[Húc Phượng X Nhuận Ngọc] Tù Mà Không Được

Chương 4



4.1

Đồ Diêu qua đời.

Nữ nhân lấy sinh mệnh của chính mình ra đặt cược, đánh cược cái chết của nàng hoàn toàn có thể đốt lên ngọn lửa hận thù trong lòng Húc Phượng, đánh cược Húc Phượng sẽ giết Nhuận Ngọc. Khi binh lính canh gác xông vào, linh thể đã dần dần tiêu tán, chỉ có ý cười còn lưu lại trên gương mặt, cười đến kinh tâm động phách*, chứa đựng khoái ý của đại thù đã báo, giống như nàng chết đi là có thể cùng Nhuận Ngọc gặp nhau dưới cửu tuyền.

Tiên Thiên hậu bị giam tại Tử Phương Vân cung, bên ngoài có binh lính canh gác nghiêm ngặt, lại bị phế linh lực. Nàng lựa chọn phương thức chết thảm thiết nhất - dùng phượng linh đâm thủng nội đan.

Trên Cửu Trọng Thiên, mây đen giăng kín, không trung giáng xuống một trận mưa to, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng chim hót thê lương.

Húc Phượng không thể gặp mặt Đồ Diêu lần cuối.

Hắn cầm lấy cây phượng linh, ấm áp, còn lưu lại vết máu đỏ sậm của mẫu thần. Hắn đốt cháy lên tịnh hoả, phượng linh tiêu tán ở giữa ngọn lửa, hoá thành một làn khói nhẹ. Ở giữa ánh lửa, xuất hiện khuôn mặt của một nữ nhân, kiêu ngạo diễm lệ, không ai sánh kịp, giống như chưa từng rời đi.

Khi người ở khoảnh khắc cực đau, muốn khóc mà không khóc được.

Từ đầu đến cuối, từ lễ tang trên Tiên Hiền điện cho đến lúc chứng kiến người dân Điểu tộc khóc than ai oán, hắn cũng không rơi một giọt nước mắt.

Nói cách khác, kết cục này, hắn đã sớm có dự cảm.

- Húc Phượng, ta chưa từng nghĩ tới mọi chuyện sẽ như vậy. Ta… Xin lỗi ngươi.

Húc Phượng không nói gì.

Hắn biết bản thân là một quân cờ trong màn đánh cược giữa Đồ Diêu và Nhuận Ngọc. Người trước đánh cược hắn sẽ giết người sau, người sau lại đánh cược hắn không dám. Cuối cùng, người thua là Đồ Diêu.

Người chìm trong bi thương sẽ sinh ra hận thù mãnh liệt cùng dục vọng trả thù, muốn đem tất cả đau khổ của mình đặt lên người đối tượng mà mình báo thù, lấy việc đánh bại đối tượng là cái giá phải trả để xoa dịu đau khổ trong lòng. Thứ gọi là quân đau tất thắng*, chính là như vậy.

Nỗi đau đớn của Húc Phượng không thể nói ra được, hắn bất đắc dĩ nhận ra, hắn không có cách nào để hận bất cứ ai, từ Cẩm Mịch, cho đến người khởi xướng tất cả - Nhuận Ngọc.

Nỗi thống khổ ngập trời chỉ có thể biến thành nỗi tuyệt vọng vô bờ.

Một vị tiên hầu đem đến cho Húc Phượng một chiếc hộp, hắn nhận lấy. Vị tiên hầu này là cung nữ bên cạnh Đồ Diêu, trong thời gian nàng bị giam cầm vẫn luôn ở bên cạnh bầu bạn. Nữ tử vừa mới khóc, đôi mắt hơi sưng, vệt nước mắt còn chưa khô.

- Đây là di vật của Tiên Thiên hậu, nô tì trả lại cho điện hạ.

Trong hộp chỉ có một số đồ vật linh tinh: Một cái yếm đỏ thêu hình phượng hoàng, là cái yếm khi Húc Phượng còn nhỏ hay mặc bò qua bò lại; vài tờ giấy viết thơ, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, có thể là hắn viết khi mới biết chữ; một bức tranh vẽ, vẽ phụ đế, mẫu thần cùng huynh trưởng, đường cong non nớt nhưng cũng ra hình dạng, hai người có cánh chim, hai người có long giác; một khối gỗ khắc hình Long Phượng trình tường*, hắn còn nhớ đó là lễ vật hắn tặng mẫu thần vào ngày sinh nhật người… Con đường trưởng thành của Húc Phượng đều nằm gọn trong chiếc hộp nhỏ này.

Tầng cuối cùng là một tầng phượng vũ mềm mại, đó là lông vũ của Húc Phượng bị rụng xuống khi hắn thay lông, Đồ Diêu đều thu thập lại, nói nhìn thấy những chiếc lông vũ này, liền nhớ tới Phượng Nhi.

Tiên hầu đột nhiên khóc, nàng nói những ngày cuối cùng của Tiên Thiên hậu, người ngồi vuốt ve lông vũ, nhớ về quá khứ, trong mắt không che giấu được ánh sáng lập loè, giống như khi Nhị điện hạ còn ở bên cạnh người.

Sống mũi Húc Phượng cay xè, phượng vũ trong tay rơi xuống sàn nhà. Hắn hít một hơi sâu, ngăn không cho nước mắt chảy ra.

- … Nhuận Ngọc, ngươi để cho ta đi đi.

- Ngươi đi đâu?

- …

Húc Phượng không trả lời, cũng không biết phải trả lời như thế nào. Lục giới Bát Hoang, không còn chỗ nào cho hắn dung thân.

- Không phải là ở bên cạnh ngươi, đi nơi nào cũng được.

Ngón tay kéo lấy góc áo hắn, cẩn thận đến mức hèn mọn, tưởng chừng như vậy có thể giữ Húc Phượng ở lại.

- Húc Phượng, mấy ngày nay, ngươi có từng có một chút yêu thích nào đối với ta… Hoặc là, chỉ một khoảnh khắc động tâm?

- Chưa từng.

Vạt áo xẹt qua lòng bàn tay, giống như một cơn gió không thể nắm giữ.

Húc Phượng đã thật sự cảm nhận được như thế nào là tự tự tru tâm*. Chỉ cần hai từ vô cùng đơn giản, nhưng lại ám chỉ tất cả mọi sự trả giá đều hoá thành hư vô, tất cả tình cảm đốt thành tro tàn, tất cả giá trị đều sụp đổ, đem con người đẩy về phía vô ý nghĩa hoàn toàn, vượt xa khỏi nỗi thống khổ của thân thể.

Húc Phượng bỏ đi, không quay đầu lại.

Đây là kết quả mà mình muốn sao? Nhuận Ngọc để tay lên ngực tự hỏi, đúng, cũng không đúng, cả người y rét run, lục phủ ngũ tạng đều đau, một trận buồn nôn mãnh liệt dâng lên, y ho ra huyết đỏ, cũng ho ra nước mắt.

4.2

- Bệ hạ, Nhị điện hạ có lẽ không thể yêu người.

Thanh y tiên tử muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói ra lời nói trong lòng một cách nhẹ nhàng nhất.

- Hắn không yêu ta, vậy khiến cho hắn hận ta đi.

Chú thích:

kinh tâm động phách: cảm xúc mạnh đến mức chấn động hồn phách.

quân đau tất thắng: chiến thắng là khi khiến đối phương phải chịu đau đớn.

Long Phượng trình tường: Rồng, Phượng báo điểm lành, ý chỉ hạnh phúc lứa đôi, nhân duyên tốt đẹp.

tự tự tru tâm: lời nói ra khiến đối phương đau đến xương tuỷ.