Independent Filmmaker – Nhà Làm Film Độc Lập

Chương 29



Về đến khách sạn, Tạ Lan Sinh lại gặp được Lady Morita, liền đến chào hỏi.

Lady Morita khoa tay múa chân: “Sold? Sold?”

Tạ Lan Sinh trầm mặc lắc đầu.

Lúc này phiên dịch viên Nhật Bản kia cũng đang uống rượu tại đó. Tạ Lan Sinh nhờ Sân Dã kể lại kết quả đàm phán hỏng vừa rồi, cô Morita nghe phiên dịch xong, thở dài nói: “Đây là chuyện thường phát sinh mà...... Đàm phán tiêu thụ bản quyền với bọn họ cuối cùng chỉ có 10% có thể thành, không cần để tâm quá mức đâu.”

Tạ Lan Sinh thực cảm kích sự trấn an khích lệ của Morita.

Morita lại hỏi: “Vậy giờ cậu dự định thế nào?”

Tạ Lan Sinh nói: “Nếu không thể bán bản quyền thì con đường sau này sẽ rất khó đi, có lẽ chỉ có thể xin ngân sách hỗ trợ từ chính quyền liên hoan phim. Cô Morita, cô có thể hỗ trợ giới thiệu vài công ty tiêu thụ tốt không ạ? Chỗ nào cảm thấy hứng thú với Châu Á đó?” Đây là biện pháp Lan Sinh nghĩ ra trên đường quay về —— Morita khẳng định cũng muốn bán phim, tài nguyên của quý cô nhất định là đáng tin.

Sân Dã bên cạnh liếc nhìn anh một cái.

Đúng là Tạ Lan Sinh, phàm là còn một đường sống anh tất nhiên sẽ muốn dồn sức xông vào, tuyệt đối sẽ không rúc vào một góc nhỏ trong trời đất mênh mang để ngồi chờ chết.

Lẽ nào thật sự không cần y tìm kiếm người mua quốc tế giúp anh ư?

Lady Morita nghĩ nghĩ, bàn bạc với người bên mình, xong quay đầu lại nói với Tạ Lan Sinh: “Buổi tối ngày mai chúng tôi có một party, để quảng bá cho mấy bộ điện ảnh Nhật Bản. Cậu cũng có thể đến. Lúc đó có lẽ tôi sẽ hơi bận rộn, có thể không dẫn cậu đi giới thiệu được, song cậu có thể tự mình làm quen một vài nhân viên chuyên tiêu thụ tốt. Những người đến party ngày mai hẳn là đều thích điện ảnh Châu Á, ít nhất là thích điện ảnh Nhật Bản.”

Tạ Lan Sinh mừng rỡ, nói: “Cảm ơn! Cảm ơn cô Morita! I Love you!”

Morita đã tầm bốn mươi tuổi, nghe được câu này cười ha ha: “Tại party ngày mai, mỗi vị đạo diễn sẽ đều lên sân khấu giới thiệu bộ phim mình mang theo. Cho nên, ở vòng cuối cùng, chúng tôi sẽ nói còn có một vị bằng hữu Trung Quốc có đôi lời muốn nói, khi đó cậu hãy bước lên sân khấu nói một chút về bộ《 Gốc rễ 》 này.”

“Quá tốt rồi!” Tạ Lan Sinh bám vào cạnh bàn, “Quá tốt rồi! Thật sự đã cứu tôi rồi!”

“Cố lên!” Sau khi thông báo thời gian địa điểm party, Morita nắm tay ra hiệu, là động tác điển hình của Nhật Bản, “Chúng tôi đều đã xem 《 Gốc rễ 》, tôi rất thích nó. Mấy nhà làm phim đến từ Nhật ngồi cùng bàn cũng đều nhìn anh, nói “がんばれ!”

“Cảm ơn! Cảm ơn! Đêm mai gặp lại!” Tạ Lan Sinh cũng hơi gật đầu, cười vẫy tay rời đi.

Lady Morita là nhà sản xuất, quả nhiên là có một chút tài nguyên. Bộ điện ảnh của cô cũng tham gia tranh giải chính của “Torino 19”, có điều là thuộc hạng mục “Phim tài liệu”. 《 Gốc rễ 》 là tranh giải “Drama quốc tế”, không hề cạnh tranh trực tiếp. Trong sáu người làm quen được ngày đó, ngài Sakurano là đạo diễn điện ảnh của Morita, mấy người khác là nhà sản xuất của những bộ phim khác, một người trong đó được để cử hạng mục “Onde”, còn lại thì không được đề cử mà chỉ đến bán bản quyền.

Anh vốn chỉ hy vọng có thể nhờ Lady Morita hỗ trợ giới thiệu, không nghĩ tới, đối phương thế nhưng trực tiếp mời anh tham gia party của bọn họ, Tạ Lan Sinh có chút cảm động. Một đường anh đi tới, mặc dù từng gặp phải Trì Trung Hạc, quản đốc Quan, La Đại Kinh, Trương Kế Tiên, hải quan Australia, nhưng cũng được quen biết người như Vương Tiên Tiến, Trương Phú Quý, Nathan, Hunter, Lady Morita, lại càng chưa nhắc đến còn có Sân Dã, Âu Dương Niếp Niếp, Kỳ Dũng, Sầm Thần......

Anh thật hạnh phúc.

Sau khi từ biệt cô Morita, Sân Dã khẽ liếc Tạ Lan Sinh, nói: “Ngày mai đi mua trang phục nghiêm chỉnh đi.”

“Ơ?”

“Cái sơmi trắng này nhếch nhác quá.” Sân Dã lại nói, “Ban ngày ra ngoài mua Âu phục, tàm tạm thôi, giờ may đo thì không còn kịp rồi.”

Tạ Lan Sinh hỏi: “Không đắt chứ?”

“Không đắt, đắt cái gì.” Trong đầu Tạ Lan Sinh hiện tại chỉ có tiền tiền tiền, Sân Dã quả thực sắp cạn lời rồi: “Coi như là quà tặng năm mới, quẹt thẻ visa kia của tôi là được.”

Nghe thấy Sân Dã muốn đài thọ, Tạ Lan Sinh thoáng do dự: “Nhưng......”

Sân Dã vỗ gáy anh đẩy vào trong thang máy: “Còn muốn bán phim hay không?”

“Muốn......” Tạ Lan Sinh không quá quan trọng việc ăn diện đẹp đẽ, có điều nếu Sân Dã bảo mặc thì anh cứ đi mua một bộ là dược rồi. Anh gẩy tóc mình, nghĩ thầm rằng quần áo chắc chẳng đắt lắm đâu, cũng đâu phải tủ lạnh TV, cùng lắm trở về chăm chỉ lao động rồi mua quà tặng lại cho Sân Dã.

............

Vì thế, sáng sớm ngày hôm sau, Sân Dã dẫn lan sinh đến phố Rome cực kỳ nổi danh. Tạ Lan Sinh phát hiện, những cửa hàng này không giống khu chợ, mỗi cửa hàng thế mà đều độc chiếm một mặt tiền, vô cùng mới mẻ.

Sân Dã đi vào một cửa hàng, bảo Tạ Lan Sinh đừng chạy loạn, rồi sau đó đi thẳng một đường không chớp mắt lên khu vực trang phục trên tầng hai. Khi hai người bọn họ đi vào cửa hàng có người mặc Âu phục giúp mở cửa, Tạ Lan Sinh lại được mở mang kiến thức, cảm giác bản thân như ông chủ lớn.

Tất cả trang phục đều không có bảng giá, Tạ Lan Sinh không có cách nào biết được, song cảm giác rằng không rẻ, chỉ hy vọng đừng vượt quá một ngàn, cùng lắm cũng đừng hơn hai ngàn.

Hai ngàn nhân dân tệ là 400 đôla, Tạ Lan Sinh nghĩ: nếu Âu phục 200, giầy 200, thì hẳn cũng đủ rồi.

Sân Dã lấy ra một bộ, rũ mắt nhìn, cỡ 38 US, hẳn là vừa. Y lại nhìn trúng một đôi giày da, để cho SA* lấy theo cỡ của Lan Sinh, xong quay lại mở một phòng fitting room để Tạ Lan Sinh vào thay. Y nghĩ nghĩ, lại dặn SA đừng báo giá cho Tạ Lan Sinh, Tạ Lan Sinh nếu mở miệng hỏi thì cứ nói đã báo cho y rồi.

*SA ở đây chắc là Sales Assistant – trợ lý bán hàng/ kinh doanh

Sau đó Sân Dã lẳng lặng ngồi chờ trên sofa, sales bưng tới một cốc nước lọc. Y gác chân dài, một tay cầm cốc một tay gõ lên tay vịn sofa.

Không lâu sau, Tạ Lan Sinh đã đi ra. Anh cũng không có thẹn thùng bất an, mà ngược lại, mặc quần áo mới vào anh còn cảm thấy rất phấn chấn, xoay trái quay phải trước gương, lại quay đầu nhìn Sân Dã, hỏi: “Sân Dã, đẹp không?”

Ánh mắt Sân Dã chậm rãi xoay chuyển.

Cổ Tạ Lan Sinh dài nhỏ, eo lưng thẳng tắp. Bộ Âu phục này có hơi chiết eo, xương cánh bướm của Tạ Lan Sinh hơi gồ lên, thu hẹp lại dần xuống bên dưới, phần eo nhỏ nhắn, khiến người muốn ôm lấy. Hai chân dài thẳng tắp dưới ống quần tây cao cấp, mông nhỏ nhô lên, khẽ vén vạt áo Âu phục lên.

Có câu tục ngữ nói người đẹp vì lụa. Mặc một thân Âu phục thẳng thớm, Tạ Lan Sinh cảm giác bản thân cũng không giống ngày thường, tinh anh hẳn lên. Anh hất cằm, ưỡn ngực, hai tay đút túi quần, nhìn trái phải, nói: “Cũng không giống đạo diễn lắm......” “Hê, trông cứ như là đi xã giao.” “Tôi lại nhớ tới cảnh các đạo diễn lớn tham gia trao giải ấy.”

Yết hầu Sân Dã có chút khô khốc, nói: “...... Ừ.”

Y cũng nhìn ra khí chất bất đồng với ngày thường của Tạ Lan Sinh, rất ưa nhìn.

Lúc này Lan Sinh xoay người lại, để Sân Dã nhìn được hoàn chỉnh, mắt Sân Dã ánh đảo trên dưới, phát hiện SA đã giúp anh thay đồ tươm tất —— cổ áo sơmi gọn gàng, vạt Âu phục vào thẳng nếp, hai đường ly trên ống quần cũng thẳng thớm, ngay cả gấu quần cũng được kéo xuống.

Chỉ là...... Đôi tất của Tạ Lan Sinh vẫn giữ nguyên như cũ, là một đôi cọc cạch, bởi vì thời gian dùng quá lâu mà cổ tất sớm đã có chút giãn chun.

Sân Dã đi qua, hai tay chống quần ngồi xổm xuống, đưa tay thò vào ống quần đối phương, mấy ngón tay nhẹ nhàng kéo viền tất trắng của Tạ Lan Sinh lên trên, cảm thấy mắt cá chân này thật nhỏ nhắn, như thể chỉ xiết thôi cũng vỡ nát được.

Tạ Lan Sinh bị giật mình, vội vàng lùi chân ra sau: “Này!”

Sân Dã cũng không buông tay, nói: “Đừng nhúc nhích.”

“......” Tạ Lan Sinh liền không dám động.

Sân Dã chỉnh tất cho anh xong, lại đứng dậy, nhìn nhìn, dùng tiếng Anh nói với SA tại một bên: “Mang một cái cà vạt đến đây. Màu lam sẫm, kẻ chéo, chất lụa, có không.”

“Để tôi đi xem thử.”

Không lâu sau đó sales đã quay lại, mang theo một chiếc cà vạt trong tay: “Cái này được không ạ? Rất hợp đó ạ.”

Sân Dã rũ mắt nhìn: “Cũng tạm.”

Dứt lời, y cởi từng khuy bộ Âu phục trên người Lan Sinh, để đối phương cởi ra trước, xong dựng thẳng cổ áo sơmi lên, hạ mắt, ngón tay linh hoạt thắt cà vạt. Trong lúc thắt, ngón tay y không thể tránh được đụng chạm vào ngực đối phương, một lần rồi một lần, y cảm thấy đầu ngón tay dần nóng lên.

Tạ Lan Sinh không biết thắt thứ này, chỉ có thể gập cổ ngắm. Lúc anh cúi đầu phần gáy thon dài, giống như thiên nga.

Cuối cùng, khi cần thắt nút kết, Sân Dã nói: “Ngẩng đầu.”

Tạ Lan Sinh không nhìn chòng chọc nữa, nhưng giọng nói của Sân Dã lại mang từ tính: “Nâng lên thêm một chút, nhìn mắt tôi này.” Y cao hơn Tạ Lan Sinh cao 12 cm, góc độ như vậy là vừa vặn.

Tạ Lan Sinh liền ngẩng đầu nhìn y, Sân Dã lúc này rũ mắt, hàng mi tựa như cánh bướm. Một tay Sân Dã kéo cà vạt, một tay thắt nút, biết đối phương đang nhìn mình, cũng thoáng nâng mí mắt, sau đó nhìn mắt Tạ Lan Sinh, tay chậm rãi đẩy lên.

Hai người bọn họ đối diện, bóng dáng in vào trong gương.

Nút thắt cà vạt được đẩy đến đúng vị trí, ngón trỏ tay phải nâng nút thắt của Sân Dã tự nhiên như không chạm vào hõm cổ Tạ Lan Sinh, cách lớp áo sơmi nóng như thể bỏng người. Y nhìn thuận theo vạt áo, có thể nhìn thấy yết hầu đẹp đẽ, cần cổ mềm mại, kế đó là cằm, rồi môi.

Bị người giữ lấy yết hầu yếu đuối nhất, lại còn bị nhìn chằm chằm, hô hấp của Tạ Lan Sinh cũng gấp gáp, toàn thân cũng không tự nhiên. Sau một lúc lâu anh cuối cùng thu mắt, liếm liếm môi dưới, miệng khô lưỡi khô.

Sân Dã cũng không tiếp tục nhìn, y sửa sang lại cổ áo giúp đối phương, kéo nhẹ xuống, đưa Âu phục cho Tạ Lan Sinh mặc vào, cài khuy áo, chỉnh trang cổ với vạt áo. Cuối cùng bảo anh xoay người, đối diện với gương, hỏi: “Có được không?”

“Đẹp, đẹp lắm á.”

“Vậy lấy luôn bộ này đi.”

“Ừ......”

“Vào phòng thử đồ thay quần áo lại đi.”

“Được......”

Tạ Lan Sinh ngơ ngẩn thay lại quần áo trong phòng thử đồ, lại mơ hồ đi xuống tầng, theo Sân Dã ra khỏi cửa, đi dọc theo đại lộ được một lúc, mới thình lình nhớ ra điều gì: “Sân Dã, mới nãy cậu thanh toán hết rồi à?”

Sân Dã khẽ liếc anh một cái, nói: “Không, cướp đấy.”

“......” Tạ Lan Sinh nghĩ, Sân Dã thật là......

Anh lại hỏi tiếp: “Tổng cộng bao nhiêu thế?”

Sân Dã trả lời: “Chưa đến 2000.” Thuận miệng bịa chuyện.

“Nhân dân tệ?”

“Thừa lời.”

Tạ Lan Sinh than thở: “Đắt thế.”

Sân Dã: “............”

............

Buổi tối, Tạ Lan Sinh lại mặc Âu phục, đi tham gia party bên Nhật, hoặc là nói, đi ké party. Morita không mời Sân Dã, Tạ Lan Sinh cũng không tiện dẫn theo, dù sao cũng là đi ăn chùa uống chùa mà.

Party Nhật Bản vô cùng thanh lịch. Đại sảnh trải thảm mềm mại, xếp trong đó chín cái bàn, đèn chùm cực đại rủ xuống, vách tường bốn phía trang hoàng cầu kỳ. Trước đại sảnh chính có một bàn dài, bài trí poster điện ảnh. Lady Morita cùng những người khác bận rộn tiếp đón khách, Tạ Lan Sinh vẫy vẫy tay, cũng không có đến quấy rầy.

Anh thấy một người nước ngoài hơn nữa cảm giác gương mặt rất quen thuộc, hồi tưởng nửa ngày, nhớ ra —— hóa ra là Bill, giám đốc tiêu thụ của Văn hoá phục hưng quốc tế, khi anh nhét quảng cáo ở khách sạn đã bị người kia bắt quả tang tại chỗ.

Đồ ăn trong party đều là món Nhật, hơn nữa nhìn cực kỳ xa hoa. Có sushi, có sashimi, có tôm mẫu đơn, lươn sốt kabayaki, bò Wagyu nướng than, còn có dưa lưới Shizuoka, đựng trong bát đĩa tinh xảo. Tạ Lan Sinh kỳ thật không hào hứng với mấy thứ đó, nhưng mà, anh cũng cũng chỉ có thể chấm chấm tương, gắp vào miệng, nuốt thẳng không nhai, cảm giác còn không ăn ngon bằng trứng chưng cà chua ở nhà.

Khi party sắp đến hồi cao trào Lady Morita cầm rượu lên sân khấu. Cô mặc váy dài màu đen, vô cùng tao nhã, chào mừng, nâng ly kính rượu gửi lời cảm ơn đến những vị khách đã đến hôm nay. Ở trước tấm poster lớn của tác phẩm, giới thiệu tác phẩm 《 Nhân sinh 》 của cô, cuối cùng nói, hy vọng có thể đạt thành hợp tác với công ty tiêu thụ có thực lực, bán bản quyền khắp toàn cầu, phiên dịch bên cạnh lặp lại từng câu một. Bộ điện ảnh kia của Morita còn chưa chính thức trình chiếu công khai, cô liền mời những người dưới sân khấu ngày mai đến tận nơi tham quan.

Sau khi cô Morira đi xuống, một người khác đi lên trước bàn, đồng dạng kính rượu, giới thiệu tác phẩm, ông còn dẫn theo cả nữ minh tinh Nhật Bản nổi tiếng đến, nói Yumiko là nữ diễn viên chính, mời mọi người đến xem phim.

Lần lượt từng người nói xong, cuối cùng đến phiên Tạ Lan Sinh. Tạ Lan Sinh vừa đi, vừa soạn kịch bản, dù cho, từ lúc biết sẽ được tham gia party, anh đã soạn kịch bản ở trong lòng hơn 20 lần. Anh còn nhờ Sân Dã sửa đúng phát âm, để tránh diễn thuyết bị người cười nhạo.

Lady Morita dẫn Tạ Lan Sinh đi đến trước microphone, nói: “Thưa mọi người ~ cuối cùng, bên chúng tôi còn có một vị bằng hữu Trung Quốc! 《 Gốc rễ 》 của cậu ấy được đề cử tranh giải chính Drama quốc tế của ‘Torino 19’, hôm trước đã được công chiếu. Tôi tin rằng rất nhiều người đang ngồi dưới đây đều đã thưởng thức qua bộ phim này ~ Đạo diễn Tạ là nhà làm phim độc lập đến từ Trung Quốc, không có quan hệ, cũng không có tài chính, thậm chí không biết làm thế nào mới gặp được người tiêu thụ quốc tế. Cho nên, đều là người làm điện ảnh Châu Á, chúng tôi xin mời đạo diễn Tạ đến để tuyên truyền 《 Gốc rễ 》 của cậu ấy ~ Nếu có ai cảm thấy hứng thú, có thể trực tiếp hẹn gặp đạo diễn Tạ ~!” Phiên dịch viên dịch lại nguyên trạng.

Tạ Lan Sinh cầm rượu đi lên, bởi vì căng thẳng mà động tác cứng ngắc. Anh ép mình trấn tĩnh, cười cười, nhìn Morita, nói: “Cám ơn cô Morita cũng cám ơn đoàn Nhật Bản đã mời tôi đến để quen biết mọi người. Tôi là đạo diễn của bộ điện ảnh 《 Gốc rễ 》, tên Tạ Lan Sinh. 《 Gốc rễ 》 được đề của tranh giải Drama, hôm trước đã công chiếu. Ừm, để phòng ngừa có người tiết lộ, trước tiên tôi muốn nói đến nội dung còn có đặc điểm......”

Nỗ lực nói một hồi, Tạ Lan Sinh phát giác, những công ty tiêu thụ trong party cực kỳ rõ ràng là...... Không có hứng thú.

Bọn họ không hề chú ý nhìn lên sân khấu, mà là tiếp tục ăn uống, còn có mấy nhóm bàn sales thì dứt khoát bắt đầu tán gẫu với nhau. Trên mặt bọn họ lộ nét tươi cười, tuyệt đối không phải là bàn về 《 Gốc rễ 》. Ngẫu nhiên có mấy người bởi vì lịch sự thi thoảng liếc anh một cái, nhưng tâm cũng chẳng đặt tại đó.

Chỉ vì đây là một bộ phim tiếng Hoa.

Tạ Lan Sinh nhớ tới, Kỳ Dũng từng nói qua, tại Châu Á chỉ có điện ảnh Nhật Bản là có thị trường tại Âu Mỹ.

Thấy không ai buồn nhìn mình, Tạ Lan Sinh lại có chút bối rối.

Trong đầu anh có một chủ ý, nhưng không dám nói ra, vì thế chỉ có thể bất chấp nói dựa theo ban đầu.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sau Khi Linh Khí Trở Lại
2. Săn Tìm
3. [ABO] Thỏa Thuận Hôn Nhân Có Độ Phù Hợp Cao
4. Học Ngoan
=====================================

Song qua vài phút, bị xao nhãng quá mức rõ ràng, toàn bộ thậm chí không có một người muốn nghiêm túc nghe anh nói, Tạ Lan Sinh chẳng còn cách nào rốt cuộc không nhịn nữa, quyết định liều một phen!

Anh xoay nửa người, nâng rượu, ngửa cổ một hơi cạn sạch rượu nho. Kế tiếp, anh lại đối diện với hội trường, nâng tay rồi đập mạnh xuống, chỉ nghe “Choang ” một tiếng, mảnh thủy tinh nát vụn bắn tứ tung!!!

Tạ Lan Sinh đập vỡ ly rượu!!!

Toàn bộ nhân viên tiêu thụ đang làm việc riêng trong hội trường đều chấn động, trong phút chốc liền thay đổi suy nghĩ, nhao nhao nhìn qua.

Hai tay Tạ Lan Sinh nắm đùi, rất điềm tĩnh, nói: “Các vị...... Người khác vẫn luôn nói với tôi, thị trường Châu Âu đối với phim tiếng Hoa là không thích không hứng thú, điện ảnh Châu Á chỉ có Nhật Bản có thể bán bản quyền ra quốc tế, thị trường chỉ thích loại phim đó thôi. Tôi xin nói một câu mạo phạm, lúc giới thiệu khi nãy tôi đã được trải nghiệm trọn vẹn rồi. Thời gian của mọi người đều rất quý giá, tôi bị xem nhẹ là điều tất nhiên, tôi có thể hiểu được. Chỉ là...... Chỉ là......! Mọi người xem đi, khi tôi tuyên truyền điện ảnh giống như các vị đạo diễn lúc trước, không ai muốn nghe, nhưng khi tôi thình lình đập vỡ ly rượu, mọi người liền sinh hứng thú! Là vì lẽ gì? Rất đơn giản, là vì một thứ vốn tưởng bất biến đã bị phá vỡ đó! Cũng giống như trong thị trường điện ảnh, khi lựa chọn của khán giả chỉ có phim Mỹ và Châu Âu, bọn họ có thể tê liệt rồi, phải biết rằng, bất cứ đề tài nào cũng chẳng thể xem liên tục được. Nhưng mà, giả sử lúc này xuất hiện một bộ phimTrung Quốc chưa ai từng xem, khán giả có thể sẽ để ý, giống như mọi người lúc nãy vậy.”

Thoáng ngừng một chút, Tạ Lan Sinh lại nói: “Tất cả mọi người nói phim tiếng Hoa không có thị trường ở Châu Âu, chính là vì chưa ai từng thử. Vậy sao không thử đi? Công ty tiêu thụ cũng không trực tiếp bỏ vốn mua bản quyền điện ảnh, mà là sau khi bán mới trả hoa hồng, thứ có thể tổn thất chỉ có tài nguyên, cũng chính là một chút thời gian, một chút tuyên truyền. Thế nên, chẳng lẽ không thể thử qua loại hình phim khác sao? Tôi biết, điều này có mạo hiểm, nhưng cơ hội không phải đều là nhận được từ trong mạo hiểm đó ư?”

Anh biết rõ mình không quá sõi tiếng Anh, vì vậy nên nói chầm chậm. Sân Dã nói, người nói tiếng Anh không tốt khi tán gẫu kiêng kị nhất là giả vờ “Thông thạo” —— cứ giống người nước ngoài nói tiếng Trung vậy, chỉ cần chậm, phát âm không chính xác cũng có thể nghe hiểu được.

Mọi người dưới sân khấu không nói gì, nhưng, cũng không biết là thật sự cảm thấy hứng thú, hay ngượng ngùng không tiện ăn tiếp. Tóm lại, chủ quản tiêu thụ đều im lặng mà đối diện sân khấu, nghe anh tiếp tục nói.

Tạ Lan Sinh lại hít sâu một hơi, nói: “Kế tiếp tôi xin nói về điểm đặc sắc của 《 Gốc rễ 》.”

“Đầu tiên, này mấy năm qua kinh tế Trung Quốc phát triển rất nhanh, cũng giành được sự quan tâm của toàn cầu, mà 《 Gốc rễ 》 cũng không kể về Trung Quốc từ góc độ lịch sử, mà nhắm ống kính vào một gia đình nông thôn Trung Quốc. Đương nhiên, là điện ảnh nghệ thuật, nó phê phán một quan niệm xấu xí của mấy nghìn năm nay, nhưng mà, bên trong phim có ghi lại cuộc sống nông thôn của nhân vật chính, cũng có sự kinh ngạc của họ với thành thị. Khán giả Châu Âu có thể nhìn ra bộ dáng Trung Quốc hiện giờ từ trong đó, hiểu biết được quá khứ, hiện tại của nó. Trên thực tế, chính là tối hôm qua, một tổng giám đốc điều hành một đơn vị ‘Khổng lồ’ có tìm đến tôi, nói phía Mỹ quan tâm đến Trung Quốc, hy vọng mua được bản quyền 《 Gốc rễ 》. Nhưng ông ấy mong muốn sửa đổi kết cục cho nên cuối cùng không đạt thành deal, thật đáng tiếc.”

Nghe vậy, một vài người Châu Âu kiêu ngạo phát ra vài tiếng cười sáng tỏ —— trong mắt bọn họ người Mỹ là một đám không văn hóa.

“Tiếp theo, ” Tạ Lan Sinh lại tiếp lời, “Ảnh đế Berlin Sân Dã là nam chính trong 《 Gốc rễ 》. Cậu ấy có không ít lời mời tại Hollywood, hoặc phải nói là rất nhiều, trong đó còn có phim đầu tư lớn hoặc của đạo diễn lớn. Hợp đồng quản lý ký mấy năm, xác xuất 《 Gốc rễ 》 có thể mượn danh minh tinh để bán bản quyền rất lớn.”

Tiếp theo: “Thứ ba, câu chuyện phía sau bộ phim rất nhiều, sẽ có phần thuận tiện khi tiêu thụ.” Anh chia sẻ câu chuyện cần thư giới thiệu ở thôn, chuyện hai thành viên sản xuất trộm đồ bỏ trốn, còn cả hải quan Australia dùng x quang quét phim nhựa, không ít người nghe đến mê mẩn.

Hóa ra, cẩn thận lắng nghe, câu chuyện của đạo diễn Trung Quốc kể bằng thứ tiếng Anh kém cỏi lại rất thú vị.

Nói xong điểm thứ tư thứ năm thứ sáu, Tạ Lan Sinh nói: “Sau khi 《 Gốc rễ 》 công chiếu, lời khen của các bên kéo đến như nước triều. Bình luận viên điện ảnh các nước Châu Âu cùng khán giả có chung bối cảnh, nếu bọn họ cảm thấy hay, vậy hẳn là...... Người xem cũng sẽ cảm thấy tốt.” Tạ Lan Sinh chậm rãi mở tờ giấy trắng lấy ra từ trong túi quần, “Tối hôm qua tôi có chép lại rất nhiều quan điểm của các tạp chí lớn cùng bình luận viên điện ảnh lớn, xin được đọc một chút...... Leonardo Chiellini nói, 《 Gốc rễ 》 của Tạ Lan Sinh kể về sự sụp đổ của gia đình kiểu Trung Quốc...... Khác biệt với phương Tây, xung đột không phải là chồng chất, mà là thình lình bùng nổ. Lúc này xung đột là có tính chất huỷ diệt, nhìn mà ghê người, khiến người ta được chứng kiến mô hình chung sống rất đặc thù của gia đình Trung Quốc.” “xxxx thì nói, nó miêu tả một quan niệm năm nghìn năm nay của gia đình Trung Quốc: nối dõi tông đường. Vừa nghe thì vô cùng kỳ quái, nhưng 《 Gốc rễ 》 lại không nhanh không chậm phân tích nó từ bối cảnh......” “Còn có, xxxxx nói, tại Trung Quốc cộng sản xa xôi, ý thức nữ giới đã thức tỉnh, Tạ Lan Sinh dùng ống kính của mình nắm bắt một câu chuyện trần tục, hơn nữa còn dùng kết cục thảm thiết khiến người bị kích thích mãnh liệt......”

Anh đọc từng câu một.

Đợi khi đọc hết toàn bộ, Tạ Lan Sinh lại cúi đầu thật sâu, nói: “Tôi thật hy vọng có thể chia sẻ một câu chuyện như vậy với toàn thế giới.”

Phía dưới có người vỗ tay, không biết là vì tác phẩm của anh, hay là do hành động đập ly, hoặc giả là vì câu chuyện hậu trường mà anh mới vừa kể.

Đám người tham gia party bắt đầu ăn uống tiệc tùng một lần nữa, Tạ Lan Sinh gọi phục vụ đến quét hết mảnh vụn thủy tinh, không ngừng cúi người giải thích, thật lâu sau mới quay về vị trí bàn của mình.

Sau đó, điều khiến Tạ Lan Sinh bất ngờ chính là, không đợi party chấm dứt đã có vài người đến bên bàn, xin số điện thoại của anh, trong đó mấy người thậm chí hẹn Lan Sinh bàn chuyện đêm nay!!!

Tạ Lan Sinh cảm thấy cược thắng rồi.

............

Sau khi party Nhật Bản hạ màn, Tạ Lan Sinh bàn chuyện với mấy công ty ở quán cafe. Có điều, những công ty này đều không đến hiện trường xem 《 Gốc rễ 》, có chút do dự, mà Tạ Lan Sinh cũng chẳng có băng ghi hình để cung cấp. Anh là nhà làm phim độc lập, khuyết thiếu vận hành thương mại chính quy.

Người đến cuối cùng là Bill, giám đốc tiêu thụ của “Văn hoá phục hưng quốc tế”. Thân hình Bill cao lớn cường tráng, làn da rất trắng, tóc vàng, có một đôi mắt xanh biển.

Hắn ngồi xuống, nói: “Đạo diễn Tạ, buổi công chiếu 《 Gốc rễ 》 tôi có đi xem qua.”

“......” Tạ Lan Sinh nhìn Bill, không nói gì. May mà có chút quảng cáo, vẫn là có người đã đi xem.

“Tôi vốn không định xem. Làm CEO của công ty tiêu thụ, phim cần tôi xem quá nhiều. Có điều, quảng cáo mà anh nhét vào cửa ngày đó khiến cá nhân tôi sinh ra một chút hứng thú với nó. Trước hôm nay tôi là cho rằng, 《 Gốc rễ 》 tuy là tác phẩm hay, song Văn hoá phục hưng quốc tế chưa từng triển khai điện ảnh Hoa ngữ, nên định từ bỏ.”

“......”

“Thế mà đêm nay lại gặp mặt.” Giọng điệu của Bill giá lạnh, vô cùng chuyên nghiệp, “Nghe xong phát ngôn của anh, tôi cảm thấy...... Cũng có thể thử xem. Quá trình quay 《 Gốc rễ 》 cực kỳ trắc trở, đó là một điểm bán tốt. Tôi đã nghĩ rồi, điện ảnh có lẽ phù hợp rạp chiếu nghệ thuật.”

Tạ Lan Sinh có một chút nghi hoặc: “Rạp chiếu nghệ thuật ư?”

Bill cười: “Âu Mỹ có vài rạp chuyên chiếu phim điện ảnh nghệ thuật. Khán giả thường là người có học thức tốt, thu nhập có phần cao, có lẽ sẽ cảm thấy hứng thú với sự trỗi dậy của các quốc gia Châu Á lớn. Bọn họ vốn giàu lòng trắc ẩn, nếu nghe được chuyện hậu trường quay 《 Gốc rễ 》 nói không chừng sẽ càng thêm hứng thú mà mua vé. Châu Âu với Mỹ bất đồng, không yêu cầu happy ending. Phải rồi, hai trung gian băng ghi hình cùng TV trả phí cũng có thể thử.”

“...... Vâng.” Trung Quốc không có rạp chiếu nghệ thuật, ngay cả rạp chiếu thương mại cũng không nhiều.

“Chúng ta có thể vận hành thử xem.” Bill còn nói, “Trước tiên tôi xin giới thiệu một chút về Văn hoá phục hưng quốc tế. Văn hoá phục hưng quốc tế là công ty tiêu thụ, trụ sở tại London, tiền thân là công ty tiêu thụ hải ngoại của Renaissance Films. Chúng tôi có thể đại diện khu vực nước Anh, cũng có thể đại diện toàn bộ khu Châu Âu. Nếu có thể đạt thành thảo thuận, Văn hoá phục hưng quốc tế sẽ trả 15% hoa hồng, song phương chúng ta ký hợp đồng đại lý tiêu thụ năm năm, cùng với một phần thỏa thuận hợp đồng, ghi rõ giá bán mong muốn, cùng giá sàn có thể chấp nhận. Nếu là tiến hành làm đại lý Châu Âu, Văn hoá phục hưng quốc tế trước mắt có khả năng vận hành khu vực theo trục dọc gồm: Nước Anh bao gồm bắc Ireland, nước Pháp bao gồm khu vực sử dụng tiếng Pháp của Bỉ, Đức bao gồm Áo, Tây Ban Nha, Benelux*. Khu vực Bán Đảo Scandinavia thì gồm Đan Mạch Na Uy Thuỵ Điển Phần Lan, Iceland, Bồ Đào Nha, Hy Lạp, Đông Âu thì là......” Văn hoá phục hưng quốc tế chính là một công ty tiêu thụ của Anh, không cần tiêu tiền mua bản quyền, ký mua 《 Gốc rễ 》 không phải là không thể.

*Benelux: một vùng ở châu Âu gồm 3 nước lân cận nhau là Bỉ, Hà Lan và Luxembourg. Tên gọi Benelux được ghép chữ đầu trong tên gọi của 3 quốc gia Belgium (Bỉ), Netherlands (Hà Lan) và Luxembourg.

Đầu óc của Tạ Lan Sinh váng vất, may mắn lúc này cứu tinh Sân Dã đẩy cửa Passion Cafe đi vào. Y mặc áo sơmi màu đỏ rượu, giống như chim khổng tước.

Bill không để bụng, lặp lại những lời vừa nãy một lần nữa, lại tiếp tục nói: “Hợp đồng đại lý nhất định phải là độc nhất. Sau khi ký tên thỏa thuận, Văn hoá phục hưng quốc tế sẽ bắt tay chế tác poster điện ảnh, ảnh quảng cáo, hình giới thiệu, họp báo tuyên bố, cũng sẽ tham gia nhiều liên hoan phim hơn. Công ty chúng tôi có thực lực giúp 《 Gốc rễ 》 được trình chiếu cuối cùng. Phải biết rằng, trừ phi điện ảnh cực kỳ xuất sắc, có thể lưu lại trong tâm trí người đánh giá, còn lại chiếu sớm đều rơi vào thế bất lợi.”

Tạ Lan Sinh: “......” Hóa ra còn có cách thức này nữa. 《 Gốc rễ 》ở Torino là được chiếu tầm giữa, có tính là bất lợi không?

Bill tiếp tục nói: “Phim nhựa phim âm bản, phim nhựa phụ đề đều do chúng tôi phụ trách thu xếp. Có điều, nội dung giới thiệu vắn tắt, kịch bản phim, phim gốc nguyên bản các thứ để bên phát hành chào hàng thì cần bên đạo diễn Tạ cung cấp đúng hạn.”

Đầu óc Tạ Lan Sinh choáng váng, dứt khoát giao toàn bộ cho Sân Dã.

Sân Dã cùng Bill càng nói càng nhanh, Lan Sinh bắt đầu nghe không hiểu.

Chỉ thấy Sân Dã đan mười ngón, hơi nghiêng về phía trước, khí thế mười phần, cặp mắt tựa diều hâu. Y vốn dĩ đàm phán với Bill rất tốt, lại bất chợt vì một đề tài mới nào đó mà bắt đầu tranh cãi, ngữ khí hai người đều kiên quyết, Bill lặp đi lặp lại “No” “No”, không khí quanh bàn căng thẳng, nghe được cả tiếng kim rơi.

Sân Dã gằn từng tiếng mang theo tính công kích, lại nói thêm gì đó, sắc mặt Bill cực kỳ không tốt.

Lan Sinh rất sợ Sân Dã làm hỏng chuyện, lý trí cảm thấy cần phải ngăn cản, nhưng trên thực tế lại chẳng nhúc nhích, hoàn toàn phó thác việc đàm phán bản quyền mà anh xem như mạng cho Sân Dã.

Vài phần phút sau, Bill căng chặt hàm, sắc mặt rất không dễ nhìn, hắn nhìn chằm chằm Sân Dã một lát. Sau đó, đột nhiên liền thay đổi thái độ, rất quyến rũ cười cười, nâng hai tay lên, lòng bàn tay hướng ra phía ngoài tỏ ý đầu hàng: “OKOK, cậu thắng rồi.”

Sân Dã cười khẽ.

Kế tiếp bọn họ bắt đầu tính toán, Tạ Lan Sinh thì mù tịt nhìn. Trên tờ giấy là dự tính phim âm bản, băng ghi hình, đánh giá giá trị điện ảnh —— tất cả đều chia làm ba mục cao trung thấp. Trên một tờ giấy khác là chi phí chế tác, chi phí quảng cáo, tiếp thị...... Thậm chí còn cả lãi suất ngân hàng! Cuối cùng, hai người bọn họ định ra một hai giá cả bản quyền theo trục khu vực Châu Âu. Bill lấy form mẫu hợp đồng đại lý tiêu thụ, Sân Dã thì triển khai sản phẩm phụ thuộc phim nhựa, nhãn hiệu đăng ký, chỉnh sửa lại mấy điều trong tài liệu sử dụng bản quyền phim nhựa cùng giá trị bồi thường.

Bill tiếp nhận xong, lại nói: “Tôi phải xác nhận lại với tài vụ pháp chế mấy điểm sửa đổi này một chút, còn phải đến khách sạn thương mại trung tâm đóng dấu bản chốt cuối, xin chờ một chút.”

“Ừ, ” Sân Dã uống một ngụm cafe, “Đừng quên phần thêm vào quan trọng nhất, một chữ cũng không được thiếu.”

Bill bất đắc dĩ cười: “Biết rồi.”

“Này, ” Sau khi Bill tạm thời rời đi, Tạ Lan Sinh hỏi, “Hai người vừa nãy cãi nhau à?”

Sân Dã cười cười: “Bởi vì cho thêm một điều khoản.”

“Điều khoản gì vậy?”

“Đổi thỏa thuận tiêu thụ không đảm bảo thành có thỏa thuận tiêu thụ có đảm bảo.”

Tạ Lan Sinh hỏi: “Thỏa thuận tiêu thụ có đảm bảo là cái gì vậy?”

“Chính là......” Sân Dã kéo một âm dài ra, “Trong vòng năm năm, Văn hoá phục hưng quốc tế phải hoàn thành hạn mức tiêu thụ 20 vạn, trong đó năm đầu ít nhất 5 vạn, bốn năm sau 15 vạn, bảng Anh. Nếu không thể hoàn thành chỉ tiêu bọn họ cần bồi thường 50% phần không hoàn thành.”

“!!!” 20 vạn bảng Anh, đó là 180 vạn nhân dân tệ đấy!!!

Tạ Lan Sinh hít ngược khí lạnh thật sâu, kêu: “Còn có thể làm vậy ư?! Trên thế giới này còn có cái gọi là ‘Thỏa thuận tiêu thụ có đảm bảo’ sao?! Sao Bill lại ưng thuận vậy chứ!!!”

“Xem như trao đổi, hoa hồng từ 15% biến thành 20%. Nói cách khác, nếu bọn họ vừa vặn hoàn thành 20 vạn, chúng ta nhận được 162 vạn. Cho dù bọn họ không bán được dù chỉ một phần, chúng ta cũng có thể lấy được 81 vạn.”

“Nhưng như vậy cũng......”

Sân Dã vẫn cười: “Tôi nói với hắn ta, bên tôi có tin tức bên trong, 《 Gốc rễ 》 sẽ giành được giải thưởng cao nhất. Đến lúc đó, có lẽ sẽ không chỉ có một ‘Văn hoá phục hưng quốc tế’ muốn thử xem.”

Tạ Lan Sinh là quá mức sửng sốt: “Cậu, cậu lừa Bill sao??? Chúng ta nào có tin tức tay trong gì đâu?!” Anh nghĩ, Sân Dã cũng quá không biết xấu hổ! Ai mà ngờ được một ảnh đế lớn như thế lại gạt người ở quán cafe chứ?

Sân Dã lại sâu hiểm khó dò: “Dù sao hợp đồng đã ký rồi, bọn họ cũng là làm ăn thôi, muốn kiếm tiền hoặc không muốn bồi thường thì nhất định phải tiến cử《 Gốc rễ 》.”

Tạ Lan Sinh: “......” Thiên hạ còn có loại chuyện này nữa.

Trên thực tế, Sân Dã chính là phân tích với Bill khả năng《 Gốc rễ 》 giành được giải, cuối cùng cho rằng ước chừng có 50%. Liên hoan phim tìm kiếm sự cân bằng, mà bối cảnh Trung Quốc của《 Gốc rễ 》 khiến nó có khả năng hái được vòng nguyệt quế. Sân Dã đề xuất thối lui một bước, chia sẻ mạo hiểm —— Tạ Lan Sinh trực tiếp theo công ty “Văn hoá phục hưng quốc tế”, ký 20 vạn, 20%. Bởi vì một khi 《 Gốc rễ 》 giành giải, có lẽ còn có những offer 40 vạn 20% đang chờ anh ký.

Tạ Lan Sinh cùng Bill với Sân Dã nói từ 9 giờ tới 1 giờ rưỡi, cuối cùng cũng ký hợp đồng. Anh thật cảm kích Sân Dã —— y làm nam chính cho anh, giúp anh giải quyết 2500 đồng cuối cùng, hiện tại lại vì anh mà bàn thủ tục bản quyền, mà chính anh thì...... Nhìn thì lợi hại, kỳ thật nói không chừng chỉ biết làm phim.

Anh thư giãn thở một hơi thật dài, một tảng đá lớn rốt cuộc được hạ xuống.

Anh đã bán được bản quyền. Chí ít có thể kiếm được 81 vạn. 25 vạn trả lại cho nhà đầu tư, 56 vạn còn lại theo lý mà nói thì chia đôi, cũng còn dư 28 vạn, đủ để anh tiếp tục gói ghém quay bộ điện ảnh kế tiếp.

Không lâu sau khi đàm phán với Bill, còn có một nhà phát hành của Nhật Bản muốn mua bản quyền, phạm vi tiêu thụ là toàn bộ Nhật Bản, có điều chỉ có 5 vạn USD, Tạ Lan Sinh cũng gật đầu đồng ý. Lúc này, 28 vạn biến thành 40. 5 vạn, vậy là đủ rồi.

Buông được tảng đá lớn trong lòng, Tạ Lan Sinh lại không quay về khách sạn. Anh tạm biệt Sân Dã, một mình ra ngoài đi dạo.

Anh vẫn văn nghệ như vậy, muốn lẳng lặng mà hồi tưởng.

............

Anh đi tới điểm mốc* của Torino —— tháp Antonelliana, là hình vẽ phía sau đồng hai xu.

*Nguyên văn 地标 (đích tiêu): Landmark

Ngọn tháp uy nghiêm sừng sững, là kiến trúc mốc của Torino, cũng là điểm cao duy nhất trong thành phố, mọi người chỉ cần ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy đỉnh tháp nhọn hoắt. Thế kỳ trước, nó là công trình kiến trúc cao nhất thế giới, mà hiện tại, bên trong ngọn tháp cao này là bảo tàng điện ảnh quốc gia Italy.

Thành phố này trước World War II là trung tâm điện ảnh của Italy, còn có rạp chiếu phim đầu tiên của Italy nữa. Mà người Italy thiết lập bảo tàng điện ảnh trong tháp Antonelliana, đủ để thấy địa vị cao của “Điện ảnh”.

Hai tay Tạ Lan Sinh đút túi, từng bước một tiến gần đến nó.

Tựa như vương tử trong truyện cổ tích đi về phía công chúa Rapuzel của mình.

Dưới chân tháp, Tạ Lan Sinh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào gian bảo tàng điện ảnh tối như mực kia.

Thật lâu thật lâu sau, lâu đến Tạ Lan Sinh cảm thấy có chút lạnh, mới phát ra một tiếng thở dài.

Trong một năm trước Tạ Lan Sinh vẫn luôn cho rằng ngày 《 Gốc rễ 》 bán được bản quyền, anh nhất định sẽ nhảy nhót hoan hô, vô cùng tự hào về bản thân. Nhưng trên thực tế, thứ anh phát ra thế nhưng không phải một tiếng hoan hô, mà là một tiếng thở dài.

Trong đêm đông Torino giá lạnh, anh bất chợt liền nhớ tới đoạn kết thúc của phim điện ảnh kinh điển 《 Tốt nghiệp 》*. Hoffman trước giờ luôn yếu đuối oanh liệt đoạt lại cô dâu, nhưng mà cảnh cuối cùng trong phim, Hoffman ngồi ở đuôi xe, ánh mắt phân tán, vẻ mặt hoang mang.

*Graduate (1967): Bộ phim kể về anh chàng sinh viên mới tốt nghiệp chưa có định hướng cuộc đời, nhưng đã kịp mắc vào mối quan hệ tay ba với một người phụ nữ có chồng và con gái của bà.

Tựa như anh giờ phút này.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thời điểm đó điện ảnh Hán ngữ muốn bán bản quyền quả thật rất khó khăn. 《 Mẹ 》 hình như không bán bản quyền, nhưng Trương Nguyên tại liên hoan phim có nhận được mười vạn tiền thưởng từ chính phủ Pháp, nhóm Cổ Chương Kha sau này thì có thể bán được.