Independent Filmmaker – Nhà Làm Film Độc Lập

Chương 22



Trong điện thoại, âm thanh của Nathan mang theo hưng phấn: “Đạo diễn Tạ! Tin tức tốt! Không, không tính là tin tốt, mà là tin tốt trong tin xấu, là may mắn trong bất hạnh.”

“Vâng?” Hô hấp của Tạ Lan Sinh khựng lại, hỏi, “Tin gì vậy ạ?”

“Tôi kiểm tra qua tất cả cuộn phim, thế nhưng phát hiện chỉ có ba bản cuộn bị x-ray tổn hại, còn lại thì vẫn rất tốt! Tôi liên hệ carrier bên này, để cậu ta đến hải quan xác nhận, mới lấy được chút feedback. Thiết bị hải quan Australia dùng tương tự như loại CAT trong ngành y, trước dùng tia X năng lượng thấp để chiếu, rồi mới dùng loại cao hơn để quét từng khu vực chuyên biệt của bưu kiện. Đạo diễn Tạ, đại khái là, độ cảm quang của phim nhựa Lucky mà ngài sử dụng thấp hơn so với công bố, nói là 500, thực tế có thể là 400, sáu cuộn chưa bị tia năng lượng cao quét đến vẫn còn ổn.”

Tạ Lan Sinh căn bản mặc kệ sự thảm thương khi bị chiếu X quang, anh mừng rỡ như điên: “Chỉ có ba cuộn sao? Thật sự chỉ có ba cuộn ạ?!”

“Đúng, ” Nathan nói, “Tôi xem hết một lượt trong phòng tối rồi, mấy cuộn còn lại chưa bị sương hóa, thank god.”

Từ tang thương đến đại hỉ, Tạ Lan Sinh có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn. Toàn bộ 35mm phim nhựa anh mua đều là 1000 inch, khoảng 25m, có thể quay trong 10 phút. Điện ảnh không quá 90 phút, ba cuộn chỉ là một phần ba. Nói cách khác, bọn họ bổ sung một phần ba là được.

Dừng một chút, Tạ Lan Sinh: “Vậy, cuộn bị hỏng là đoạn nào ạ?”

Nathan hiển nhiên đã muốn tra qua, nhìn sổ chậm rãi đọc: “Cảnh 51, cảnh 52...... Cuối cùng là cảnh 160.”

Nghe được số cảnh, Tạ Lan Sinh lại phấn chấn thêm một chút: “Thế này thì dễ rồi ạ.”

“Đúng vậy, tôi không thấy có cảnh quay nào quá phức tạp cả.” Nathan nói, “Đạo diễn Tạ, cuối cùng không phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, chúng ta có thể tiếp tục làm rồi.”

“Vâng, ” Tạ Lan Sinh cũng vô cùng vui vẻ, “Cảm ơn đã lập tức điện thoại đến, tôi hoang mang lo sợ hết một ngày rồi. Thế này đi ngài Nathan, ABC LAB trước tiên cứ biên tập nội dung khác, có được không ạ? Chúng tôi bên này quay bổ sung xong sẽ lập tức gửi sang. Tôi đã điền đơn xin tham gia mấy liên hoan phim, hiện tại thời gian có chút gấp.”

“OK.” Dừng một chút, Nathan lại tiếp tục nói, “Mặt khác, đạo diễn Tạ, còn có một chút vấn đề kỳ quái, tỷ như, trong cuộn thứ năm có hai phút hình ảnh bị ngược ảnh, không thể dùng.”

Tạ Lan Sinh ngơ ngác: “Ngược ảnh sao?”

“Vâng, dấu răng cưa khớp, nhưng hình lại ngược, đoạn này khẳng định không có thể dùng, cũng phải quay lại.”

“......” Sao lại có vấn đề này chứ?

“Còn có, ” Giọng điệu của Nathan hà khắc vô tình, “Đoạn cuối cuốn phim nhựa số bốn bị rách rồi, cũng phải bổ sung.”

Tạ Lan Sinh không cất nổi lời.

“Đạo diễn Tạ, ” Cuối cùng, Nathan rất nghiêm túc giáo huấn, “Đừng tưởng rằng đạo diễn có thể biết tất cả, khống chế hết thảy. Chuyện bất trắc trong sản xuất phim có rất nhiều, phải thận trọng hết sức. Vấn đề ‘ngược ảnh’ chúng tôi cũng là lần đầu tiên gặp, nhưng mà, công ty chúng tôi cũng luôn gặp phải hiện tượng ‘lần đầu tiên thấy’ đó.”

“Tôi đã hiểu, cảm ơn, Nathan.” Tạ Lan Sinh cũng trở nên nghiêm túc. Lần này anh bị giáo huấn một hồi dài, biết bản thân đã quá sai lầm rồi. Sau này bất luận tiền vốn nhiều ít anh đều phải vừa quay vừa gửi, kịp thời kiểm tra sai phạm, quay lại bất cứ lúc nào.

Cáo biệt Nathan, Tạ Lan Sinh vô cùng hớn hở. Anh gọi điện thoại cho trợ lý tiểu Hồng tiểu Lục giải thích tình huống, lại viết thư mời nhóm diễn viên Niếp Niếp quay về. Cuối cùng, anh liên hệ quay phim Kỳ Dũng đã trở lại Los Angeles.

Tạ Lan Sinh kể lại tình hình, Kỳ Dũng tức thì mắng mỏ: “What the fuck is going on?!”

“Thì, thì là vậy đó ạ.” Tạ Lan Sinh cũng lắp bắp, “Do vậy hiện giờ ngoài ý muốn chúng ta phải quay lại 40 cảnh. Quay phim Kỳ, ngài có quay lại hay không ạ?”

“Chẳng lẽ còn có lựa chọn nào khác à?!” Kỳ Dũng rõ ràng cáu kỉnh, lại mắng một chuỗi thô tục, “Tên của tôi ở mục đội ngũ sản xuất! Hiện tại thời gian gấp thế này, cậu lôi một chụp thằng quay phim dấm dớ đến khẳng định làm hỏng thương hiệu của tôi, để người ta tưởng là tôi quay! Tôi giải thích nổi với người khác hay không?!” Hắn đã bị lừa lên thuyền giặc, có muốn nhảy xuống cũng chẳng được.

Tạ Lan Sinh thuận theo nói: “Giải thích không được. Tuyệt đối không giải thích hết được.”

“Cậu còn nói nữa!” Kỳ Dũng phát cuồng, xoạt xoạt tựa hồ là đang lật lịch trên bàn, “May mà tôi còn chưa nhận công tác...... Như vậy, vé máy bay, chỗ nghỉ cậu trả, lương cũng như thường lệ, tôi xem như kiếm thêm chút, qua đó một chuyến.”

Tạ Lan Sinh nói: “Cảm ơn quay phim Kỳ.”

Kỳ Dũng lại một chuỗi oán giận: “Cậu xúi quẩy chết được. Tôi sau này không thèm giao thiệp với mấy cậu nữa.”

“Dạ......” Tạ Lan Sinh cũng không còn sức biện giải.

............

Ngắt điện thoại, Tạ Lan Sinh lại bắt đầu nghĩ đến “Tiền”.

Mang theo ý tưởng lúc trước, anh thậm chí không chờ Sân Dã đã vội vàng đi đến Bảo Định, tìm người phụ trách của Lucky. Nói, bộ điện ảnh độc lập này của bọn họ sẽ đến Âu Mỹ tham gia liên hoan phim, hy vọng có thể nhận được tài trợ, bốn cuộn phim nhựa là được, đến lúc đó anh sẽ viết lời ngỏ cảm ơn “Lucky” vào trong. Giúp nó “Xuất ngoại”, để người ta biết, phim nhựa điện ảnh Trung Quốc sản xuất cũng chẳng hề tệ hại như vậy.

Tạ Lan Sinh nói với người phụ trách: “Lucky quay mấy bộ điện ảnh, bị trong ngành nói chất lượng không được, màu sắc không đúng, cái gì cũng không ổn......”

“Phải, ” người phụ trách nói, “Chúng tôi thừa nhận. Nó không phải sản phẩm cho điện ảnh, sở trường của Lucky không phải thứ đó, chúng tôi tính toán không sản xuất chế tác phim nhựa điện ảnh nữa, chỉ làm phim dân dụng thôi.”

“Vâng...... Xin đừng bỏ cuộc..... Thử thêm một lần được không?” Tạ Lan Sinh nói, “Điện ảnh của xưởng lớn khẳng định dùng phim nhựa Kodak, cơ hội để đưa Lucky ra khỏi biên giới cũng chỉ có lúc này. Lucky quả thật có chút ám màu*, nhưng chưa hẳn là không thể sử dụng. Phải, độ bão hòa thấp, có chút nhiễu, tán sắc nhỏ, song đối với một vài đề tài nói không chừng lại càng phù hợp. Phim của tôi lấy bối cảnh nông thôn, sắc thái này lại có cảm giác. Ngài nghĩ xem, giả như 《 Gốc rễ 》 có thể giành thưởng, mọi người sẽ chú ý đến Lucky. phim nhựa điện ảnh Lucky sản xuất được người phát hiện cũng có lợi ích, chưa chắc đã phải ngừng sản xuất.”

*Nguyên văn: 偏色 (thiên sắc): hiện tượng khá phổ biến trong nhiếp ảnh. Phần lớn các ảnh bị ám màu hoặc là do kỹ thuật chụp, hoặc là do các yếu tố ánh sáng không thuận lợi.

Đối với 《 Gốc rễ 》, anh là dùng phim nhựa Lucky, sản phẩm nội địa, định giá bằng một nửa Kodak. Tạ Lan Sinh không cân nhắc Kodak, một là bởi vì giá quá cao, vượt dự toán thêm năm vạn, hai là bởi vì quá tinh tế, ngược lại mất đi hương vị.

Sau khi ngẫm nghĩ, người phụ trách bên Lucky cảm thấy bốn cuộn cũng không vấn đề gì, liền chiết khấu cho Lan Sinh, chỉ thu lại chi phí sản xuất. Vì thế, phim nhựa vốn cần hai vạn đồng chỉ dùng hết một vạn đồng.

Tạ Lan Sinh cảm thấy, anh đã bị tình thế bức ép cho càng ngày càng giống một thương nhân rồi.

Sau khi rời khỏi Lucky, để kiếm thêm một vạn tiền phim nhựa khác, cùng với chi phí di chuyển, nghỉ ngơi, đồ ăn cùng với phí điện nước trường quay cần để quay phim, Tạ Lan Sinh lại bắt đầu cân não xoay chuyển cuộc chơi.

Lúc trước Nathan đã liên hệ với hải quan Australia về việc bồi thường. Đối phương rõ ràng phạm sai lầm song vẫn vô cùng ngạo mạn. Tin tức anh nhận được là, có thể lấy được một chút bồi thường, nhưng không nhiều lắm, bắt đối phương trả hết thảy phí tổn bao gồm cả vé máy bay khứ hồi của Kỳ Dũng căn bản là không thực tế.

“Ừm, có đứa bạn nói bán sang tay đồ điện ——” Tạ Lan Sinh tính tính trong lòng, không nên không nên, pass.

“Hay đào tiền cổ?” Vẫn là không được, pass. Để gom góp chút tài chính ban đầu hồi đầu năm anh đã làm cùng người bạn, do đạp xe thời gian dài mà trứng của anh bị ma sát đến rách ra, đau rát, cũng chỉ kiếm được bảy tám trăm.

Bán bộ sưu tập tem mười năm ư? Cũng chẳng có cách nào kiếm được hai vạn cả.

Hơn nữa, ngẫm lại, hai vạn kỳ thật cũng chưa đảm bảo. Tiền tiền tiền, chung quy lại là tiền, tình huống thình lình cần một đống tiền quả thực nhiều vô kể, Tạ Lan Sinh thực không thể cam đoan sau này không xảy ra vấn đề gì.

Trong lòng Tạ Lan Sinh biết, nếu nhận sự hỗ trợ của Sân Dã hai vạn này không thành vấn đề. Trước đây, Sân Dã từng đề xuất giúp anh một chút để vượt qua cửa ải khó khăn, 0 lãi suất, Tạ Lan Sinh đã từ chối. Cũng giống như lần đó, anh không muốn lấy tiền của diễn viên. Mấy thứ này là mối bận tâm của đạo diễn, không phải của diễn viên. Nếu phim không bán được, anh không biết ngày tháng năm nào mới có thể trả được hai vạn đồng này, quá xấu hổ rồi. Tiền của họ hàng kia là khoản đầu tư, không giống với vay tiền. Anh ưng thuận phân chia lợi ích, cũng không muốn vì sai lầm của bản thân mà lại kéo thêm người đầu tư, làm giảm phần lợi nhuận của người họ hàng.

Ôi.

Tạ Lan Sinh trên tàu hỏa ôm phim nhựa nặng nề ngơ ngẩn.

Làm sao đây?

Hậu kỳ còn có thể tiết kiệm hơn không?

Bình thường mà nói, tráng in điện ảnh cần trải qua năm bước: tráng phim, biên tập, phối sáng, in phim, tráng phim dương bản. Xưởng in dùng máy tráng phim âm bản khiến nó từ nguyên bản đen tuyền hiện lên hình ảnh, xong dùng phần phim âm bản đó cắt nối biên tập, sau đó phối sáng. Kế đó căn cứ theo yêu cầu in ấn của kỹ thuật phối sáng lại dùng phim âm bản tráng thành phim nhựa dương bản (đảo ngược lại). cuối cùng dùng máy rửa phim tráng số phim dương bản này, để hiện lên hình ảnh, làm thành phim gốc thành phẩm.

Anh bắt đầu suy xét từng bước.

Tráng phim âm bản...... Không được; Dựng phim...... Không được; Phối sáng...... Không được; In ấn...... Không được; Tráng phim dương bản......

“!!!” Tạ Lan Sinh chợt ngồi thẳng dậy.

Tráng dương bản...... Tráng dương bản...... Tráng dương bản......!!!

Anh cẩn thận nhớ lại cảnh tráng phim nhựa trong trường học. Học viên cần tiết kiệm chi phí, đương nhiên không mua thuốc mới vào mỗi lần tráng. 9 bạn học toàn khoa của anh chia làm ba tổ quay tác phẩm, dùng chung một máy tráng phim, cậu tráng xong thì đến lượt tôi, tôi xong thì đến lượt hắn, không quá quy chuẩn. Bởi vậy, cuộn phim tổ cuối cùng tráng có chút mờ mịt, xám xịt, không hiện đủ sắc, không giống phim chiếu rạp. Bọn họ đều quay phim ngắn, 60 phút một bộ, bởi vậy, dùng chung một chai thuốc chí ít có thể tráng cuộn phim 180 phút, chỉ là đoạn sau bị xám xịt.

Nhưng mà, Tạ Lan Sinh nghĩ, đối với nội dung của《 Gốc rễ 》 mà nói, sắc thái này chưa chắc là không được.

Thậm chí có thể nói, là càng hoàn mỹ!

Đúng vậy, anh có thể dùng thuốc tráng thừa của người khác!

Nghĩ đến đây có chút kích động.

Đối với các bước tráng phim, cắt nối còn có phối sáng, in ấn cần thái độ thận trọng cùng kỹ thuật cao siêu, cứ theo kế hoạch mời ABC LAB đến làm. Nếu như phim âm bản được tráng dựng xong xuôi rồi, bước “Tráng phim dương bản” có chút sơ suất cũng không đáng ngại, tráng lại lần nữa là được. Đồng thời, bởi vì dùng đồ thừa, chất lượng với pha chế khẳng định cũng không thành vấn đề.

Nhưng, làm sao mới có thể hưởng sái*, dùng nước tráng phim thừa của người khác đây?

*Nguyên văn: 沾别人的光 (triêm biệt nhân đích quang): được hưởng nhờ, thơm lây hào quang của người khác.

Tạ Lan Sinh biết, ABC LAB sẽ không đáp ứng yêu cầu này, cho dù trả tiền cũng không được, bởi vì nó không chính quy, người ta là có quy trình công tác. Huống hồ, làm một công ty, ABC LAB sẽ được điền tên công ty chế tác hậu kỳ vào phần thuyết minh cuối phim của《 Gốc rễ 》, bao gồm dựng phim, phối sáng, in tráng. Nếu màu sắc không ổn sẽ đập vỡ bảng hiệu nhà mình, bên ABC LAB tuyệt đối không đồng ý vì chút tiền mà làm chuyện này.

Vậy chỉ có...... Xưởng quốc nội.

Tạ Lan Sinh ở trên tàu hỏa suy xét hai tiếng đồng hồ, sau đó, xuống xe cũng chưa vội về nhà, ngay tại trạm Bắc Kinh dùng thẻ điện thoại bán còn thừa gọi cho các bạn học cũ tại Bắc Ảnh. Trong đó có bạn học khoa đạo diễn, cũng có bạn học khoa nhiếp ảnh, những bạn học này ở xưởng sản xuất đều tiếp xúc với công nhân in tráng, có rất nhiều người thậm chí còn đứng ngay cạnh chờ thành phẩm sau khi tráng.

Cuối cùng, một người bạn cùng phòng của Tạ Lan Sinh nói có biết một vị chuyên gia in tráng, cảm thấy đối phương rất dễ nói chuyện.

Tạ Lan Sinh vội nhờ cậu dắt mối, bạn cùng phòng liền ưng thuận.

Bạn cùng phòng làm việc dứt khoát trơn tru, Tạ Lan Sinh vừa về đến nhà liền nhận được điện thoại, nói tối nay đi ăn một bữa.

“Cảm ơn!” Tạ Lan Sinh không ngừng nói, “Người anh em, bạn chí cốt, cảm ơn nhiều!”

“Hầy, chớ khách khí, cảm ơn cái gì chứ. Toàn phòng ta đều là bạn thân, lúc đó cậu cũng rất chăm sóc bọn tớ mà.”

“Ha ha, ” Tạ Lan Sinh nói, “Các cậu tốt nhất nhớ cả đời đi.” Tạ Lan Sinh là sinh viên bản xứ, thường mời bạn cùng phòng đến nhà mình dùng bữa uống rượu xem TV. Bởi vì có máy giặt lồng, anh thi thoảng còn giúp giặt quần áo.

“Xéo đi.” Bạn cùng phòng hỏi, “Cơ mà rốt cuộc là sao đấy? Tớ mới chỉ nói với thầy Trương rằng có một người bạn có việc xin tư vấn, chưa nói cụ thể gì cả.”

“Cũng không cần nói cụ thể đâu.” Tạ Lan Sinh vừa cười trả lời, “Tối cậu cũng đi cùng đi. Tớ lười giải thích hai lần lắm.”

Bạn cùng phòng: “Xem cái nết của cậu kìa!!!”

............

Buổi tối, Tạ Lan Sinh dặn cha mẹ, nếu có một người tên Sân Dã gọi điện báo nói y đã về rồi, thì nhắn đối phương rằng anh có chuyện quan trọng cần ra ngoài. Lý Tỉnh Nhu không nói gì, chỉ liếc xéo Lan Sinh mấy cái. Tạ Lan Sinh sờ sờ mũi, ảo não chạy đi.

Tới “Đông Lai Thuận”, Tạ Lan Sinh tìm thấy bạn cùng phòng đang ngồi trong góc với một người đàn ông chắc nịch.

“Chào!” Tay Tạ Lan Sinh xách rượu —— lại là Hồng Tháp Sơn, rượu Ngũ Lương, xuyên qua hơi lẩu cuồn cuộn, ngồi xuống đối diện, đưa thực đơn cho người lạ, nói, “Nào nào, tùy ý gọi nhé, bữa này tôi mời! Ăn thịt nhiều một chút!” Lúc này không phải là hành vi phạm pháp, không cần làm “Bạn tốt” trước, có thể trực tiếp mở toang cửa thẳng thắn nói với đối phương.

Chỉ chốc lát sau thịt dê được mang lên, Tạ Lan Sinh lại tiếp đãi. Đông Lai Thuận là chuyên lẩu Halal, chính giữa nồi có một “Ống khói”, anh bỏ thịt dê vào xung quanh, lại đắp dính vào “Ống khói”, cực kỳ nhiệt tình.

Anh vừa nói, vừa kể với nhân viên in tráng chuyện đi thăm nhà máy hồi anh còn đi học, hỏi, có phải máy biên tập có phải ở chỗ này, máy phối sáng có phải ở chỗ kia hay không, để thu hẹp khoảng cách.

Đợi khi không khí tàm tạm rồi, Tạ Lan Sinh buông đũa, hai tay căng thẳng chống gối, nói: “Kỳ thật hôm nay mời đại ca đến, là có một chuyện thế này......”

Nhân viên in tráng cũng ngừng ăn, nhìn Lan Sinh.

“Ngài ăn, ăn đi ạ!” Tạ Lan Sinh lại cấp tốc đỡ một khay đồ khác xuống, một lần nữa buông đũa, nhấc Hồng Tháp Sơn cùng rượu Mao Đài để lên cạnh bàn, nói, “Tôi đang chế tác một bộ điện ảnh, nhưng không có vốn để in tráng. Bọn tôi đã cắt nối biên tập xong, cũng sẽ lập tức bắt tay vào làm phối sáng với in phim. In rồi phối sáng xong sẽ định đoạt được sắc thái hình ảnh, hiện tại chỉ còn bước ‘tráng dương bản’ cuối cùng là chưa sắp xếp được. Đại ca xem...... Ngài có thể dùng thuốc còn dư buổi sáng để tráng lúc tan ca được không ạ? Nói đúng ra là, đồ còn dư lúc sáng đừng đổ đi, mà dùng để tráng phim cho tôi.” Tạ Lan Sinh biết, tráng dương bản cũng không tốn thời gian, một hai giờ có thể hoàn thành.

Nhân viên in tráng có chút do dự.

Tạ Lan Sinh lại đẩy đồ sang: “Đại ca, van cầu ngài, bên tôi thật sự không có biện pháp nào.”

Tất cả mọi người đều là công nhân quốc doanh, công ăn việc làm ổn định, cơ hồ không bị quản quy chế điều lệ, Thiên Lôi chỉ đâu đánh đấy, vị đại ca này cũng không ngoại lệ. Hắn kéo rượu ngon thuốc tốt về phía mình, hỏi: “Bao giờ làm?”

“Tháng Mười một.”

Nhân viên in tráng cúi đầu ngẫm nghĩ, nói: “Cũng được.”

“Cảm ơn đại ca!”

“Cậu cũng thật may mắn đấy.” Nhân viên in tráng một lần nữa ăn thịt, còn phát ra âm thanh “Xì xụp”, “Lúc đó vừa vặn có một cuộn phim cần tráng trong xưởng, hiện tại còn đang phối sáng đó.”

“Dạ?” Tạ Lan Sinh tiếp tục nói chuyện phiếm, “Của xưởng Bắc Ảnh ạ?”

“Không phải, ” Đối phương trả lời, “Xưởng Tiêu Tương, đạo diễn tên Trì Trung Hạc. Xưởng Tiêu Tương còn rất coi trọng, cố ý đưa đến Bắc Kinh xử lý.”

Bất chợt nghe được cái tên đã lâu không thấy, Tạ Lan Sinh ngẩn ngơ.

Chuyện cũ một lần nữa cuồn cuộn hiện lên.

Anh nhớ tới hồi năm ngoái khi quyết định nhận 《 Loạn thế nhi nữ 》, Trì Trung Hạc đã mỉa mai: “Thứ xương thừa bọn tôi vứt đi, cậu thế mà còn nhặt lên gặm sao???” (chương 2)

Lúc đó gã còn nói gì nhỉ?

Đúng rồi, gã bỏ một cái bánh bao trong tay vào bát cơm của anh, nói “Cậu muốn đến nhà ăn phải không? Bánh bao ở đó bị cướp hết rồi. Tôi vừa vặn còn thừa một cái, nếu đạo diễn Tạ thích mấy thứ còn thừa của tôi, vậy cầm thì lấy đi!”

Đây quả thực là một lời tiên tri.

Trì Trung Hạc thật sự nói đúng rồi.

Mà anh lại chẳng có quyết tâm vứt bánh bao giống như lúc đó nữa.

Anh với Trì Trung Hạc, một trên trời một dưới đất.

Tạ Lan Sinh rất rõ ràng, mặc dù đạo diễn lớn cùng đạo diễn mới tốt nghiệp chính quy sau năm 82 được coi trọng, đồng loạt đều bị phong tỏa cơ hội quay phim. Nhưng mà, nếu bằng lòng ở lại xưởng, như vậy, qua năm năm mười năm hai mươi năm, anh chung quy vẫn có thể lên làm tổng đạo diễn. Nhưng mà anh thì sao, một là vì cho rằng chế độ xét duyệt hiện nay quá nghiêm khắc, hai là bởi vì hy vọng có thể sớm quay câu chuyện của mình vài năm. Đồng thời muốn mau chóng được đạo diễn mau chóng tiến bộ mà không chỉ là biết tuyển diễn viên, nên mới đi con đường gian nan đến thế.

Có thể tưởng tượng, giả như Trì Trung Hạc sau này biết được anh là dùng nước thuốc thừa của gã để tráng phim, anh nhất định không tránh được một hồi nhục mạ.

Ở đối diện, nhân viên in tráng thấy Tạ Lan Sinh thốt nhiên trở nên trầm mặc, buồn bực hỏi: “Làm sao vậy? Có tráng hay không nào?”

“A, ” Tạ Lan Sinh phản ứng lại, vội vàng hầu chuyện tươi cười, “Có chứ! Làm phiền ngài ròi...... Tôi sẽ dùng thuốc dư của đạo diễn Trì.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đạo diễn Tạ: Uất ức quá...... May sao chồng đã quay về rồi!

Nhân viên Kodak từng nói trên internet rằng, x-ray kiểm tra hành lý với bưu kiện có hai loại, một loại trước dùng năng lượng thấp soi rồi mới dùng năng lượng cao chiếu, một loại khác là dùng luôn năng lượng cao. Tia năng lượng cao có thể phá hủy toàn bộ phim nhựa, năng lượng thấp thì chỉ phá hủy loại có độ cảm quang hơn 400. Đoạn này hẳn là không có bug, nhưng cũng không đảm bảo nhất định không có......

Cổ Chương Kha quay 《 Tiểu vũ 》 (1997) chính là đã nhờ người sử dụng thuốc tráng còn thừa, vậy nên hình ảnh có phần mờ mịt. Chi phí là 20 vạn.

Vương Tiểu Soái quay 《 Ngày đông xuân 》 (1993) chi phí hơn mười vạn, là xin lại máy tráng phim bỏ đi từ Lucky do lúc này đã không còn xử lý phim nhựa điện ảnh nữa. Kết quả hai lần bị ngắt điện...... Vương Tiểu Soái nhào vào máy tráng liều mạng kéo cũng không lôi ra được, quá tuyệt vọng, cũng không có tiền quay lại, đành phải sử dụng tài liệu thực tế còn thừa để biên tập. Bộ điện ảnh thứ hai của ông là vay tiền Thư Kỳ, mới đến Hongkong làm hậu kỳ được.

Bọn họ đều là dùng tiền của mình, hoặc là vay tiền bạn bè, đạo diễn Tạ chạy tới hẳn Australia làm hậu kỳ, đã xem như tương đối hiện đại...... cao cấp lắm rồi!

《 Giếng mù 》 của đạo diễn Lý Dương là được Australia làm hậu kỳ, mấy cái cắt nối biên tập phối sáng gì đó đều có tham khảo tự thuật của ông!