Mộ Sở Sở cảm thấy hơi thở nam tính của Bắc Mạc Quân quanh quẩn bên chóp mũi, gò má nóng lên trông thấy.

Nàng ta cắn cắn môi, không cam lòng từ bỏ cơ hội tốt như vậy. Nếu nàng ta nói ra, nàng ta sẽ được ở bên cạnh hắn rồi.

Nhưng mà.... nghĩ đến dặn dò của tộc trưởng, nàng ta vẫn còn cố cứng miệng.

- " Không.... biết. "

Nguyệt Tích Lương nhướng mày, thái độ bình tĩnh đến lạ.

Nàng ta tưởng như thế là hết rồi sao? Nhầm rồi! " Mỹ nam kế " của Bắc Mạc Quân đâu có đơn giản như vậy.

Quả nhiên, Bắc Mạc Quân thở dài một hơi, bỗng nhiên cúi đầu xuống, không ai nhìn rõ vẻ mặt của hắn. Chỉ có giọng nói ai oán vang lên.

- " Đúng như bổn vương dự liệu, việc này làm khó cô nương rồi. Thật là đáng tiếc, bổn vương.... "

Nói đến đây, Bắc Mạc Quân cố tình hơi ngừng lại một chút.

Mộ Sở Sở thương tâm đến nỗi khóc ròng ở trong lòng. Không phải là nàng ta không muốn nói mà là không thể nói a.

Tâm của Mộ Sở Sở trở nên mềm nhũn như đậu hũ, chỉ cần một đòn nữa thôi là nó sẽ tan rã ngay tức khắc.

Và một kích trí mạng đó đương nhiên Bắc Mạc Quân không thể bỏ lỡ.

Hắn ngẩng phắt đầu lên, bên khóe môi treo nụ cười tiếc nuối, nhả nốt mấy từ còn lại.

- "..... ' Thích ngươi ' như vậy cơ mà.... "

Nụ cười này của Bắc Mạc Quân ưu nhã, như cây anh túc nở rộ, nguy hiểm mà mê người.

Ầm!

Đầu óc Mộ Sở Sở như muốn nổ tung, nàng ta dại ra nhìn hắn, miệng há ra không nói nên lời, con tim đập liên hồi.

Đẹp! Quá đẹp!

Hắn nói thích nàng ư? Thích nàng? Nhị vương gia thích nàng?

Một chất lỏng nóng ấm chảy ra từ lỗ mũi của Mộ Sở Sở mà nàng ta vẫn hồn nhiên không để ý đến.

Nguyệt Tích Lương không đành lòng nhìn thẳng vào tình cảnh đau lòng này. Nàng quay mặt sang chỗ khác, bả vai nhỏ nhắn run rẩy kịch liệt.

Nụ cười của Bắc Mạc Quân đúng là câu hồn đoạt phách, giết người trong vô hình.

Mỗ vị vương gia nào đó nhìn Mộ Sở Sở chảy máu mũi, thấy xấu xí vô cùng. Tại sao cùng là chảy máu mũi, thế nhưng Nguyệt Tích Lương lại có thể khả ái như vậy?

Đúng là không ai có thể so sánh với Tích Lương của hắn được...

Nghĩ thì nghĩ như vậy, Bắc Mạc Quân vẫn không dám chậm trễ mà rèn sắt khi còn nóng. Hắn vẫn duy trì nụ cười, hỏi lại.

- " Không thể giúp bổn vương thật ư? "

Mộ Sở Sở đã bị sắc đẹp của ai đó đánh gục rồi, nào có tâm trí nghĩ đến lời nhắc nhở của tộc trưởng nữa.

Nàng ta không do dự mà gật đầu như băm tỏi.

- " Giúp được! Giúp được! "

Bắc Mạc Quân vui vẻ ra mặt, hỏi tiếp.

- " Vậy Lăng Tiêu Nhiên đang ở đâu? "

Mộ Sở Sở nhìn hắn chằm chằm, cất giọng nói.

- " Lăng Tiêu Nhiên đang bị giam giữ ở hoàng cung của Mạc Thanh đế quốc. Nghe nói qua nửa tháng nữa nàng sẽ được đưa về địa bàn của Vu tộc. "

Bắc Mạc Quân nhíu mày suy tư. Bọn họ chỉ có nửa tháng để cứu người, liệu có kịp hay không?

Hoàng cung Mạc Thanh à.... có thể liều một lần.

- " Tại sao lại bắt Lăng Tiêu Nhiên? "

Mộ Sở Sở nghĩ ngợi một lúc rồi thành thực lắc đầu.

- " Ta không biết. Chỉ nghe nói.... nàng ta có liên quan đến Vu tộc của ta. "

Hắn gật đầu, sau đó còn hỏi thêm Mộ Sở Sở vài điều nữa. Nhưng hiển nhiên nàng ta cái gì cũng không rõ, nhất là về môn phái. Nàng ta biết chỉ biết là phải phục vụ bọn họ mà thôi.

Nếu muốn nắm được nhiều thông tin hơn, phải hỏi trưởng lão và tộc trưởng Vu tộc.

Đạt được câu trả lời như mong muốn, Bắc Mạc Quân cũng lười diễn kịch tiếp.

Xoát!

Hắn nhanh như chớp rời xa khỏi người Mộ Sở Sở, vẻ mặt ghét bỏ phủi phủi y phục.

Mộ Sở Sở phục hồi tinh thần lại, không hiểu vì sao hắn lại thay đổi sắc mặt nhanh như vậy. Nàng ta ngượng ngùng nói.

- " Vương gia.... định bao giờ đón ta vào phủ? "

Cái gì cần nói nàng cũng đã nói hết rồi. Bây giờ chính là chuyện mà nàng mong chờ.

Bắc Mạc Quân lạnh lùng nhếch khóe miệng, định nói điều gì đó thì bị Nguyệt Tích Lương xen ngang.

Nàng nhảy ra trước mặt Mộ Sở Sở, cười hì hì đưa cho nàng ta một cái bánh phù dung.

- " Thần tiên tỷ tỷ, muội cho tỷ cái bánh này, cảm ơn kẹo đường của tỷ nha. "

Mộ Sở Sở vì sốt ruột muốn nghe câu trả lời của Bắc Mạc Quân nên cũng không tiện từ chối. Nàng ta nhận cái bánh.

- " Tạ quận chúa. "

Nguyệt Tích Lương vẫn chưa từ bỏ, tha thiết nhìn nàng ta.

- " Tỷ mau ăn nha, rất ngon. "

Mộ Sở Sở vốn không muốn ăn, nhưng khi nhìn đến ánh mắt long lanh của Nguyệt Tích Lương thì mềm lòng.

Dù sao thì quận chúa này cũng trúng độc của nàng ta rồi, không sống được bao lâu nữa. Chiều nàng một lần xem sao.

Kiểm tra cái bánh kĩ càng, xác định nó không có độc, Mộ Sở Sở liền trực tiếp nhét vào miệng.

Bánh phù dung vào miệng liền tan, tươi ngọt, thanh mát. Quả thật không tệ.

- " Được chưa? "

Nguyệt Tích Lương thỏa mãn gật đầu, bí hiểm híp mắt. Lúc này mới đủng đỉnh đứng sang một bên.

Mộ Sở Sở vui mừng, liếc nhìn Bắc Mạc Quân.

- " Vương gia? "

Bắc Mạc Quân đã khôi phục lại vẻ mặt than thường ngày, khinh thường mở miệng.

- " Bổn vương chỉ nói là xem xét chứ chưa từng đồng ý sẽ lấy ngươi. "

Nghe vậy, Mộ Sở Sở biến sắc ngay lặp tức, có dự cảm không ổn.

- " Vậy.... "

- " Không bao giờ! "

Bắc Mạc Quân chỉ bỏ lại một câu như vậy, bản thân thì nhanh chóng bước ra khỏi đại sảnh Đại vương phủ.

Hắn không muốn ở lại nơi này thêm một giây nào nữa. Trên người bây giờ toàn là mùi hương nồng nặc của nữ nhân kia, hắn phải về phủ tắm rửa, thay y phục.

Nguyệt Tích Lương cũng không do dự mà theo ngay sau hắn, lúc đi ra ngoài còn ban cho Mộ Sở Sở một ánh mắt thương hại.

Ài.... hoa si ấy à, thật đáng thương....

Mộ Sở Sở ngỡ ngàng đứng như trời trồng, không thể tin được vào tai mình.

Cho đến khi đại sảnh chỉ còn mỗi mình nàng ta, nàng ta mới chợt tỉnh ngộ. Thân thể Mộ Sở Sở lung lay dữ dội, tâm thần hoảng loạn.

Nàng ta bị lừa! Nàng ta vậy mà bị lừa!

Hắn căn bản không có thích nàng! Hắn chỉ muốn lấy thông tin từ miệng nàng mà thôi!

Tức giận công tâm, Mộ Sở Sở trực tiếp phun ra một ngụm máu, ngất đi.

Trước khi ngất đi, nàng ta còn đang nghĩ: nhất định phải báo cho tộc trưởng. Chỗ nhốt Lăng Tiêu Nhiên đã bị lộ, phải cẩn thận... phải cẩn thận.

Trên đường về Nhị vương phủ, bên trong xe ngựa, Bắc Mạc Quân vẫn là không nhịn được mà hỏi Nguyệt Tích Lương.

- " Bên trong cái bánh kia nàng đã cho thêm gì vậy? "