Huyền Huyễn: Hệ Thống Của Ta Chức Năng Là Chỉ Dẫn

Chương 57: Da mặt dày chu anh tuấn



Trương Hàn hai tay xen vào nhau, ngồi trên giường.

Bộ dáng này tuy có chút ngầu, giống như mấy ông trùm Mafia vậy, hắc băng đảng khí tức trải khắp người.

Nhưng đừng quên chữ ‘tuy’ này! Trương Hàn táo bón sắc mặt hoàn toàn phá hỏng cảnh quan...

Vặn vẹo mà tái nhợt, y như bao thằng con trai sau khi làm việc ấy, tội lỗi a!

“Ta thế nhưng ngủ quên....Ta thể nhưng ngủ quên....” Liên tục lặp lại một câu.

Tỉnh lại chỉ thấy căn phòng như mới nhận một cơn mưa rào, nơi nơi đều ướt át.

Hắn không tin trong lúc bản thân ngủ không có ai quấy phá.

Thậm chí là hắn vô duyên vô cớ ngủ say cũng do kẻ này làm ra!

Trương Hàn gãi gãi đầu buồn rầu, tại sao lúc nào cũng có phiền phức xảy ra a!

“Hệ Thống, tối qua có hay không xảy ra chuyện gì?” Trương Hàn quyết định chuyển mục tiêu sang Hệ Thống.

“Keng! Không thể trả lời!” Hệ Thống đáp.

Trương Hàn có chút không vui:”Ngươi cái này Hệ Thống nhiều lúc không thể trả lời thì thôi đi! Chẳng lẽ ngay cả câu hỏi đơn giản như vậy cũng không trả lời được?”

Tuy chỉ là kế khích tướng sơ sài, Trương Hàn vẫn muốn thử một lần!

Hệ Thống im lặng một hồi mới trả lời:”Keng! Bổn Hệ Thống chỉ có thể nói sơ lược mà thôi, Ký Chủ thực sự muốn nghe?”

“Nói!” Trương Hàn ngữ khí tràn đầy kiên định.

“Keng! Tối qua, nếu không có một số thứ Ký Chủ có thể đã chết!”

Trương Hàn nuốt nước bọt, mặc dù nằm trong dự kiến nhưng tâm can vẫn chịu không nổi chấn động.

Lặng im không một tiếng động, hắn không hề hay biết bản thân sinh mệnh bị đe dọa.

Chỉ đến lúc biết chính mình thoát chết, tâm tình chịu không nổi liền có chút trầm trọng.

Trương Hàn bây giờ rốt cục hiểu tại sao nơi này trong miệng Lê Lão là điềm dữ, hắn Tu Vi quá thấp, ở nơi này giống như đưa cơm hộp, bất cứ lúc nào cũng có thể đi gặp Diêm Vương uống trà.

“Thực sự muốn hoàn thành nhiệm vụ mới có thể rời đi?” Trương Hàn bình tĩnh nói.

“Keng! Đúng vậy!” Hệ Thống lạnh băng trả lời.

Trương Hàn không nói gì, chỉ đứng lên bước ra khỏi cửa.

Nếu không thể trốn, ta liền đánh một trận!

Với ý nghĩ này trong đầu, ánh mắt của hắn lăng lệ mà tiến lên.

Lúc này, hắn biết bản thân mình đã không có đường lui.

Hoặc chết ở trên con đường của cường giả, hoặc đạp lên thi thể của kẻ khác mà tiến lên!

Thế giới này tàn khốc, hắn liền thay đổi!
2 ngày sau.....

Trương Hàn đứng nhìn hàng ngàn người tập kết, đông nghìn nghịt chắn hết cả đường đi.

“Thật không ngờ những người này tập hợp lâu như vậy, hơn hai ngày mới bắt đầu tiến vào Chủ Mộ...” Trương Hàn tay chống cầm, nhàm chán nói một mình.

Theo Hệ Thống thì từ hôm qua nhân số đã hơn 1000, nhưng đám người lựa chọn khám phá chung quanh, nên Trương Hàn liền đợi thêm một ngày chờ Chủ Mộ mở ra.

Người càng nhiều, phân tranh cũng càng nhiều.

Bây giờ số lượng nhóm đội đã tăng lên đáng kể, không giống như lúc trước chỉ có vài cái nhóm đội như Tô Nguyệt Linh, Khương Tiểu Phong....Hiện tại số lượng đều có hơn hai chục cái.

Đương nhiên lực lượng phân chia vẫn không hề đồng đều, ít nhất người là những Đệ Tử Huyết Ma Điên, nhiều nhất là Nô Lệ...

Bất quá chất lượng liền đi ngược, Nô Lệ yếu nhất, hai phe Đệ Tử cùng Con Cháu Thế Gia thì không phân thắng bại.

Liên tiếp có giao tranh diễn ra, gần như từ lúc Phần Mộ mở ra liền chiến hỏa không ngừng, giết đến đỏ cả mắt.

Trương Hàn liền vạ lây, đi đường cũng có kẻ kiếm chuyện.

Ân! Bây giờ toàn bộ đều xuống lỗ cả rồi!

Bỗng dưng bên tai lại nghe thấy tiếng chem giết, Trương Hàn có chút nhàm chán bĩu môi nói:”Ngay cả lúc này cũng có thể đánh, đám người các ngươi ngược lại năng lượng rất dư thừa a!”

“Vù!” Thiết chùy xé gió lao hướng đầu Trương Hàn, đây là mưu sát a!

Trương Hàn ánh mắt khinh thường dùng ra Bàn Thạch Chưởng.

Chưởng ấn nâu nhạt, vững như bàn thạch đối chọi với thiết chùy.

“Keng!” Tiếng sắt thép va chạm từ cả hai vang lên khiến người chung quanh ngạc nhiên.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, cái kia thiết chùy bị đánh văng.

“Bành!” Một cái lưng hùm vài gấu thanh niên tiếp lấy thiết chùy, da thịt cùng sắt thép va chạm phát ra âm thanh chói tai.

Thấy y phục cúa hắn đỏ tươi như máu, Trương Hàn khinh miệt nói:”Sao nào? Vị sư huynh này chẳng lẽ muốn đánh lén tại hạ sao?”

Lưng hùm vai gấu thanh niên không nói gì, giơ lên thiết chùy liền đánh tới.

Trương Hàn cũng cười lạnh, rút ra trường kiếm.

Hai người không để ý chung quanh mấy cái hít drama người, hăng say đánh một trận.

Huyết sắc kiếm khí, nâu sắc chùy ảnh hai thứ này liên tục xuất hiện, làm trận chiến trờ nên hoa lệ.

Chói tai sắc thép va chạm thanh âm thu hút sự chú ý của những người chung quanh.

Có một người Đệ Tử Huyết Ma Điện nhận ra lai lịch của vai hùm lưng gấu thanh niên, thốt lên kinh ngạc:”Đây chẳng phải Trần Hùng tên kia sao! Còn ai đang đánh với hắn a! Thế giới này thực điên cả rồi!”

Bên cạnh hắn bằng hữu nghi hoặc nói:”Trần Hùng? Ngươi nói là ai a?”

Cái kia người bị hỏi thần sắc khinh thường nhìn tên này:”Ngươi là người tối cổ a? Thế nhưng cả Trần Dầng Trưởng Lão con trai độc nhất cũng không biết?”

“Cái gì?! Trần Dầng Trưởng Lão con trai?!” Một cái đi qua hóng drama người hét lên kinh ngạc.

Điều này càng làm nhiều ánh mắt quan tâm nhìn về, cái kia người kiêu ngạo gật đầu, như thể bản thân hắn mới là người đang bị bàn luận.

Hắn nói:”Đúng vậy, Trần Hùng là Trần Dầng Trưởng Lão con trai, năm nay 16 tuổi cũng đã là Luyện Thể Cảnh Cửu Trọng Đỉnh Phong, sắp bước vào Khai Linh Cảnh!”

“Cái gì 16 tuổi Khai Linh Cảnh?! Đây là Thiên tài tư chất a!”

“Không hổ là Trần Dầng Trưởng Lão con trai! Hổ Phụ sinh Hùng Tử a!”

16 tuổi Khai Linh Cảnh ở nơi khác có lẽ không là gì, nhưng ở Huyết Ma Điện và chung quanh đây đã được xem là Thiên Tài.

Bình thường người đều ở tuổi 20 mới bước qua Khai Linh Cảnh, đây cũng được xem là có tư chất! Nếu tư chất yếu kém hoặc là cái phế vật, cả đời chưa chắc đã qua được cái này cửa ải!

Đối với Trần Hùng bọn họ là hâm mộ, nên liền chuyển sang công kích Trương Hàn.

“Đây là cái gì người a! Y phục toàn màu đen, nhìn chả bắt mắt tí nào!” Có người phê phán Trương Hàn cách ăn mặt, ánh mắt tràn đầy khinh thường.

“Xùy! Tên này cũng dám đấu với Trần Hùng ca ca! Thật là mơ mộng a!” Một cái thiếu nữ phì cười, bất quá bộ dạng chả khác nào thịt mỡ biết đi của nàng lại làm người khác nổi da gà.

Bọn họ chửi thầm:’Làm ơn dẹp mấy cái hành động đó lại! Đây chỉ có mỹ thiếu nữ mới làm được! Ngươi không thấy ngại a!’

Thấy chung quanh đủ loại ánh mắt nhìn mình, béo thiếu nữ cười kiêu ngạo, cổ ngẩng cao như con thiên nga gãy cổ...

Đột nhiên có một người thần sắc quái lạ nói:”Các ngươi không biết cái kia Hắc Y Nhân là ai?”

“Haha! Là ai thì có gì quan trọng! Dù sao thì hắn cũng thua Trần Hùng mà thôi, lo làm cái gì!”

“Quá đúng chứ còn gì nữa! Dạng này vô danh tiểu tốt thì có gì đáng nói!”

Người kia kì quái nói:”Các ngươi không nhận ra bọn họ tới bây giờ còn đánh sao? Vô danh tiểu tốt mà từ nãy giờ chiến đấu vẫn chưa kết thúc? Não các ngươi bị nước vào sao?”

“Ngươi!!” Kẻ bị phản bác tức giận, nhưng nghĩ lại đúng là như vậy.

Tuy nhiên vì thứ danh dự mà hắn chả bao giờ có, hắn liền đứng lên đánh một đòn về phía tên nói móc bản thân.

Người kia thần sắc quái dị, dạo này sao lại có nhiều thanh niên ấm đầu, không não như vậy a!

Hắn nhẹ nhàng đánh một quyền, cái kia người liền té lăn.

“Tê!!” Chung quanh mọi người hít khí lạnh.

Có người nhận ra, hắn thất thanh kêu lên:”Là Chu Anh Tuấn! Hắn ta là Chu Anh Tuấn!”

Chu Anh Tuấn chắp tay, cười nói:”Ta biết ta đẹp, ta anh tuấn nhưng cũng không cần như thế kêu to nha~”

“Đích thực là cái kia Chu Anh Tuấn, mọi người trong Tông Môn đều nói hắn cực kỳ vô sỉ!”

“Đây là Chu Anh Tuấn, ta có gặp hắn vài lần!”

....

Đám người xôn xao bàn tán, không phải là Trương Hàn và Trần Hùng trận chiến, bây giờ trung tâm lại là Chu Anh Tuấn tên này.

Bất quá không bao lâu liền ngừng lại, có người nghi hoặc hỏi Chu Anh Tuấn:”Sư huynh, không biết ngươi có gì muốn nói?”

Chu Anh Tuấn sắc mặt cảm động nói:”Ta rất đa tạ mọi người vì đã ở đây lắng nghe, ta đi được đến nước này không chỉ nhờ sư phụ, phụ thân.....”

Chưa nói xong, đã có người thần sắc đen nhánh, không kiên nhẫn nói:”Chu Sư Huynh! Bọn ta không phải nói việc này! Mà là Hắc Y Nhân thân phận!”

Chu Anh Tuấn cười hiền hóa, thản nhiên nói:”Ta biết! Ta biết!! Ta biết các ngươi muốn nghe chuyện xưa của ta! Phải kể về một đêm trăng rằm, một cái Lão Ma Nhân......”

Đám người:”............”

Da mặt của ngươi dày còn hơn cả tường thành đấy, biết không