Independent Filmmaker – Nhà Làm Film Độc Lập

Chương 28



Tạ Lan Sinh trả tờ fax cho phóng viên Hongkong đối diện, nói lời cảm ơn, sắp đó sắp xếp lại suy nghĩ, từng bước một đi về phía thang máy.

Lúc này Sân Dã bị người quen chặn lại khi trước cũng đã quay về khách sạn. Đối với tin tức Tạ Lan Sinh bị cấm y cũng đã nắm được, trên thực tế, mấy phóng viên Hongkong vừa rồi vẫn là biết Sân Dã từ trước, khi y quay bộ điện ảnh thần bài đã từng nhận lời phỏng vấn.

“Tạ Lan Sinh!” Hai tay Sân Dã đút túi, đứng ở xa xa, goi Tạ Lan Sinh một tiếng.

“Ơi?”

Sân Dã nhìn anh, rồi lại liếc đất, ý bảo anh qua, Tạ Lan Sinh thì ngoan ngoãn nghe lời, nghĩ thầm người này đúng là bá đạo.

Sân Dã không đề cập đến lệnh cấm kia của cục điện ảnh, chỉ hỏi: “Đi ăn Gelato không?”

“Hả?”

Hai bên khóe môi Sân Dã cong lên: “Món kem Italy nổi danh toàn thế giới, đi ăn thử nhé? Lúc đi qua tôi có tiện liếc nhìn, có vài tiệm 0 giờ mới đóng cửa.”

“Ừm......” Tạ Lan Sinh nói, “Được.” Anh nghĩ, dẫu vẫn lo lắng tương lai, nhưng kem cũng có thể ăn, lần tới đến Italy chẳng biết là năm tháng nào.

Nghe được lời đồng ý, Sân Dã xoay người đi về phía cửa, Tạ Lan Sinh thì nhắm mắt bám đuôi đi theo sau Sân Dã.

Bởi vì sắp đóng cửa, hai tay Sân Dã đút trong túi áo khoác, bước chân rất lớn, xuyên qua hẻm nhỏ cạnh khách sạn nối liền đến đường lớn.

Đèn đường chiếu bóng dáng cao lớn của y. Y sải đôi chân dài từng bước, mà những người Châu Âu qua qua lại lại bên cạnh so với y đều thấp hơn nửa cái đầu, gầy hơn một vòng lớn, khí chất cũng kém mấy bậc.

Tạ Lan Sinh nhìn từ sau lưng, bất chợt nhận ra, đây là một người đàn ông anh tuấn, gợi cảm, một người đàn ông có mị lực, mà anh trong quá khứ chưa từng phát giác, chỉ vẻn vẹn cảm thấy đối phương là diễn viên của mình, là chiến hữu của mình.

Anh lại nhớ tới hình ảnh mình siết lấy cánh tay đối phương ngửi mùi đàn hương tại cửa phòng Ban tổ chức vào buổi sáng hôm nay. Hương thơm nhàn nhạt, thoảng ấm áp, thật sự giúp anh an tâm rất nhiều.

Sân Dã đi đến tiệm kem, dừng lại trên bậc thang, vươn ngón tay từng khớp cường tráng, kéo cửa mở, liếc mắt nhìn người phía sau một cái. Tạ Lan Sinh liền chạy nhanh vào trong.

Sân Dã đề cử vị quả hồ trăn nổi tiếng nhất của Italy Gelato xong lại ngẫm nghĩ, tiến cử thêm vị chocolate, nói: “Chocolate của Torino không tồi, được mệnh danh là thủ phủ chocolate, hàng năm còn có lễ hội chocolate. Biết Ferrero chứ? Là sản xuất tại đây này.”

“Không biết.” Tay Tạ Lan Sinh nắm chặt hai phần kem ly cửa hàng làm, cảm thấy mẹ nó thật thần kỳ, không hề giống loại kem đá anh thường ăn.

Hai người ngồi hai bên bàn tròn, Tạ Lan Sinh dùng thìa múc một miếng Gelato đưa vào miệng, liền cảm thấy thật mềm, vào miệng liền tan, khác biệt rất lớn với loại ở Bắc Kinh. Trước kia, loại ngon nhất anh từng ăn qua là “Modern” của Cáp Nhĩ Tân.

Đây chính là vị hồ trăn sao?

Sân Dã dùng tay chống cằm: “Hồ trăn có thể an thần loại bỏ mệt mỏi, rất tốt đấy.”

“...... Ừm.”

Anh lại nếm thử chocolate, nghe nói cũng có thể khiến cho người ta thả lỏng. Mềm mại, trơn trượt, vừa ngọt lại đắng, đậm đà sâu sắc, có chút giống con đường này của anh.

Kỳ thật Tạ Lan Sinh mặc dù lo lắng tương lai nhưng cũng không quá mức bồn chồn. Dẫu có đi qua mưa hay nắng, anh cũng chẳng quá sầu quá vui, mà lại có phần khách quan nghiên cứu tình trạng trước mặt.

Anh bị chính quyền cấm tám năm.

Song anh không thể rời bỏ điện ảnh.

Cũng là nói, yêu cầu tài chính đối với bộ điện ảnh kế tiếp sẽ lại càng thêm khổng lồ. Thiết bị có khả năng phải mua, tráng chỉ có thể làm tại Âu Mỹ, ngay cả phim nhựa cũng phải nhờ bạn học làm MTV kiếm giùm, hoặc là mua từ Hongkong. Nhưng sau khi về nước đại khái sẽ không có ai bằng lòng đầu tư nữa.

Mấy ngày này anh phải bán được 《 Gốc rễ 》, không còn cách nào khác.

Đợi kiếm đủ tiền rồi quay phim mới, rồi lại bị cấm, rồi lại quay, lại bị cấm...... Mãi cho đến ngày ngọc nát đá tan.

Thấy Tạ Lan Sinh khẽ cau mày, Sân Dã hỏi: “Suy nghĩ gì thế?”

Tạ Lan Sinh bị cắt ngang suy nghĩ, ngây người, kế đó nói hết ra, cuối cùng nói: “Tôi nhất định phải bán được bản quyền.” Anh dùng tu từ phức tạp, tinh tế tỉnh lược, nhẹ bẫng mà nói ra hết thảy, bởi chút hương vị trắc trở gập ghềnh này thật sự chỉ có thể tự làm tự hưởng.

Sân Dã nhìn khóa vào đôi mắt Tạ Lan Sinh nửa ngày, cuối cùng nói: “Được, tôi biết rồi. Chỉ là muốn xác nhận một chút thôi.”

Nghe được lời hồi âm này của Sân Dã, Tạ Lan Sinh thật khó hiểu: Cái gì mà “Được, tôi biết rồi” chứ???

Sân Dã nhàn nhạt cười, không tính toán tiếp tục nói.

Trên thực tế, cho dù Lan Sinh không mua quảng cáo, y cũng có thể liên hệ với mối quan hệ xã hội mời bình luận viên điện ảnh đi xem công chiếu, cũng có thể giúp Tạ Lan Sinh bán được bản quyền điện ảnh. Nhưng Tạ Lan Sinh tự mình tuyên truyền, vậy y cũng điên cũng ngốc cùng anh.

Hiện tại...... Nếu cần, y sẽ ra tay.

Lần ký gửi trước là y sơ suất, không ngờ phim nhựa điện ảnh là không thể đi qua máy x quang, nhưng y sẽ không tái phạm nữa.

Ở đối diện, Tạ Lan Sinh ăn hết cả hai vị, dùng thìa vét bốn phía chiếc ly nhỏ, quét từng thìa lên đầu lưỡi.

Cũng không biết bởi vì hồ trăn hay do chocolate, ăn xong hai ly Italy “Gelato”, lo âu của Tạ Lan Sinh cũng vơi đi nhiều.

Đi đến đâu hay đến đó, có rón tay rén chân cũng vô dụng.

............

Có lẽ ly kem tươi kia thật sự có thể an thần tiêu sầu muộn, đêm đó Tạ Lan Sinh cũng đã ngủ khá ngon.

Ngày hôm sau, Tạ Lan Sinh đau khổ đợi chờ trước điện thoại trong phòng suốt một ngày, ngay cả ăn cơm cũng không dám ra ngoài, luôn lo lắng bỏ qua người mua. Lady Morita từng nói cho anh biết, sau khi trình chiếu, trong vòng 24 giờ sẽ phải có báo giá.

Nhưng điện thoại vẫn im lặng như chết.

Sân Dã tuy tính toán ra tay giúp anh tìm kiếm người mua quốc tế, nhưng mọi sự còn chưa bắt đầu*, y không quen thói nói quá sớm.

*Nguyên văn 八字还没一撇 (bát tự hoàn một nhất phiết): Thành ngữ chỉ các sự việc chưa có hướng đi, chưa có biện pháp xử lý.

Mãi cho đến sáu giờ tối, khi Tạ Lan Sinh sắp tuyệt vọng, điện thoại rốt cục kêu lên bíp bíp!

Tạ Lan Sinh dùng cả tay lẫn chân bò từ trên giường xuống, quỳ gối trên thảm tựa chú chó nhỏ, chộp lấy điện thoại!

“Đạo diễn Tạ, xin chào, ” Đầu kia là một giọng nam người Mỹ, “Tôi là tổng giám đốc điều hành Brian Harbin của Universal Pictures tại Mỹ. Xin hỏi bản quyền khu vực USA của《 Gốc rễ 》 vẫn còn chứ ạ?”

Lan Sinh quỳ gối trước tủ đầu giường, nói: “Bản quyền khu vực USA á? Vẫn còn vẫn còn!!!”

“Vậy, nếu có thể tám giờ tối nay ta hẹn gặp ở quán cafe dưới tầng được không? Chỗ đó tên gọi ‘Passion Cafe’, chúng ta có thể trực tiếp tâm sự.”

“Được được! Đương nhiên là được!” Tạ Lan Sinh vội vàng nói không ngừng.

“Hẹn gặp lại.”

“Vâng! Hẹn gặp lại!”

Buông điện thoại, “Đường sống trong ngõ cụt” của Tạ Lan Sinh quả thực như được thực thể hóa. Anh nhảy dựng lên, nắm lấy tay Sân Dã: “Sân Dã! Là Universal Pictures của Mỹ!!! Universal Pictures muốn mua bản quyền!!!”

Sân Dã nhàn nhạt cười: “Chúng ta cùng đi đàm phán với anh ta.” Đây cũng không phải là bên do y tìm ra.

“Ừ!”

“Đã tự định giá trong lòng chưa?”

“Cứ trả tiền là liền bán!”

“Nói bậy bạ gì đó.” Sân Dã ngẫm nghĩ, “20 vạn đôla.”

“Có phải là quá nhiều rồi không......”

“Không nhiều.” Sân Dã nói, “Tự tin chút đi.”

“Ừ được rồi......”

Vì thế, tám giờ tối, Tạ Lan Sinh cùng Sân Dã đến “Passion Cafe” thảo luận bán bản quyền với Brian Harbin.

Universal Pictures không phải là một công ty tiêu thụ, mà là công ty phát hành, có thể trực tiếp phát hành điện ảnh.

Lại nói, “Bá Nhạc”* tại các liên hoan phim đều là các công ty tiêu thụ lớn. Công ty tiêu thụ lấy bản quyền, rồi sang tay cho công ty phát hành, lại còn nhằm vào quyền phát hành của từng khu vực riêng biệt để tiến hành đàm phán, trong đó bao gồm quốc gia, giá cả, môi giới vân vân. Công ty tiêu thụ bình thường sẽ ký thỏa thuận với bên sản xuất, thương lượng chào giá còn cả giá sàn —— cái sau dùng để là chỉ giá thấp nhất. rồi sau đó, mỗi một lần công ty tiêu thụ bán được bản quyền cho khu vực mới, đều cần chia hoa hồng cho bên chế tác. Mà tài liệu tuyên truyền chào hàng cũng là bên tiêu thụ tự thu xếp, dù sao bọn họ cũng có phần chuyên nghiệp hơn. Theo như bình thường, một bộ điện ảnh nếu có thể bán đi được 20 nơi, nó nhất định sẽ có kết quả tốt. Song cũng vì thị trường mục tiêu là các quốc gia lớn trên thế giới, người làm phim độc lập rất khó tự mình tiến hành đàm phán, giao cho một công ty tiêu thụ là phương pháp phổ biến nhất.

Có điều, mắt nhìn của công ty tiêu thụ cũng cao, sẽ không tùy tiện lãng phí tài nguyên. Nhân viên sales sẽ tới các liên hoan phim lớn xem phim nhựa, ghi chú lại báo cáo thị trường phù hợp với từng bộ điện ảnh, lại xem có nên “Ra tay” hay không. Trước mắt, hai trung tâm tiêu thụ lớn toàn cầu là Los Angeles cùng với London, cái trước có Hiệp hội thương mại điện ảnh độc lập, cái sau cũng có hiệp hội của riêng mình.

* 伯乐: dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, “Bá Nhạc” không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể.

Sân Dã đã hỏi thăm sơ bộ. Công ty tiêu thụ lớn một năm sẽ vận hành tầm 20 đến 25 bộ điện ảnh, tầm trung thì là 10 đến 15 bộ. Nếu nhiều hơn con số này Tạ Lan Sinh sẽ có phần bất lợi, bởi việc mở rộng tiêu thụ của công ty sẽ bị phân tán. Dù sao, công ty tiêu thụ cũng không trả chi phí ban đầu cho bên chế tác, phải chờ đến khi bản quyền 《 Gốc rễ 》 sang tay thành công đến khu vực nào đó, mới có thể chia cho Tạ Lan Sinh, mỗi một khu là một phần tiền.

Chẳng qua, đối với thị trường lớn như Mỹ, bỏ qua mấy công ty tiêu thụ trực tiếp kết nối với công ty phát hành cũng là một lựa chọn tốt. Đều này chứng mình, phí bản quyền sẽ trả 100% cho bên chế tác, ở trường hợp của 《 Gốc rễ 》, “Bên Chế tác” chính là Tạ Lan Sinh.

Thân hình Brian Harbin cao lớn, cơ hồ gần bằng Sân Dã.

Ông bắt tay từng người, sau đó ngồi lại xuống ghế, rút danh thiếp đưa cho bọn họ, đẩy hai cốc Latte về phía đối diện: “Tôi có gọi Latte, hai người uống được chứ?”

Tạ Lan Sinh nói: “Được ạ, xin cảm ơn.”

Song phương hàn huyên vài câu, Brian Harbin cũng chẳng khách sáo gì nhiều, mà là lựa chọn thẳng thắn. Đây là một vụ làm ăn tốt, ông có vốn liếng để đi thẳng vào vấn đề, mà không cần nói đông bàn tây giống như mấy công ty nhỏ muốn ép giá.

Brian Harbin nói: “Đạo diễn Tạ, Yves, là như thế này; Mấy năm qua Trung Quốc phát triển cực kỳ nhanh chóng, một số người xem điện ảnh tại Mỹ cũng hy vọng có thể hiểu biết Trung Quốc. Căn cứ vào bối cảnh đặc thù này tôi thực cảm thấy hứng thú với 《 Gốc rễ 》. Hôm qua tôi được xem suất chiếu đầu của 《 Gốc rễ 》 tại liên hoan phim, ấn tượng rất sâu, dẫu rằng thủ pháp có chút thiếu tinh tế, song lại bất đồng với dòng chủ đạo của điện ảnh Trung Quốc. Nó không có tự sự vĩ mô, cũng không có kể chuyện lịch sử, văn hóa, mà là đưa trọng tâm màn ảnh chiếu thẳng vào một gia đình bình thường, đây chính là điều chúng tôi muốn xem.”

Tạ Lan Sinh rất phấn chấn, nói: “Cảm ơn!” Cậu cảm thấy mắt nhìn của Brian Harbin thật độc, thoáng chốc đã có thể nói đến trọng điểm. Đây chính là điểm khác biệt giữa bản thân, Phượng Mao với các đạo diễn lớn.

Brian Harbin còn nói: “Tại Mỹ, khán giả lại càng thích xem phim nghệ thuật hơn so với phim thương mại Châu Á, muốn có được một loại hương tinh tế đặc trưng của Châu Á. Cho nên, nếu toàn bộ điều kiện đều phù hợp, chúng ta có thể đi theo đúng quy trình. Mua bản quyền cần bên trụ sở chính họp phê duyệt, nhưng sẽ không mất thời gian quá dài.”

“Vâng......” Tạ Lan Sinh hỏi vấn đề then chốt nhất, “Xác suất được duyệt là bao nhiêu vậy?”

“Thành thật mà nói, ” Brian Harbin nói, “Chúng tôi là công ty sản xuất lớn. Cho tới hiện tại, bản quyền điện ảnh tôi nhìn trúng chưa từng bị bác bỏ. Có thể tóm tắt lại là, 100%, không có ngoài ý muốn.”

“!!!” Tâm tình Tạ Lan Sinh kích động: Anh thật sự sắp thành công sao......?

Gần đến như thế rồi!

“Đạo diễn Tạ, ” Brian Harbin lại hỏi vấn đề quan trọng, “《 Gốc rễ 》, độc quyền tại Mỹ, rạp chiếu phim, băng ghi hình, VOD* tùy chọn, TV trả phí, TV miễn phí, ứng dụng hệ thống hàng không sáu phương tiện. ngài đưa giá thế nào?

* VOD 点播 (Video on demand): Video theo yêu cầu hay âm thanh và video theo yêu cầu là hệ thống cho phép người dùng lựa chọn và xem / nghe nội dung video hoặc âm thanh khi họ chọn, thay vì phải xem vào một thời gian phát sóng cụ thể.

Tạ Lan Sinh vừa định nói 20 vạn, Sân Dã lại phất tay ngăn cản. Sân Dã hơi nghiêng thân trên về phía trước, khiến người ta cảm thấy áp lực rất lớn, nói: “Ngài thử đưa một cái giá mà ngài cho rằng xứng với 《 Gốc rễ 》xem sao. Ngài cho rằng, nó đáng giá bao nhiêu.”

Brian Harbin sửng sốt, sau đó nở nụ cười: “Tôi quên mất cậu Yves đây chính là tốt nghiệp khoa kinh tế Harvard.”

Nhưng Brian cũng không đi lệch hướng, ông nghĩ nghĩ, nói: “Yves, ép giá qua lại cũng không có ý nghĩa gì, song phương chúng ta đều nên thành thật chút. 20 vạn USD, hẳn là đủ chứ?”

Sân Dã dựa vào lưng ghế, cười nhạt một tiếng: “Rộng rãi như vậy, xem ra là có điều kiện đi kèm phải không?”

“Lợi hại.” Nụ cười của Brian Harbin vô cùng chân thành, khiến người ta thấy thân thiết, “Yên tâm, không phải yêu cầu lớn gì đâu.”

“Nói thử xem?”

Brian Harbin tựa hồ hoàn toàn không cho rằng yêu cầu này sẽ bị cự tuyệt, nói: “Ngày hôm qua, tôi cùng mấy đạo diễn lớn của công ty thảo luận về bộ phim này cả đêm, cuối cùng chúng tôi cùng đi đến kết luận là, đoạn kết cần phải sửa.”

Hàng mày ưa nhìn của Tạ Lan Sinh tức thì hơi hơi nhíu lại.

Brian Harbin đưa ra một offer vô cùng tốt: “Kết cục của《 Gốc rễ 》 quá bi thảm, không phù hợp thị trường Mỹ, sẽ khiến khán giả mất hứng thú, cũng sẽ làm cho chúng tôi mất lợi nhuận. Chúng tôi hy vọng, đạo diễn Tạ có thể quay một kết cục khác dành riêng cho bản Mỹ. Tức là, ‘Trần Thải Phượng’ dẫn hai người con gái đến Thâm Quyến bắt đầu lại cuộc sống, cũng gặp gỡ một tình cảm mới. ‘Vương Phúc Sinh’ dẫu đau lòng hối hận nhưng cũng chẳng thể lay chuyển nàng được.”

“Không, cái này không phù hợp với mục đích chính của bộ phim!” Tạ Lan Sinh gay gắt kháng nghị nói, “Thải Phượng không phải là người như thế! Nàng ý thức được sự bi thảm của mình, nhưng lại không có tầm nhìn học thức cũng như khả năng chủ động thoát khỏi gia đình. Dựa theo những trải nghiệm của Thải Phượng, sự giác ngộ của nàng cũng chỉ có ‘làm phụ nữ quá vất vả’. Đây là một nhận định thu được sau khi nàng quan sát xung quanh, nàng không thể biết được rằng đến Thâm Quyến sẽ là thế giới mới. Nàng chính là người phụ nữ như vậy.”

“Không được.” Brian Harbin lại mười phần giữ vững quan điểm, “Bad Ending không có thị trường. Đạo diễn Tạ, offer của chúng tôi cũng đã đủ thành ý. Trải qua thảo luận cả đêm, đề nghị của bên chúng tôi là, kết cục của 《 Gốc rễ 》 cần quay lại, Universal Pictures cung cấp tài chính, ngài không cần lo lắng chi phí quay phát sinh. Phim nhựa 《 Gốc rễ 》 sẽ được phát hành đồng thời version nguyên bản và version Mỹ, đây là một chiến lược đôi bên cùng có lợi.”

Cuối cùng, Brian Harbin lại hạ một nhát búa tạ, “Đạo diễn Tạ, nếu không thể sửa chữa kết cục, vậy thì xin lỗi nói thẳng, 《 Gốc rễ 》 chẳng những làm mất đi sự hứng thú từ Universal Pictures, mà còn có thể đánh mất hứng thú từ những người mua tiềm năng khác.”

“......” Vài giây sau, Tạ Lan Sinh hỏi, “Ý ngài là, nếu không sửa, Universal Pictures sẽ không mua phải không?”

“Thật đáng tiếc, đúng vậy. Nếu 《 Gốc rễ 》 duy trì nguyên bản, vậy chứng tỏ, đôi bên không thể đạt được thống nhất về vấn đề then chốt, đàm phán chỉ có thể tuyên bố thất bại.”

Tạ Lan Sinh: “............”

Sân Dã bên cạnh chưa đưa đề xuất gì, muốn xem Lan Sinh sẽ làm như thế nào.

Tạ Lan Sinh lại xiết chặt ngón tay.

Phải sửa sao?

Muốn để khán giả nước Mỹ xem một hồi “Cả nhà hạnh phúc” ư?

Nhưng đó không phải nhân vật của anh, cũng chẳng phải câu chuyện của anh.

Tạ Lan Sinh biết, mình đã chờ cả một ngày, đây là người mua tiềm năng duy nhất. Theo lý thuyết, sau một ngày dài trình chiếu, nếu có người thật sự muốn mua thì lúc này hẳn đã hành động rồi.

Hơn nữa, người mua duy nhất này lại là Universal Pictures “Khổng lồ”.

Anh hiện tại bị chính quyền cấm, so với lần đầu càng cần tiền hơn. Tính cách của anh khiến anh không thể lừa gạt bạn bè người thân, nếu lại đi tìm đầu tư, anh khẳng định là sẽ ăn ngay nói thật. Dưới tình huống chính quyền đã hạ văn bản rõ ràng liệu còn ai chịu đưa tiền tiết kiệm cho anh dùng đây? Hơn nữa, nếu lần thu vốn này thất bại, không thể bán nổi bản quyền gì, thì lần kế tiếp khẳng định không có ai sẵn lòng cho anh thử lại nữa.

Mà cái gọi là “Quỹ hải ngoại ” nghe ra cũng không quá đáng tin.

Anh lại đi đến đường cụt rồi.

20 vạn USD đó.

Nhắm mắt lại, nghiến rắng một cái, quay lại kết cục cho bản Mỹ, anh còn có tiền quay bộ kế tiếp, thậm chí tiếp tiếp tiếp nữa.

Hà cớ gì không làm? Đồ ngốc mới không đồng ý. Cũng chính vì nguyên nhân này mà tổng giám đốc điều hành Brian Harbin của Universal Pictures mới tự định đoạt trong lòng.

Ánh mắt Tạ Lan Sinh chuyển sang chiếc bình đào vàng mình mang theo. Bởi vì lo lắng nói quá lâu lại không có tiền mua cafe uống, Tạ Lan Sinh mang theo bình nước lọc của mình đến Passion Cafe.

Thứ đồ này tới từ nơi phương xa, trèo non lội suối lăn qua lộn lại, hiện giờ lẳng lặng thu mình tại một góc bàn cafe, tầm thường, hèn nhát, lo sợ bất an, thật tội nghiệp so với Latte thơm lừng.

Tiếng người trong quán cafe huyên náo, Tạ Lan Sinh ngược lại cảm thấy chân thực......

Đèn vàng đèn bạc chiếu loạn trên đất, anh lại chẳng bắt nổi một cái.

Sau một lúc lâu, Tạ Lan Sinh cuối cùng hạ quyết tâm. Anh ngẩng đầu, nhìn Brian Harbin nói: “Xin lỗi, Brian, tôi sẽ không sửa kết cục.”

Anh không khuất phục trước quyền lực, cũng không khuất phục trước tư bản.

Xử lý hai bên thật công bằng.

Chỉ có thể trở về tiếp tục suy nghĩ biện pháp “Thoát khỏi chỗ chết” mà thôi.

Nghe được lời này, trên mặt Brian Harbin thể hiện sự kinh ngạc rõ rệt, nói: “Đạo diễn Tạ, ngài không cần cân nhắc thêm sao?”

Tạ Lan Sinh lại khẽ lắc đầu: “Tôi không có gì phải cân nhắc cả. Nhưng mà, tôi chân thành khẩn cầu Universal Pictures suy nghĩ lại lần nữa...... Bộ phim sở dĩ có thể tham gia Torino là nhờ kết cục này. Nếu thật sự không thể chấp nhận nguyên bản, vậy giống như đã nói mới nãy, sự tán thưởng lẫn nhau giữa chúng ta chỉ có thể chia đôi ngả mà thôi.”

Brian Harbin nhìn Tạ Lan Sinh, sau một lúc lâu, ông cúi đầu, đối diện mặt bàn suy xét kỹ lưỡng một hồi. Mấy ngón tay bên tay phải dồn dập gõ nhịp trên bàn cafe, tựa như có thể biểu thị sự phân vân rối rắm của chủ nhân. Ước chừng qua hơn nửa phút, Brian Harbin mới ngẩng đầu lên một lần nữa, nói: “Rất đáng tiếc, đạo diễn Tạ, chúng tôi cho rằng phải sửa kết cục, tiêu chuẩn của thị trường Mỹ hoàn toàn bất đồng với tiêu chuẩn lựa chọn của liên hoan phim.”

“......” Không phải chiêu trò.

Tạ Lan Sinh đứng dậy, lại bắt tay với Brian Harbin, nói: “Vẫn vô cùng cảm tạ sự yêu thích của Universal Pictures với 《 Gốc rễ 》, hy vọng chúng ta lần sau có thể có cơ hội hợp tác thật sự.”

“Vâng, chúng tôi rất mong đợi.”

Trong hương cafe, cuộc đàm phán song phương chính thức tan tành.

Brian Harbin đi rồi, Tạ Lan Sinh cũng mang theo Sân Dã đi từng bước ra cửa.

Công ty duy nhất cho đến hiện tại muốn mua bản quyền đã bị anh tự tay đuổi đi mất rồi.

Anh không hối hận, nhưng anh thật sự không quá rõ bản thân như vậy là đúng hay sai.

............

Vừa mới về đến cửa khách sạn, trước mắt Tạ Lan Sinh liền hoa lên, phát hiện một người con trai như từ trên trời giáng xuống ôm chầm lấy anh, cao hứng kêu: “Lan Sinh!!! Lan Sinh!!! A a a a tớ hưng phấn quá!!!”

Tạ Lan Sinh lôi người ra mới nhận ra là Tôn Phượng Mao. Anh bị cảm xúc của đối phương lây nhiễm, cũng cười hỏi: “Làm sao vậy? Có tin tức tốt để chia sẻ với anh em à?”

“Đúng!!!” Tôn Phượng Mao quá mức kích động, ngay cả nước miếng cũng phun ra, “Lan Sinh, người anh em, tớ bán được bản quyền sang Mỹ rồi!!! 20 vạn! USD! Ôi đ.m!”

“......” Tạ Lan Sinh nói, “Chúc mừng chúc mừng! Là nhà nào thế?”

“Đcm chứ! Hào hứng quá đi!” Hai tay Tôn Phượng Mao múa may, “Universal Pictures! cậu có tưởng tượng được không?!”

Tạ Lan Sinh vừa nghe đến cái tên trong lòng liền có chút chua xót, chỉ có thể cảm thán thời vận không tốt. Anh không khỏi hâm mộ nói: “Tốt quá...... Brian Harbin của Universal Pictures mới nãy cũng có nói qua với tớ tại quán cafe. Nhưng không giống với 《 Nô đùa 》, đối với 《 Gốc rễ 》 bọn họ yêu cầu đổi kết cục, tớ thật sự là không thể chấp nhận, nên đàm phán hỏng rồi, đổ sập nhanh gọn luôn ấy.”

“Hả???” Tôn Phượng Mao nghe đến đó lộ ra vẻ mặt khó hiểu, “Brian cũng yêu cầu 《 Nô đùa 》 sửa đổi kết cục cuối cùng, muốn happy ending, tớ cảm thấy vấn đề này không lớn, nên nhận lời luôn.” 《 Nô đùa 》 của cậu cũng giống《 Gốc rễ 》 của Tạ Lan Sinh, đều là miêu tả sự tan vỡ của gia đình. Có điều, trọng điểm chú ý của Tạ Lan Sinh là áp lực của người phụ nữ, còn của cậu là về đứa con. Kết cục, cũng tương tự suy nghĩ của Tạ Lan Sinh, đứa trẻ nhân vật chính ở trong ngày mưa như trút nước chạy ra ngoài nhưng gặp tai nạn giao thông thảm khốc, Universal Pictures thì yêu cầu đổi thành cha mẹ đứa trẻ hoàn toàn tỉnh ngộ, kết cục cả nhà lại hòa thuận vui vẻ một lần nữa.

“......” Tạ Lan Sinh không chỉ trích Phượng Mao, chỉ cười nói, “Chà, hâm mộ ghê, cậu thật dứt khoát, tớ lại không được thế, xoắn xuýt nửa ngày vẫn là không đồng ý.” Tạ Lan Sinh biết, đối với vấn đề thế này bọn họ đều có những lý lẽ riêng.

Anh biết rõ Phượng Mao cũng thành tâm yêu điện ảnh. Phượng Mao từng nó, hồi trung học mỗi tuần cậu đều bán vé ở Cung văn hoá công nhân, bởi vì bán hết là có thể được vào xem phim.

“Không phải, Lan Sinh, ” Tính nết Tôn Phượng Mao vẫn luôn bộc trực thẳng thắn, “Cậu bị ngốc à......? Hai chúng ta đều bị cấm đó! Không có cá nhân đơn vị nào được phép hỗ trợ! Nếu muốn quay bộ điện ảnh tiếp theo nhất định phải có một đống tiền lớn!”

Tạ Lan Sinh nói: “Tớ biết mà.”

“Đây là 20 vạn USD đó! 100 vạn nhân dân tệ! Không đúng, nhiều tiền như vậy cũng không khiến cậu thay đổi một chút ít sao? Người Mỹ thích xem thể loại này, còn muốn tiêu tiền, vậy cứ để bọn họ xem đi! Thu lấy tiền! Chúng ta dẫu muốn quay phim, nhưng thật sự không đáng để tiền bạc ngáng chân, dù sao, ngay từ đầu tớ đã nghĩ thông rồi, bán bản quyền là quan trọng nhất, trong tay tớ nhất định phải có tiền.”

Tạ Lan Sinh lại trầm mặc một giây, rồi sau đó khoa trương cười: “Hầy, không nói nữa! Tớ không vượt qua được điểm cốt yếu này! Cha mẹ nói tớ là đồ cứng đầu cứng cổ*! Tớ cũng cảm thấy bản thân khả năng là có bệnh, phải đi gặp bác sỹ thôi.”

*Nguyên văn 死犟 (tử cưỡng): dùng để chỉ người có tính tình quật cường, sống chết không nghe lời khuyên.

Tạ Lan Sinh cũng không muốn tranh cãi, anh cười, đẩy vai Tôn Phượng Mao, “Chúc mừng chúc mừng! Nhận được phí bản quyền phí thì chớ quên mời khách uống rượu đó!”

“Nhất định rồi!”

“Được rồi, tớ về phòng trước, tán gẫu sau nha.”

“Ừ, tán gẫu sau nha.”

Sau khi tạm biệt Tôn Phượng Mao, Tạ Lan Sinh có một chút phiền muộn.

Còn có một chút hoài nghi với bản thân.

“Đừng để tâm đến cái cậu Mao gì đó kia.” Thấy Tạ Lan Sinh cúi đầu, giọng điệu của Sân Dã có chút uể oải, “Cái cậu Mao gì đó rồi sẽ hối hận thôi.”

Tạ Lan Sinh: “...... Hả?” Thu vào tay tận 100 vạn, còn có thể hối hận gì chứ? Hơn nữa, người ta tên Phượng Mao, tên hay thế cơ mà.

Sân Dã tiếp tục chẳng đếm xỉa: “Để chiều lòng thị trường mà tự bỏ điểm đặc sắc nhất của bản thân, biến sản phẩm của mình thành thứ tầm thường, chung quy sẽ có ngày cậu ta phải hối hận thôi.”

Vậy ư......

Tạ Lan Sinh không lên tiếng.

Anh chỉ là xuất phát từ nguyên tắc nhìn nhận vấn đề, nhưng Sân Dã...... Tựa hồ là nhìn chuyện này theo góc độ làm ăn.

Tạ Lan Sinh cũng không xoắn xuýt nữa.

Anh hiện tại rất tin tưởng Sân Dã. Giả như Sân Dã nói anh làm đúng, vậy tạm coi là đúng đi, Sân Dã là người chung thuyền với anh mà.