[Húc Phượng X Nhuận Ngọc] Tù Mà Không Được

Chương 3



Mấy ngày gần đây, Nhuận Ngọc thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, buồn ngủ. Y không biết nguyên nhân là do linh lực thiếu hụt hay là do làm việc quá vất vả. Tinh thần uể oải, làm việc gì đều không cảm thấy hứng thú, tất nhiên cũng không quấn lấy Húc Phượng.

Thậm chí, có những lúc đang phê tấu chương, y cũng có thể bất chợt ngủ quên, lúc tỉnh lại đã thấy mình đang nằm ở trên giường, trên người được đắp một chiếc chăn gấm.

Y cảm thấy kinh ngạc, trước nay y ngủ không sâu, không thể nào không phát hiện ra hành động của Húc Phượng.

- Tỉnh?

Húc Phượng thắp nến, ánh sáng dịu nhẹ toả ra khắp phòng. Hắn múc một bát cháo, đưa cho Nhuận Ngọc.

- Quảng Lộ đưa tới, nhưng lúc đó ngươi đang ngủ, nên ta không quấy rầy ngươi.

Cháo vẫn còn ấm, hương cháo ngọt bùi toả ra theo làn khói nhàn nhạt. Mặc dù bát cháo là ấm áp thơm ngọt, nhưng không hiểu vì sao, hương vị này lại đem đến cho Nhuận Ngọc cảm giác buồn nôn. Y trả lại bát cháo cho Húc Phượng, đưa ống tay áo lên che lại miệng, không ngừng ho khan, nhưng trong dạ dày trống rỗng nên cũng không nôn ra được thứ gì.

- Sao rồi, có cần gọi Kỳ Hoàng tiên quan đến đây xem một chút?

Nhuận Ngọc lắc đầu:

- Không cần, do ta mệt mỏi quá thôi.

- Nếu đã như vậy, những tấu chương râu ria kia đừng phê nữa, nên cẩn thận nghỉ ngơi mới đúng.

- Húc Phượng, ta ngủ như thế nào?

Vấn đề này có chút kì quái, Húc Phượng cũng không nghĩ nhiều, trả lời đúng sự thật:

- Rất say, không nói mê như trước.

Con người lúc tỉnh dậy, thường có cảm giác cô độc, cùng toàn bộ hiện thực nhất thời cảm thấy như có một tầng ngăn cách, giống như cả vũ trụ chỉ còn sót lại một mình mình. Ngày trước, Nhuận Ngọc không chưa bao giờ cảm thấy cô đơn, nhưng từ khi Húc Phượng ở bên cạnh y, cảm giác cô độc tràn ngập tâm trí y một cách mãnh liệt. Y muốn tìm kiếm sự an ủi, muốn tìm người trò chuyện với mình.

- Khi ta còn nhỏ, ở Động Đình hồ mà lớn lên, mẫu thân lo lắng chân thân của ta là long,, sẽ đem lại mối hoạ cho Thuỷ tộc, vì thế cho ta ngụy trang thành một con cá chép, cắt đi long giác của ta, rút đi long lân của ta. Ta luôn muốn quên đi những kí ức này, ép bản thân không được nghĩ đến, nhưng kí ức đó không chịu buông tha cho ta. Ở trong mơ, ta luôn quay trở về khi còn nhỏ, về lại dưới đáy Động Đình hồ…

Tất cả cực khổ như là một bút lược qua, giống như những đau đớn trong quá khứ chưa từng phát sinh trên người y.

- Ừ.

Húc Phượng không biết phải nói gì, ngôn ngữ giờ phút này đối với hắn thật sự không có tác dụng, hắn chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ vào lưng Nhuận Ngọc.

- Tất cả long lân đều có thể mọc lại, chỉ có chỗ này… - Y kéo cổ áo xuống, để lộ vết sẹo ở xương quai xanh: - Đây là vị trí của nghịch lân. Nghịch lân bị nhổ đi, sẽ không bao giờ mọc lại nữa.

Nghịch lân của long, không thể đụng vào. Rút đi nghịch lân, cũng giống như bẻ gãy phượng cốt, Húc Phượng không thể tưởng tượng được Nhuận Ngọc đã trải qua nỗi thống khổ này bằng cách nào.

- Long tộc, nghịch lân theo chân thân mà sinh trưởng. Chỉ có ta, có thể mặc người xử trí… - Nhuận Ngọc hoá ra một mảnh bạch lân, tinh oánh ôn nhuận, sáng trong như ngọc: - Nó đi theo ai, sẽ cảm nhận được tâm cảnh của người đó. Nếu người đó gặp nguy nan, ta cũng có thể đuổi tới kịp thời. Vì thế, nó ở lại bên cạnh ta cũng không có tác dụng gì, không bằng ngươi cầm đi.

Nhuận Ngọc đặt nghịch lân vào lòng bàn tay Húc Phượng, giống như một mảnh trăng non, ở dưới ánh nến toả ra ôn nhu.

- Ta không thể nhận.

Nhuận Ngọc cũng không bất ngờ, câu trả lời của Húc Phượng nằm trong dự kiến của hắn.

- Nhìn thấy nó, ta sẽ nhớ tới những nỗi thống khổ trong quá khứ của ngươi, trong lòng cũng sẽ cảm thấy khó chịu. Ta không nên giữ nó…

Húc Phượng cầm chiếc vảy dán vào vết sẹo trên xương quai xanh của y, linh lực phát ra từ đầu ngón tay, chiếc vảy toả ra ánh sáng lấp lánh, dung nhập vào thân thể Nhuận Ngọc.

- Nó vốn nên ở chỗ này.

Một hàng lệ vô tri vô giác chảy xuống.

Thân là đế vương, y không nên để cho người khác nhìn thấy nước mắt của mình, không nên để cho người khác nhìn thấy một chút yếu ớt nào. Nhuận Ngọc nhanh chóng đưa tay lau nước mắt bên má, thanh âm run rẩy.

- Húc Phượng, ngươi không có tư cách thương hại ta.

- Bệ hạ, người ta thương hại không phải ngươi, mà là một đứa trẻ đã gặp phải quá nhiều thống khổ.

Nhuận Ngọc muốn nói thêm điều gì đó, nhưng lại thấy sống mũi cay cay, cổ họng cũng nghẹn lại, cuối cùng chỉ có thể quay người đi, mặc kệ nước mắt chảy xuống.

- Ngươi đi…

Húc Phượng không đứng dậy, mà đưa cho Nhuận Ngọc một chiếc khăn tay.

Thấy Nhuận Ngọc không cầm, hắn liền trùm khăn tay lên ngón tay, nhẹ nhàng lau nước mắt chảy dài hai bên má y, nước mắt làm ướt vải dệt, truyền ấm áp đến đầu ngón tay hắn.

Trong lúc hoảng hốt, xuyên thấu qua Thiên đế, hắn nhìn thấy Dạ thần đại điện, cho dù là khi mỉm cười, ánh mắt cũng ẩn nấp bi thương. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy Nhuận Ngọc, vòng tay qua sau lưng y, để y dựa vào ngực hắn.

- Về sau, ngươi sẽ không mơ thấy ác mộng nữa.