Hủy Hôn

Chương 7



Chử Kiều Kiều hoàn toàn choáng váng sau hai cái tát. Cô ta đứng đó nhìn chằm chằm vào Tô Dao, trong mắt tràn đầy oán hận, nhưng lại không dám tiến lên một bước để chống trả. Mặt Tô Dao nhanh chóng sưng lên, nhưng mặt Chử Kiều Kiều còn tệ hơn cả cô. Hai người cứ như vậy đứng đối diện, nhìn nhau.

Không biết qua bao lâu, thang máy đột nhiên vang lên, cửa mở ra.

Một đôi giày da bóng loáng bước ra khỏi cửa thang máy nhưng thấy cảnh tượng phia trước thì dừng bước lại.

Hoắc Tử Minh mất nửa phút đánh giá hai người phụ nữ đứng ở cửa, sau đó cau mày một lát. Anh bước tới, nhìn Tô Dao bằng ánh mắt lo lắng: "Mặt em sao thế? Cô ta đánh à?"

Chử Kiều Kiều vô thức lùi lại một bước khi nghe thấy giọng điệu đanh lạnh của anh.

Tô Dao nhẹ nhàng lắc đầu: "Không sao đâu, tôi tát cô ta hai cái, cũng không lỗ."

Nhưng hiển nhiên Hoắc Tử Minh không nghĩ như vậy, quay đầu nhìn Chử Kiều Kiều, không còn giống một quý ông khiêm tốn nữa, vẻ mặt âm trầm, toát ra khí tức nguy hiểm: "Cô đánh cô ấy?"

Chử Kiều Kiều vừa rồi khí thế đã mất đi một nửa, nhưng cô ta vẫn giả vờ bình tĩnh phản bác: “Chính cô ta là người quyến rũ bạn trai tôi trước!”

Tô Dao hừ lạnh: "Đôi mắt nào của cô nhìn thấy tôi quyến rũ bạn trai cô?"

"Tôi đều nghe thấy rồi! Tôi nghe rõ ràng rằng nếu anh Thành đuổi tôi đi thì cô sẽ trở về KB!"

Hoắc Tử Minh lại gần: “Tôi đang nghĩ tới chuyện này, cô Chử không nên hỏi bạn trai cô tại sao anh ta còn vướng vấn với Tô Dao sao?”

Chử Kiều Kiều cắn chặt đôi môi run rẩy, hung tợn liếc nhìn Tô Dao: “Chuyện này tôi sẽ không bỏ qua.”

Nói xong, cô ta dậm mạnh chân rồi quay người bỏ chạy.

Nhìn thấy Chử Kiều Kiều bỏ chạy, Tô Dao đột nhiên muốn cười. Và cô cũng thật sự cưởi ra tiếng.

Hoắc Tử Minh nghe thấy, còn tưởng rằng là ảo giác của mình, quay đầu lại nhìn thấy đường cong khóe miệng của Tô Dao, kinh ngạc nhướng mày: "Bị đánh mà em vui vẻ như vậy sao?"

Tô Dao tức giận nhìn anh: "Không mà, do tôi thấy cô ta rất thú vị. Người không nắm chắc thứ gì mới có thể cắn như chó đ..iên."

“Vậy…” Hoắc Tử Minh đột nhiên mỉm cười, tiến về phía cô một bước, nửa cúi người nhìn thẳng vào mắt cô: “Em có cho rằng anh bắt được em không?”

"Bùm."

Chớp mắt đó, Tô Dao cảm thấy pháo hoa như đang nở rộ trong đầu. Khoảng cách gần đến mức cô cảm nhận được hơi thở ấm áp và dịu dàng của anh nhẹ nhàng phả vào mặt mình, giống như một nụ hôn nhẹ tựa lông hồng. Đôi mắt xanh biển ấy giống như làn nước biển ấm áp đầu xuân, ngay khi bước vào, bạn sẽ không muốn rời đi nữa mà muốn chìm đắm mãi mãi.

Tô Dao như ngừng thở, đột nhiên lùi lại một bước, đôi mắt bối rối không biết nên đặt mắt vào đâu.

“Tôi... tôi không thể đi chơi với anh hôm nay được.” Cô lắp bắp.

Hoắc Tử Minh đứng thẳng lên, khóe môi nở nụ cười: “Trong tủ lạnh có đá viên không?”

Tô Dao ngơ ngác gật đầu.

Anh bước vào nhà, đóng cửa lại, cởi giày rồi đi vào bếp.

Một lúc sau, anh bước ra với một cục nước đá bọc trong khăn mặt, đứng trước mặt cô, nhẹ nhàng đặt lên má cô.

Sự lạnh lẽo của khối băng lập tức xua tan đi hơi nóng như thiêu đốt trên mặt, Tô Dao theo bản năng co rúm người lại, giữ khoảng cách.

Cô muốn cầm lấy khối băng trong tay Hoắc Tử Minh: “Tôi tự làm.”

Hoắc Tử Minh giơ tay lên.

Cô không thể với tới được nên phải kiễng chân lên nhưng cũng không với tới.

"Lạnh quá, để anh cầm." Hoắc Tử Minh nói, tay còn lại ôm vai Tô Dao, để cô ngồi trên ghế sô pha.

Tô Dao không nói gì nữa, ngoan ngoãn ngồi xuống. Hoắc Tử Minh quỳ xuống, lại chườm đá lên mặt cô.

Cô không nhìn anh, ánh mắt rơi xuống sàn nhà chứ không dám lại nhìn vào đôi đồng tử xanh như đại dương kia nữa. Tô Dao cảm thấy má bên kia của mình dần dần nóng lên. Nhưng bên đó rõ ràng không bị đánh.

Tại sao...