Hủy Hôn

Chương 8



Rốt cuộc thì cuộc hẹn hò cũng đã thất bại.

Sau khi Hoắc Tử Minh chườm đá cho Tô Dao, anh ra ngoài mua thuốc giảm sưng cho cô, dặn dò rất nhiều trước khi rời khỏi nhà.

Tô Dao cảm nhận rõ ràng cảm xúc lưu luyến không rời trong mắt anh khi rời đi.

Vì thế cô đồng ý tiếp tục cuộc hẹn hò sau trận chung kết World Cup.

Hoắc Tử Minh vẻ mặt vui vẻ rời đi.

Sau khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, vết sưng đỏ trên mặt Tô Dao đã giảm bớt, nhưng cô nhìn trái nhìn phải rồi vẫn đeo khẩu trang trước khi đến Câu lạc bộ UI.

Cô vừa đến câu lạc bộ đã gặp Tiểu Cửu.

Không ngờ, khi Tiểu Cửu nhìn thấy cô, trong lòng tràn đầy phẫn nộ nói: "Chị Tô Dao, ông chủ đã kể cho chúng tôi mọi chuyện về chị. Đừng lo lắng, sau này chúng tôi nhất định sẽ giúp chị báo thù!"

Tô Dao cười lớn, đồng thời có chút bất đắc dĩ: "Không có gì to tát, sao anh ấy lại kể hết ra thế?"

"Bảo vệ chị Tô Dao là sứ mệnh chung của chúng tôi!" Tiểu Cửu nắm chặt tay, rất có khí phách đàn ông nói.

"Được rồi, lần sau khi gặp cô ta, cậu nhất định phải đứng trước mặt bảo vệ tôi."

Tô Dao mỉm cười, lông mày cong cong.

Cô phải thừa nhận rằng dù mới vào UI chưa lâu nhưng mọi người ở UI đã thực sự xem nàng là đồng đội, sự chăm sóc và quan tâm ở đây khiến cô cảm thấy ấm áp.

Những năm ở KB, cô chưa bao giờ có cảm giác như vậy, có lẽ lúc đó cô quá nghiêm khắc, các tuyển thủ KB ngoài mặt đều tôn trọng cô nhưng trong lòng lại xa lánh, bọn họ cùng Lục Lệ Thành có quan hệ tốt hơn.

Lúc này, Hoắc Tử Minh từ góc cầu thang xuất hiện, ngáp dài một cái.

Nhìn thấy Tô Dao, anh lộ ra nụ cười ôn hòa: “Đàn em đến sớm như vậy.”

Có lẽ bởi vì vừa mới tỉnh lại, thanh âm khàn khàn từ tính, mang theo một tia mê hoặc khó tả.

Tô Dao chợt nhớ tới cảnh hôm qua hai người cách rất gần, tim cô đập thình thịch.

Cô quay mặt đi: “Đúng vậy, hôm nay phải luyện tập. Chẳng phải đối thủ của chúng ta lần này rất mạnh sao?”

"Mấy tên kia hôm qua thức rất muộn, chắc là vẫn chưa dậy. Tiểu Cửu, đánh thức họ đi." Hoắc Tử Minh đi đến bên bàn, rót cho mình một tách cà phê.

Tiểu Cửu đáp lại và chạy lên tầng hai.

"Sao lại thức khuya?" Tô Dao có chút thắc mắc.

Hoắc Tử Minh nhấp một ngụm cà phê, rõ ràng là cà phê đen nguyên chất, nhưng anh cũng không cau mày: "Tối qua là trận tranh hạng ba giữa KB và YY, em quên rồi à?"

Nếu hắn không nói ra, Tô Dao thật sự không nhớ tới.

Tô Dao sửng sốt, trước đây cô sẽ không bao giờ quên mỗi trận đấu của KB, cho dù cô không còn trong đội, cô vẫn sẽ nhớ.

Nhưng đêm qua, cô đã hoàn toàn quên mất chuyện đó.

Một lát sau, Tô Dao nhấp một ngụm nước, hỏi: "Kết quả thế nào?"

Hoắc Tử Minh có ánh mắt chút dò xét nhìn cô: "Đội trưởng KB phạm nhiều sai lầm, thua YY."

Tim Tô Dao lộp bộp một chút.

Lục Lệ Thành không phải là người mắc sai lầm hết lần này đến lần khác.

Cô lại nhấp một ngụm nước trước khi nói: "Thắng hay thua của họ không liên quan gì đến chúng ta. Hãy chuẩn bị cho trận chung kết thôi."

“Ừ.” Hoắc Tử Minh thấp giọng đáp lại, anh cụp mắt xuống, nhìn không rõ cảm xúc trong mắt.

Các cậu nhóc trong UI lần lượt được Tiểu Cửu đánh thức, ánh mắt ngái ngủ bước ra khỏi phòng, không ngờ lại đứng thành một hàng dài, đi xuống cầu thang một cách có trật tự.

Vừa đi, vừa hét: "Chào buổi sáng, đại ca, chào buổi sáng, chị Tô Dao!"

Khi hét lên "Chào buổi sáng, chị Tô Dao", giọng điệu được cố tình nâng lên.

Tô Dao bị đội hình này làm giật mình, đứng đó và chớp mắt ngơ ngác.

A Sơn giải thích với cô: “Hôm qua đại ca nói với chúng tôi rằng chị bị KB ức hiếp nên chúng tôi nhất trí quyết định cho người khác biết địa vị của chị trong UI và không cho phép họ bắt nạt chị.”

Những người khác đồng loạt gật đầu.

Tô Dao cười nhẹ, những cậu nhóc này tuổi không lớn nhưng cách dỗ người lại khiến cho không ai có thể từ chối được.

Cô lén liếc nhìn Hoắc Tử Minh đang đứng ở một bên, nhưng nhìn mặt anh lại có vẻ không vui.

Không biết có phát hiện ra cô đang nhìn trộm hay không, anh đột nhiên quay lưng lại, nhẹ giọng nói: "Được rồi, chuẩn bị luyện tập thôi."

“Vâng!” Đám người lớn bé đồng thanh hét lên và đi về phía phòng tập luyện.

Tô Dao có chút bối rối, trong mắt cô, Hoắc Tử Minh lúc này không khác gì một đứa trẻ đang nổi cáu vì không được ăn kẹo.

Nhưng cô không biết chính xác là anh đang bực bội cái gì.

Nhìn bóng lưng có vẻ cô đơn của Hoắc Tử Minh, trong lòng Tô Dao chợt nảy ra một ý nghĩ–

Chẳng lẽ là do cô vừa hỏi KB thắng hay thua à?