Independent Filmmaker – Nhà Làm Film Độc Lập

Chương 21



Ngắt điện thoại, Tạ Lan Sinh liền đi rửa tay. Anh mở vòi nước, không ngừng rửa, giống như hy vọng xúc cảm cầm ống nghe kia sẽ rời bỏ mình mà đi, nhưng tiếng nước chảy dữ dội lại không che nổi dòng máu sục sôi trong tai anh.

Phim nhựa hỏng mất rồi.

Phim nhựa hỏng mất rồi! Phim nhựa hỏng mất rồi phim nhựa hỏng mất rồi!!!

Đại não tê rần, huyệt Thái Dương cũng thình thịch giật.

Hiện tại thế nào đây, anh cuối cùng phải làm thế nào đây? Phim nhựa cùng với vốn liếng quay phim đã dùng hết trong một tháng, đoàn phim giải tán, Kỳ Dũng đã quay về Mỹ, Niếp Niếp, Sân Dã cũng không ở đây, suốt nửa năm đều phí phạm.

Anh không nên đi Australia để làm hậu kỳ điện ảnh, anh cũng không nên vì giảm chút chi phí mà cho hết phim nhựa vào cùng một bưu kiện, chí ít để ngừa vạn nhất phải tách bớt phim nhựa ra...... Nhưng mà hết thảy không có “Nếu”, chuyện tệ hại nhất đã xảy ra rồi.

Anh chưa từng gửi hàng quốc tế, cũng không biết còn có “Thông quan”. Anh chỉ cảm thấy, dù sao cũng không thể xem bản mẫu, quay tốt hay không cũng chỉ có thế chấp nhận. Gửi trước sau, hay gửi cùng lúc, tất cả đều giống nhau.

Sự tự chỉ trích của Tạ Lan Sinh thậm chí đã diễn biến thành hối hận xuyên tâm. Ngực anh như có một quả cầu lửa, sắp nổ tung.

Anh nghĩ tới hình ảnh “Xin giúp đỡ” với những họ hàng, nghĩ tới hình ảnh mượn máy quay từ giáo sư Vương, cảnh đi tàu chui mua phim nhựa, cảnh mời Sân Dã diễn “Vương Phúc Sinh”. Đến cái ngày uống rượu với trưởng thôn đến xuất huyết dạ dày, rồi ngày mời Sầm Thần, Kỳ Dũng gia nhập...... Từng cảnh chân thật như vây, nhưng toàn bộ đã vô dụng, giờ phút này nghĩ đến thật sự là trò cười. Không chỉ có anh phí công vô ích, mười mấy người Niếp Niếp, Sân Dã, Sầm Thần, Kỳ Dũng cũng đều như vậy.

Anh lại nghĩ đến lời của Nathan, “Nhân viên hải quan phụ trách kiểm hàng có chút hiểu biết về sản xuất văn hóa...... Vì thế, anh ta cho rằng vật phẩm bên trong là hàng cấm, là có vấn đề, không chút do dự tiến hành tra xét hải quan.”

Tạ Lan Sinh lấy tay ôm mặt.

Anh chỉ là muốn làm đạo diễn, chỉ muốn quay điện ảnh, điều này sao mà khó đến thế?

Anh thậm chí nhịn không được nghĩ rằng, giả như anh cũng làm việc giống như hàng ngày hàng vạn chiếc đinh ốc*, không có lý tưởng, không có dã tâm, có phải sẽ dễ dàng hơn một chút hay không? Giống như người khác, ngoan ngoãn ở lại xưởng Tiêu Tương làm phó đạo diễn thậm chí là thư ký trường quay, có phải sẽ vui vẻ hơn hay không? Hoặc là, giống như cha mẹ anh nói vậy, năm đó căn bản không thi Bắc Điện, mà là vào Khoa Đại, có phải cuộc sống sẽ suôn sẻ hơn chăng?

*Nguyên văn 螺丝钉 (loa ti đinh): Gia đình Fiksikov – Phim truyền hình thiếu nhi Nga kể về một gia đình có thể biến thanh thành đinh ốc.

Có bao nhiêu người phải trải qua những trắc trở như vậy trong công việc cơ chứ? Có nhiều mơ hồ, nhiều khó hiểu, nhiều tự trách, nhiều hối hận như vậy không?

Nói trắng ra là, tất cả mọi người đều sinh sống giống nhau, cũng chỉ có anh là thứ quái đản.

Anh biết, thấp thỏm lo âu, thoắt hoảng thoắt sợ, không phải diện mạo vốn có của cuộc sống.

Tạ Lan Sinh ngồi trước bàn, toàn thân vô lực, đại não tê liệt.

Trong lòng anh có vật nặng ngàn tấn. Nó trốn trong bóng đêm đậm đặc đăm đăm dòm ngó, không bước ra, cũng không rời khỏi, chỉ nhìn khóa vào anh. Bên dưới thứ đó dường như còn đang treo gì đó, nếu thực sự nhấc lên, anh sẽ buộc phải đối diện với thứ còn lớn hơn rất nhiều, đó là sự suy sụp cõng trên lưng biểu tượng thất bại —— anh tốt nghiệp được hai năm mà một phim cũng chưa quay nổi, lăn lộn thêm một năm nữa vẫn tầm thường vô dụng như vậy.

Tạ Lan Sinh cảm thấy, nếu giờ phút này có người nhà bạn bè nào nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhất định không thể nhận ra được đây là con người vẫn luôn lạc quan, mà phỏng chừng cho rằng đây là một hoạ sĩ vụng về nào đó lấy anh làm mẫu, tận tình tỏ rõ sự bi ai của bản thân.

Mãi cho đến mười giờ tối, Tạ Lan Sinh vẫn ngơ ngẩn.

Đầu đường bên ngoài cửa sổ có người hoá vàng mã. Ngọn lửa vốn bốc lên hừng hực, chậm rãi chậm rãi tàn lụi, cuối cùng biến thành một đống bụi tro, gió lướt qua liền phần phật bay lên, rồi lả tả địa rớt xuống. Tạ Lan Sinh cảm thấy, cực kỳ giống con đường của anh, thuở đầu nhiệt tình dữ dội, cuối cùng chẳng còn chút dấu tích.

............

Tạ Lan Sinh suốt một ngày ngay cả cơm cũng chẳng có tâm trạng ăn.

Anh nằm trên giường mình, đầu trên gối, ôm chăn nhỏ, lơ đãng nhìn trần nhà ngẩn ngơ, hận không thể ngủ mãi không tỉnh.

Loại trạng thái này kéo dài đến sáng sớm ngày kế tiếp. Tầm chín giờ, Tạ Lan Sinh nhận được điện thoại của Sân Dã từ xưởng Thượng Ảnh, hỏi phim nhựa thế nào rồi, bên Australia đã nhận được hay chưa.

“Sân Dã......”

“Ừ? Làm sao vậy?”

Đột nhiên nghe được âm thanh của Sân Dã, Tạ Lan Sinh liền tủi thân, có chút giống cún hoang, cả đầu cả mặt ướt đầm đìa: “Sân Dã...... Nếu, tôi nói nếu, hậu kỳ tại Australia xuất hiện vấn đề, toàn bộ phim nhựa đều không thể dùng nữa, hết thảy cố gắng đều uổng phí. Cậu có cho rằng, tôi có nên kiên trì tiếp hay không.” Là khai máy lần thứ ba. Chính thức khai máy là lần đầu tiên, khai máy khi Kỳ Dũng và Sầm Thần gia nhập là lần thứ hai, hiện tại......

Đây không phải là ông trời cố tình ngăn cản anh đấy chứ?

Giọng điệu Sân Dã bình tĩnh, hơi lộ ra sự lạnh lẽo, lại mang theo năng lực kỳ dị, y nói: “Vậy quay lại thôi.”

Tạ Lan Sinh lại vô cớ cảm thấy Sân Dã nói lời viển vông*, anh nản lòng nói: “Quay lại sao? Nói ra thật đơn giản......” Phim nhựa hỏng rồi, cho dù là anh cũng có một chút muốn trốn tránh.

*Nguyên văn 站着说话不腰疼 (trạm trứ thuyết thoại bất yêu đông): Đứng nói chuyện không đau eo, ý chỉ người không đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà chỉ biết ba hoa khoác loác, cũng có ý nói người được tiện nghi mà còn khoe mẽ; ví von người không hiểu thực tế, chỉ biết nói đạo lý, xa rời thực tế, hay đặt tiêu chuẩn vượt quá khả năng

“Làm cũng đơn giản.” Sân Dã vẫn là tám phong bất động, tựa như có thể nhìn thấu hết thảy, “Lan Sinh, có khó đến đâu, chẳng lẽ còn có thể sánh với lần trước? Chỉ cần trong lòng có thể chấp nhận, quay lại chỉ là lặp lại hành động, không tính là khó.”

“......” Dường như cũng có một chút đạo lý.

Bởi vì phim nhựa đã bị hỏng, công ty hậu kỳ vẫn chưa khởi công, nguồn vốn vẫn nằm trên sổ sách, đại khái không đến 19 vạn, anh chỉ cần kiếm sáu vạn sáu ngàn đồng, chưa chắc không thể tìm ra biện pháp. Giả dụ như, anh cũng vừa nghĩ đến, có lẽ đến Lucky thỉnh cầu bọn họ làm công ty tài trợ, có thể rẻ được tầm năm vạn...... Tái lập đoàn phim, quay lại 《 Gốc rễ 》, thế nào cũng dễ dàng hơn so với lần trước.

Nghĩ nghĩ, Tạ Lan Sinh hỏi Sân Dã: “Sân Dã, cậu có bao giờ cảm thấy không cố gắng nổi nữa hay không?”

Sân Dã nói: “Có.”

Tạ Lan Sinh lại hỏi: “Là gì thế? Có thể nói không?”

“Ừm, ” Giọng nói của Sân Dã bằng lặng* nhưng lại có thể trấn an lòng người, “Thời điểm tôi thi Chartered Financial Analyst mấy lần tại Harvard từng có loại cảm giác này.”

*Nguyên văn 四平八稳 (tứ bình bát ổn): bốn bề yên tĩnh; sóng yên biển lặng

“...... Là gì thế?” Financial Analyst là gì vậy?

“Tiếng Trung hình như được gọi là Chứng chỉ chuyên viên phân tích tài chính thì phải? Muốn vào ngân hàng đầu tư thì phải giành được chứng nhận này. Tuy tôi là học kinh tế, nhưng vẫn muốn hand-on experience*.” Ngân hàng đầu tư thích nhất là sinh viên trường danh tiếng, song trường danh tiếng lại kiêu ngạo, các khoa đào tạo chính quy rất ít mở khóa tài chính, thương nghiệp, cảm thấy được quá low, quá con buôn. Mà bản thân Finance cũng không quá khó học, sau khi đi làm cũng có thể bổ túc, vì thế ngân hàng đầu tư vô cùng ưu ái khoa kinh tế bọn họ, dù sao cũng coi như chuyên ngành liên quan.

*Hand-on experience: kinh nghiệm thực tế. Từ rất hay xuất hiện trong các JD (job description) trong cụm hands-on experience với ý muốn nhấn mạnh cần những ứng viên có kinh nghiệm vì đã từng làm qua trong thực tế chứ không phải là chỉ học trong sách vở

“À à......” Tạ Lan Sinh không hiểu lắm.

Sân Dã tiếp tục nói: “Tôi khi đó thi bốn lần mới qua được, tốn hết hai năm với nó. Mỗi ngày ôn tập 15 tiếng, ăn cơm hai tiếng, ngủ bảy tiếng, chẳng làm cái gì khác. Bởi vì ngồi lâu, lại ít uống nước, còn mắc sỏi thận nữa.”

Tạ Lan Sinh: “Hả?” Sân Dã thế mà chật vật vậy sao?

Sân Dã tiếp tục đắm chìm trong hồi ức: “Bất cứ lúc nào cũng ôn tập. Tôi là khi đó mới biết được, một cái ruột bút 0. 5 mm có thể viết kín 25 trang A4.”

“Sân Dã ——” Nghe qua cũng thấy rất thảm.

“Sau bốn lần, tôi thi đỗ, hết thảy đều có ý nghĩa, những người cùng thi cũng chung suy nghĩ này. Cho nên Lan Sinh, chớ nên gấp gáp, anh nhất định sẽ khổ tận cam lai, thứ anh theo đuổi rồi sẽ nhận được, chỉ cần đến được đích thì sẽ chẳng có ai quan tâm anh đi xe hơi hay là máy kéo. Tin tôi đi, tôi đã thấy rất nhiều người, phàm là người có khả năng thành công đều ngoan cố hơn hẳn người bình thường. Thậm chí là cố chấp, không đạt mục đích thề không bỏ qua, mà thái độ đối với gian khổ cũng là điểm đặc biệt của những người này.”

“Tôi từng nghe nói, ” Tạ Lan Sinh tự dưng nghĩ đến một áng văn anh từng đọc qua, “Thư viện trường các cậu bốn giờ sáng vẫn còn kín người hết chỗ, mọi người đều cùng cố gắng, thiên tài không phải bỗng dưng mà xuất hiện.”

“Đúng, ” Sân Dã nói, “Cho nên bọn họ đều thành công.”

“Sân Dã......” Tạ Lan Sinh lau mặt, “Cảm ơn, cậu nói rất đúng, chỉ cần một mực kiên trì một ngày nào đó có thể thành công, vừa rồi quả thực không giống tôi.” Cẩn thận ngẫm lại, có lẽ, thời điểm đẹp nhất, chính là khi anh bán phim đi, quay đầu nhìn một đường gian khổ, chớp mắt liền nghĩ ‘may sao mình chưa từng từ bỏ’.

“Ừ, vậy thì tốt rồi.”

“Quay thêm lần nữa có khả năng còn làm được tốt hơn. Nói không chừng, nếu mang thẳng đi tham gia liên hoan phim chưa chắc đã thu hoạch được gì, nhưng chỉnh sửa rồi kết quả cuối cùng sẽ không giống vậy nữa. Một bộ điện ảnh, một con người, đều có vận mệnh của riêng mình. Ừm, nhân viên quay phim, thu âm chúng ta có thể tuyển lại một lần nữa, tiểu Hồng tiểu Lục có thể hỗ trợ, Niếp Niếp hẳn cũng có thể quay lại, ” Nói tới đây, Tạ Lan Sinh hỏi, “Sân Dã, cậu có bị vướng lịch trình không? Với bộ phim bên Thượng Ảnh đó?”

“Vẫn ổn, ” Sân Dã trả lời, “Sang năm mới khai máy.”

“Thế, cậu cần thêm bao nhiêu thù lao?”

Sân Dã lại cười thấp một tiếng: “Không cần thêm.”

“Nhưng......”

“Tôi là diễn viên, không nhận lương tuần, lúc trước cũng nói quay xong mới thôi.”

Tạ Lan Sinh nghĩ nghĩ: “Vậy, nếu cuối cùng có thể bán được, hầy, tôi hiện tại cũng không dám nói...... Giả sử cuối cùng có thể bán được tôi sẽ thêm cho mọi người 50% nữa.”

Nghe đến đó Sân Dã hỏi anh: “Có tinh thần lại rồi hử?”

“Ừ, cảm ơn.” Tạ Lan Sinh nói, “Trò chuyện xong thấy dễ chịu hơn nhiều. Kỳ thật vốn cũng không tính toán từ bỏ, chỉ là cảm quá khó khăn, gian nan hơn cả dự đoán.”

“Được.” Sân Dã gật gật đầu, “Một khi đã như vậy, tôi đây cũng nói thật, toàn bộ trải nghiệm CFA đều là bịa đấy.”

“Hả?” Tạ Lan Sinh ngớ người.

Bên Sân Dã ghét bỏ nói: “CFA đơn giản muốn chết, học vài tuần là thi qua được. Mặt khác, cuộc thi này từ năm tư mới có thể tham gia, một năm cũng chỉ tổ chức hai lần, vào tháng 12 với tháng 6, mà tháng 6 thì tôi vẫn ở Trung Quốc.”

Tạ Lan Sinh: “............” Quả thực vô lực.

“Còn nữa, ” Sân Dã lại nói, “Bốn giờ sáng bọn tôi không đến thư viện đọc sách ôn tập đâu, đùa đấy à, bốn giờ sáng thư viện còn không chưa có mở cửa luôn.”

Tạ Lan Sinh lại là: “............”

Vô lực. Sân Dã thật sự là đầy miệng chém gió, để đạt được mục đích liền bịa đặt bừa bãi, chính anh ngay từ đầu cũng biết rõ điểm này rồi. Hơn nữa, Đại vương chém gió bịa chuyện thành tinh, còn có thể soạn ra rất nhiều chi tiết. Cái gì mà “Bởi vì ngồi lâu, lại ít uống nước, còn mắc cả sỏi thận” “Một cái ruột bút 0. 5 mm có thể viết kín 25 trang A4”, nghe ra quá chân thật, phục rồi. Tạ Lan Sinh cảm thấy, đặc trưng của Sân Dã một là thích lừa người, hai là chặn họng người, ưa nói mát mẻ, thế mà lại luôn có lý, chính xác, khí thế mê hoặc người.

Có điều, Tạ Lan Sinh không thể không thừa nhận, Sân Dã an ủi như vậy, rồi lại pha trò như thế, trạng thái của anh đã tốt hơn nhiều.

Đúng vậy, chí ít hiện tại là anh tự quay, anh định đoạt, chỉ cần bản thân không muốn từ bỏ thì sớm muộn gì cũng có thể làm được, anh không nhất thiết phải bị đả kích nặng nề như thế.

“Anh hiện tại có một mình phải không?” Bên kia Sân Dã lại tiếp tục nói: “Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa. Bên tôi cũng xong rồi, giờ sẽ ra sân bay quay về thủ đô.” Y vốn tính toán chờ thêm một chút, hiện tại lại cảm thấy càng nhanh càng tốt.

“Ơ?” Tạ Lan Sinh nói, “Không cần, Sân Dã, cậu cứ từ từ thôi. Tôi dễ chịu hơn rồi...... Cậu có về cũng không có ích gì.”

Nghe thấy lời này Sân Dã thoắt cái trầm mặc đi rõ ràng, có điều vẫn là nói: “Tôi về đây.”

“À......” Tạ Lan Sinh nói, “Tôi rất mong chờ.”

............

Sau khi cảm thấy dễ chịu một chút Tạ Lan Sinh liền đói bụng. Anh tự làm cho mình một bát mỳ với hành, còn bỏ thêm một quả trứng, hương thơm tứ phía. Tạ Lan Sinh mở bàn ăn ra, ngồi trước bàn, xì xụp ăn mỳ, cảm thấy hết thảy cũng khá tốt, không quá tệ hại như vậy.

Chi phí quay điện ảnh chủ yếu chính là in tráng phim nhựa, bởi vậy, 25 vạn tiền vốn vẫn còn, hoặc là nói, cơ bản là vẫn còn. Anh hiện tại nếu muốn tìm biện pháp thì chính là xoay sở kinh phí quay lại, tầm sáu bảy vạn.

Sân Dã nói y có thể diễn, Niếp Niếp hẳn là cũng có thể gọi về. Về phần quay phim, âm thanh, chung quy có thể mời người phù hợp...... Hết thảy còn xa mới tới ngày kết thúc.

Tạ Lan Sinh ăn hết bát mỳ hành băm, thở ra một hơi thật dài, quay về phòng, cầm lấy bút máy, bắt đầu lên kế hoạch “Xuất phát một lần nữa”.

Kết quả, cũng không biết có phải trời cao thưởng cho tinh thần này của anh hay không, bốn giờ chiều, Tạ Lan Sinh lại nhận được điện thoại của biên tập dựng phim Nathan.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Chuyện về Havard hẳn là nên để nói sau!

Chương trước có người nói Tạ Lan Sinh là nên sao lại phim âm bản, như vậy thế sẽ không bị hỏng. Không phải đâu...... Backup cũng là công ty Australia tạo backup từ phim âm bản dùng để hậu kỳ, thế nào chăng nữa, đạo diễn Tạ cũng chỉ gửi đi được một bản.