Independent Filmmaker – Nhà Làm Film Độc Lập

Chương 23



Về đến nhà, Tạ Lan Sinh vẫn thấy tủi thân, mama vừa mắng, trong lòng anh càng thêm uất ức.

Lý Tỉnh Nhu nói: “Không chịu làm việc tử tế gì cả!”

Tạ Lan Sinh lại cố gắng biện giải: “Làm phim điện ảnh cũng là việc tử tế mà.”

“Lớn rồi nên dám trả treo* thế hả!” Lý Tỉnh Nhu dùng phương ngôn Bắc Kinh, “Đúng rồi, có thằng bé gọi điện thoại tới, giọng nói điềm tĩnh lắm.” Nói xong, bà rút ra tờ ghi chú, “Đây là số điện thoại khách sạn của cậu ta!”

*Nguyên văn 吊腰子 (điếu yêu tử)

“Dạ, cảm ơn mẹ.” Tạ Lan Sinh rũ mắt liền thấy, phát hiện đúng là số máy tổng khách sạn Grand Hotel Bắc Kinh, cũng là khách sạn xa hoa nhất Bắc Kinh hiện tại. Thầm nghĩ, Sân Dã quả đúng là xa hoa, cầm lấy điện thoại gọi sang.

Điện thoại được chuyển vào phòng, một giọng nam vang lên: “Alo?”

Tạ Lan Sinh nói: “Là tôi đây.”

“Nghe ra rồi.” Sân Dã hỏi, “Đã ăn chưa?”

“Ăn rồi.”

“Không có chuyện gì đâu.” Sân Dã nói, “Vốn cảm thấy anh có vẻ...... frustrated? Nên định đưa anh đi ăn một bữa ngon thôi.”

Tạ Lan Sinh vẫn cảm thấy tủi thân, hỏi: “Vậy cậu đã ăn chưa?”

“Chưa, vẫn đang đợi anh điện thoại lại.”

Tạ Lan Sinh không ăn được mấy miếng thịt dê tại “Đông Lai Thuận”, chỉ mải chăm khách, lúc này cũng muốn ăn gì đó, muốn gặp cả Sân Dã, nói: “Tôi chưa ăn no. Tôi muốn ăn gì đó thật xịn, muốn ăn ‘Hongkong mỹ thực thành’.”

Sân Dã nở nụ cười: “Được, chờ đó.”

“Ừ.”

Vì thế, mặc dù đã tám giờ tối, Tạ Lan Sinh trong tiếng phàn nàn của mama Lý Tỉnh Nhu mở cửa đi ra ngoài đi ăn tăng hai*.

*Nguyên văn: 续摊儿 (tục than nhân)

Đi ra không thấy Sân Dã, lại nghe được “Bíp” một tiếng! Anh vừa định mắng thần kinh à, lại nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Sân Dã trên ghế lái!

“......” Tạ Lan Sinh lên xe, hỏi, “Xe ở đâu ra thế?” Cũng không biết tại sao, vừa nhìn thấy Sân Dã, sự uất ức của anh tiêu tán rất nhiều. Đây là nam chính của《 Gốc rễ 》, là đồng bạn, chiến hữu của anh, bọn họ có DNA tương đồng, anh không hề cô độc.

“Thuê đấy.” Giọng nói của Sân Dã biếng nhác, đánh signal trái, nhìn gương chiếu hậu, lại liếc nhìn điểm mù, trơn tru lái chiếc xe sang vào trục đường chính.

Tạ Lan Sinh hỏi: “Thuê á?”

“Ừ, ” Ngón tay dài của Sân Dã ấn hạ cửa sổ xe, một tay gác lên thành cửa, tay kia nhẹ nhàng nắm bánh lái, mỗi lần chuyển hướng lại đặt tay lên xoay nhẹ, điêu luyện thành thạo, “Bắc Kinh năm nay bắt đầu cho thuê xe rồi.”

“Thuê xe......” Tạ Lan Sinh ngẫm lại, “Vậy, trong khoảng thời gian cậu ở Bắc Kinh đều tự lái xe sao?”

“Phải vậy thôi”

Tạ Lan Sinh dùng ánh mắt nhìn y, cực kỳ nghiêm túc hỏi Sân Dã: “Thuê xe bánh mì có đắt hơn nhiều không? Cảm thấy xe dạng đó thực dụng hơn chút, có thể chở người, chở được đồ luôn.” Nói xong lại vội vã giải thích nói, “Tôi không phải nói xe này dùng để chở đoàn phim với đạo cụ đâu, đi thôn Lê Thụ rất đơn giản, gọi một chiếc ‘Đại phát’ là được rồi. Ý tôi là, tiện cho cậu hơn thôi.”

Sân Dã đang chờ đèn đỏ, một cánh tay gác lên cạnh cửa, ngón trỏ để dưới môi, nghe nói như thế, không nhịn được, nở nụ cười: “Được, để tôi cân nhắc.”

Tạ Lan Sinh thấy giúp đỡ được, rất tự hào: “Ừ!”

Từ đường Đông Tứ Thập đến Đông Hoa Môn chỉ cần lái xe mười lăm phút, cảm giác phương hướng của Sân Dã lại tốt, chưa bao lâu đã đến nơi.

“Hongkong mỹ thực thành” chuyên ẩm thực Quảng Đông, là đứng đầu Tam đao trong “Tam đao nhất phủ”, Tạ Lan Sinh chưa từng ăn, không biết so với “Đại tam nguyên” thì thế nào. Vài năm trước, đồ ăn Quảng Đông vô cùng rầm rộ mở tại kinh đô, hải sản tươi nhiều không kể xiết, dân chúng Bắc Kinh lần đầu biết được ăn một bữa cơm đắt đỏ đến vậy.

Bên trong quả nhiên nguy nga lộng lẫy, phía sau mỗi thực khách đều có một nữ phục vụ. Muốn uống rượu thì người phục vụ liền rót, muốn ăn đồ ăn thì các cô liền gắp mang đến tận bàn, chỉ thiếu đút đến tận miệng. Các tiệm ăn lớn nhỏ cũ tại Bắc Kinh đều chưa từng có hình thức này.

“Oa......” Tạ Lan Sinh chấn động.

Sân Dã thì thờ ơ, tùy tiện ngồi xuống, mở thực đơn, rũ mắt, thoáng chốc gọi bốn năm món.

Đồ ăn lần lượt được đưa lên. Vi cá mập trong suốt mềm mại, vừa dẻo lại giòn, đậm vị mà không ngấy, vô cùng ngon lành.

Tạ Lan Sinh ăn đồ ngon, cũng phấn chấn hơn chút, đem chuyện phát sinh mấy ngày nay thuật lại một lượt cho Sân Dã, cuối cùng nói: “Vậy mà phải dùng đồ của Trì Trung Hạc, cứ như nội dung trong phim ấy.”

Sân Dã nghe, chỉ cảm thấy có chút rung động. Y thậm chí có thể tưởng tượng được sự xấu hổ cùng bối rối sản sinh trong lặng lẽ của bọn họ tại “Đông Lai Thuận” mới nãy. Chúng phức tạp lạ kỳ, càng lúc càng sệt lại trong tiếng huyên náo của thực khách.

Trái tim tựa như bị châm chích.

Người kia trắc trở khắp chốn, sớm đã rách đầu chảy máu song vẫn không biết hối cải. Anh thích cười, cười với bất kỳ ai, cười đến hai bên má nhức nhối, nhưng vẫn rất cố mà cười. Anh chìm sâu giữa vũng bùn, nhưng vẫn vừa tự lau mồ hôi, vừa cố gắng vượt qua, trong một ngày lập xong phương án quay lại, chỉ để tìm kiếm ốc đảo cỏ hoa tươi tốt trong tâm mình.

Sân Dã nói: “Xin lỗi. Tôi không biết là không được chiếu x-ray.”

“Có liên quan gì đến cậu đâu, là do bản thân tôi không nghiên cứu rõ.” Lúc này một bàn thức ăn trước mặt đã bị càn quét chỉ còn một nửa, Tạ Lan Sinh lấy tay khăn lau miệng, “Được rồi, chuyện không may đã kể xong hết. Vậy hai tuần sau sẽ quay bổ sung 40 cảnh nhé?”

“Ừ.”

“Đây, tất cả đều ghi trên tờ giấy này, tôi cũng gửi cho Niếp Niếp rồi. Tôi có vài ý tưởng mới với mấy cảnh trong đó, muốn thảo luận với cậu một chút.”

“Được, ” Sân Dã ăn một miếng bồ câu sữa quay, “Nói đi.”

Tại đoạn sau của bữa cơm, Tạ Lan Sinh kể hết mấy cảnh đó ra, tìm tòi nghiên cứu cùng Sân Dã. Sân Dã cảm thấy quả thật không tồi, cầm kịch bản mới trong tay, lại ra hiệu Tạ Lan Sinh gọi một bát súp trứng cá lóc. Tạ Lan Sinh ăn sạch không thừa chút nào, cảm thấy ăn xong bữa này có thể nằm thở nửa năm.

............

Lúc ra đã là hơn mười giờ tối. Bầu trời đầy sao thi nhau lấp lánh, kèn cựa lấn át lẫn nhau.

Sân Dã vừa đi, vừa hỏi Tạ Lan Sinh: “Thế đã hết uất ức chưa?”

“Ăn xong một bữa khá lên không ít rồi.” Tạ Lan Sinh đáp, “Cơ mà, vẫn còn chút sầu não.”

Nói xong, Tạ Lan Sinh lấy thuốc lá ra, rút một điếu ngậm lên miệng, hỏi Sân Dã: “Làm một điếu không?”

Sân Dã lắc đầu.

Tạ Lan Sinh cũng không nghiện thuốc lá. Ngoại trừ viết kịch bản còn có xã giao anh chưa bao giờ chủ động hút thuốc. Nhưng mà hôm nay, trong lòng bị hạ nhục, anh có chút muốn hút thuốc, để quẳng sự buồn phiền mắt thường cũng thấy được ra khỏi lòng, cũng để cho nicotin kích thích thêm chút dopamine*, giúp anh vui vẻ một chút.

*Dopamine: một chất dẫn truyền thần kinh được tạo ra từ tyrosin, nó đóng vai trò quan trọng với não và cơ thể. Khi hormone “hạnh phúc” này tăng lên trong cơ thể nó sẽ giúp bạn cảm thấy vui vẻ hơn, có thêm động lực thúc đẩy việc thực hiện các kế hoạch đã đặt ra trong cuộc sống.

Hút xong điếu này, sẽ liền tốt đẹp.

Buổi tối nay có chút lạnh, gió có chút lớn, tay Tạ Lan Sinh che thuốc lá, nửa ngày cũng chưa châm được. Chiếc bật lửa tại đầu đường Bắc Kinh thoắt lóe rồi tắt lịm, tách tách tách, vang tiếng ma sát liên tục.

“......” Tạ Lan Sinh lại có chút bực dọc, không nghĩ nhiều, liền ngậm thuốc, uốn hai cánh tay Sân Dã chắn ở trước mặt, che gió giúp mình.

Sân Dã rũ mắt, chỉ nhìn thấy hàng mi dài của Tạ Lan Sinh.

Đánh mấy lần vẫn bị tắt.

Tạ Lan Sinh dùng răng nhay thuốc, vẫn là muốn hút, nói: “Sân Dã, làm phiền cậu, dùng vạt áo chắn gió giúp nhé.”

Sân Dã nghe vậy chẳng nói gì, dùng mấy ngón tay đẹp đẽ nhấc một bên vạt áo khoác lên. Tạ Lan Sinh tiến gần hai bước, vươn đầu chôn vào trong ngực Sân Dã, còn khiến bên vạt áo còn lại của đối phương bị vén ra, trán mình thì cơ hồ sắp chọc vào ngực Sân Dã. Để không bị lọt gió, anh liều mạng kề sát vào trong, tóc mái cọ vào sơmi xám của Sân Dã, một tay khum lại, từng chút đánh lửa, để bốn phương tám hướng đều được che chắn.

Sân Dã chỉ cảm thấy trái tim đập dồn, từng đợt khua trong ngực. Y thậm chí sợ Tạ Lan Sinh đang vùi trong lòng nghe được sự bất thường.

May sao Tạ Lan Sinh chuyên tâm châm thuốc. Đánh vài lần, cuối cùng cũng thành công, mà anh vừa rồi vì châm lửa mà dùng hực hít một hơi sâu, lúc này thấy thuốc đã châm được, liền dùng răng nanh khẽ cắn, vừa lùi ra phía sau, vừa chậm rãi phun khói.

Một làn khói nhẹ khuếch tán, lượn lờ bay lên, quẩn quanh giữa hai người.

Tạ Lan Sinh đột nhiên nghĩ Sân Dã có thể chán ghét mùi hương này, có chút áy náy, vội vàng ngẩng đầu lại liền đụng phải đôi con ngươi sâu thẳm.

Sân Dã đang rũ mắt nhìn anh.

Tạ Lan Sinh cũng ngẩng đầu nhìn y

Bởi đồ ăn có một chút cay, môi của Tạ Lan Sinh đỏ ửng, hơi mở ra một kẽ hở để ngậm thuốc, thấp thoáng lộ răng trắng, thậm chí còn có một chút đầu lưỡi hồng hào. Hai bọn họ nhìn nhau, trong ánh mắt chỉ có đối phương, cách nhau một làn khói thuốc mỏng manh lượn lờ. Không hiểu tại sao, bởi làn khói, Tạ Lan Sinh lại cảm thấy ánh mắt đối phương mơ hồ, không quá rõ ràng, mà chính anh tựa hồ cũng bị lây nhiễm sự mơ màng ấy, có chút váng vất tựa như say.

Sân Dã nghĩ, người này thật đẹp đẽ. Người đẹp đến vậy hẳn phải được nâng niu, chiều chuộng, chứ không phải ở tình cảnh như hiện giờ.

Hồi lâu sau, Tạ Lan Sinh mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng thu hồi ánh mắt, xoay người tiếp tục đi về phía trước. Anh lại phun ra một ngụm khói, cố gắng phá vỡ sự lặng im, nói: “A, hút mấy cái liền dễ chịu hơn nhiều, hút xong là không sao nữa! Chí ít hết thảy đều đang đúng quỹ đạo.”

Sân Dã lại thong thả chỉnh trang áo khoác bám theo. Y nghĩ, hạnh phúc của Tạ Lan Sinh đơn giản đến vậy, không phải tiền tài, không phải địa vị, mà chính là quay một bộ điện ảnh.

Tạ Lan Sinh vừa hút thuốc, vừa tùy ý trò chuyện cùng Sân Dã, kể chuyện lúc đi học, chuyện khi ghi danh dự thi, cũng kể cả chuyện hồi nhỏ. Bản thân Tạ Lan Sinh cũng không biết anh vì sao có thể nói nhiều chuyện như vậy với Sân Dã, giống như là mơ hồ cảm thấy rằng, Sân Dã khác biệt, y nhất định có thể hơi chút thấu hiểu những trải nghiệm điên rồ hoang dại của mình.

Khi điếu thuốc hút được phân nửa, hai người đi đến trạm giao thông công cộng, một chiếc xe công cộng chậm rãi vào bến. Tạ Lan Sinh nhác thấy, nói: “Được rồi Sân Dã, tôi đi xe công cộng về nhà, cậu đi hướng đông tôi đi phía tây, không tiện đường. Đã muộn lắm rồi.”

Sân Dã gật gật đầu.

Tạ Lan Sinh dụi tắt điếu thuốc trên miệng vào một cây cột, ngó loanh quanh, không thấy thùng rác. Mấy năm nay tiện ích tại Bắc Kinh còn chưa hoàn thiện, thùng rác không phải chỗ nào cũng có.

“Được rồi, ” Sân Dã đoán được ý đồ của Tạ Lan Sinh, nói, “Đưa tôi, anh lên xe đi.”

Trong lòng Tạ Lan Sinh cảm thấy quá phiền Sân Dã, song lại không có biện pháp khác, đành phải vươn điếu thuốc kẹp tại ngón trỏ và ngón giữa, nói: “Cũng được, cảm ơn cậu.”

Sân Dã tiếp nhận: “Ừ.”

“Vậy 8 giờ sáng ngày 30 đến nhà khách, chúng ta bắt đầu quay bổ sung《 Gốc rễ 》.”

Sân Dã mỉm cười: “Yên tâm.”

Tạ Lan Sinh dặn dò xong hết, cũng không còn điều gì cần nói, vì vậy vẫy tay, xoay người chạy về phía xe công cộng. Bóng dáng anh nhoáng lên trước cửa, vừa lên xong xe liền đóng cửa, chậm rãi khởi động.

Chờ Tạ Lan Sinh lên xe buýt rồi Sân Dã mới quay đầu về. Y không nhìn thấy thùng rác, vì thế mang theo nửa điếu thuốc của Tạ Lan Sinh trở về xe. Chiếc xe này có khay gạt tàn, trực tiếp quăng vào là được.

Nhưng mà, khi vừa mới mở khay gạt tàn ra, tay y chợt dừng lại.

Y nhớ tới lúc Tạ Lan Sinh ngẩng đầu nhìn từ trong ngực mình, màn khói mỏng manh trong ánh mắt quấn quýt của hai người bọn họ, dường như rất thơm, rất dễ chịu.

Thuốc lá Hồng Hà...... Đây là thương hiệu gì vậy?

Ma xui quỷ khiến, Sân Dã ngồi trên ghế lái, cầm nửa điếu thuốc trong tay bật lửa châm lại.

Khói thuốc lại uyển chuyển quanh quẩn, nhè nhẹ lượn lờ bay lên từng đợt.

Y giơ ngang điếu thuốc lại, rũ mắt nhìn màn khói.

Dường như không đúng.

Ngửi lên quá nhạt nhòa. Thoang thoảng, như có như không.

Chưa đủ...... Vẫn chưa đủ.

Sân Dã khẽ nhắm mắt, ngửa đầu tựa vào lưng ghế lái, toàn thân cứng ngắc. Vài giây sau, đầu ngón tay y khẽ run, ngón cái ngón trỏ nắm điếu thuốc, để vào giữa môi mình, dùng đầu lưỡi đỡ đầu lọc, giống như Tạ Lan Sinh làm mới nãy, có một loại khoái cảm run rẩy, bí ẩn mà mãnh liệt.

Y dùng lực hút một hơi, ép hết làn khói như vẫn còn lưu giữ thứ gì đó vào hết trong phổi, hòa hợp vào ngũ tạng, sau một lúc lâu mới chậm rãi phun ra, mở mắt, nhìn thấy chúng bốc lên, tiêu tán.

Hương vị kia vừa thơm lại mãnh liệt.

Thật sự là điên rồi.

Y khẽ mở mắt, nhìn hư không, tự giễu cười thấp một tiếng, kế đó thẳng tay dụi thuốc lá, đột ngột xoay bánh lái, đạp chân ga, vun vút lao đi.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Sân Dã: “Mama, tôi có bình thường không vậy?”

Mama Panda của ảnh đế Sân: “Chẳng bình thường tý nào.”