Independent Filmmaker – Nhà Làm Film Độc Lập

Chương 66



Ra khỏi phòng Liễu Diêu, Tạ Lan Sinh đẩy mở cửa, gió lạnh thoáng chốc bổ nhào lên mặt, mang theo vụn băng, giống như một cái tát đau rát.

Anh nhấc chân, bước lên chiếc hai tám, lên đường, mỗi một đạp đều như muốn kiệt quệ hết khí lực toàn thân. Bên cạnh, từng chiếc xe công cộng lao qua, tựa như lũ thú hoang khổng lồ, đến cuối cùng lại lần lượt bị nuốt vào màn đêm đông sâu thẳm. Gió rét tháng hai quất lên mặt, xuyên thấu thân thể, anh chỉ cảm thấy vừa đau vừa sót, lẳng lặng rùng mình. Cơn giá lạnh vẫn ào ào rền vang, từng cơn từng cơn lúc nhanh lúc chậm, lướt qua cành lá hàng cây hai bên đường, phát ra tiếng vang cao vút. Tựa như một người, chịu đựng dồn nén lâu ngày, phát tiếng rền rĩ từ trong lồng ngực, phát tiếng thét gào từ trong cổ họng.

Thành phố vẫn sáng đèn lộng lẫy, vẫn là hồng trần hỗn loạn. Dòng xe cộ nối đuôi, dòng người mãnh liệt, nhưng người kia đã không còn nữa.

Khi về đến nhà thì trời đổ mưa tuyết. Bông tuyết dưới ánh đèn hai bên đường như tấm rèm châu, lại còn là rèm châu vàng lóng lánh, vừa đẹp đẽ, lại buốt giá.

............

Cả ngày kế tiếp Tạ Lan Sinh đều ngẩn ngơ.

Hết thảy xung quanh đều biến đổi, tựa như bị ai đó sửa đổi. Nó nghiêng lệch, méo mó, vỡ nát, có cảm giác hoang đường như trong mộng, nhưng lại có sự chân thật chưa từng có. Hoang đường, chân thật như hợp thành một thể.

Anh ngủ suốt, lại nằm mộng suốt, trong mộng cũng lại thấy Liễu Diêu. Anh như cô hồn dã quỷ, lưu lạc trong cảnh mộng của người khác, tả xung hữu đột, mất đi phương hướng, mắt thấy sẽ bị vây chết ở trong đó. Anh có thể cảm thấy, bàn tay vận mệnh đang bóp nghẹt mình, hoặc đang bóp nghẹt cô ấy, lôi xuống bên dưới. Mà đương sự tỉnh tỉnh mê mê, từ ban đầu đã hoàn toàn không hay biết, đến lúc sau lại vô lực chống lại, chẳng có cách nào phản kháng. Chỉ có rơi xuống, đắm chìm.

Anh ôm lấy chăn, một hồi như dầm trong nước sôi, một hồi lại như xối nước đá, bị giày vò giữa hai đối trọng.

Tạ Lan Sinh cũng không ăn cơm, chỉ có ngủ, tựa hồ như đang trốn tránh gì đó.

Mãi cho đến khi Sân Dã gọi điện thoại tới.

Khi đó y đã đến Berlin. Máy bay hạ cánh vào buổi tối, Sân Dã cũng không lập tức liên lạc, mà đi chuẩn bị trước, mãi đến 12 giờ hôm sau mới gọi điện thoại cho Lan Sinh.

Giọng nói của Sân Dã mới vừa vang lên Tạ Lan Sinh đã không chịu nổi nữa. Anh nói: “Sân Dã......”

Sân Dã lập tức cảm thấy bất thường, hỏi: “sao vậy?”

“......” Tạ Lan Sinh muốn nghe ngóng tin tức của bên Lý Hiền, trước tiên cố gắng giả bộ không sao, hỏi, “Vu Thiên Tử nghe được từ Cục điện ảnh nói Lý Hiền đợt này hết sức phô trương, là thật phải không?” Nhưng mà hỏi xong này một câu Tạ Lan Sinh đã kiệt quệ khí lực. Anh dốc toàn lực nói từng chữ, âm thanh căng thẳng, giọng nói run rẩy.

Sân Dã ở bên kia trầm mặc một giây, đáp: “Phải. Chính quyền Trung Quốc, là Cục điện ảnh, tối hôm qua đã mở party, cơ hồ mời tất cả phóng viên cùng bình luận viên điện ảnh tiếng tăm, còn mời không ít siêu sao Âu Mỹ để thu hút công chúng —— rất nhiều độc giả quan tâm đến ngôi sao, cũng sẽ để ý đến《 Cô gái bán rượu 》.”

Tạ Lan Sinh: “......”

Sân Dã lại nói: “Còn nữa, ekip chế tác《 Cô gái bán rượu 》 tổng cộng có 40 người đến đây, đã tiến hành tiếp xúc một chút với truyền thông lớn nhỏ bên này. Đạo diễn thì kết nối với hãng lớn, người khác thì với hãng nhỏ, vô cùng chu đáo, không hề để sót, ngay cả quần thể khán giả hữu hạn của truyền thông địa phương cũng không bỏ qua.”

Tạ Lan Sinh lại cắn cắn môi. 《 Cô gái bán rượu 》 có 40 người, bên 《 Viên mãn 》 lại chỉ có một, chỉ có một mình Sân Dã.

Ở đầu kia, Sân Dã vẫn còn đổ dầu vào lửa: “Lần này phó bộ trưởng Trương bên Bộ văn hóa còn đích thân đến đôn đốc, ngoại trừ party, còn có thể tổ chức các loại hoạt động, quả thật là phô trương thanh thế cực lớn. Dưới sự triển khai của chính quyền, bộ điện ảnh này sẽ trình chiếu vào thứ bảy, là thời điểm tốt nhất.”

Tạ Lan Sinh lại nhỏ giọng hỏi: “Bọn họ có hy vọng giành giải lớn nhất không?”

Sân Dã trả lời: “Cũng chưa chắc.” “Tôi mới vừa thử nghe ngóng, trước mắt《 Thẩm phán 》 là được ủng hộ nhiều nhất, 《 Cô gái bán rượu 》 thì bám sát phía sau.”

“Ừm......” 《 Thẩm phán 》 là bộ phim nội địa Đức.

“Đạo diễn Tạ, ” Sân Dã lại hỏi, “Phát sinh gì rồi à.”

“......” Tạ Lan Sinh thoáng chần chừ. Anh vừa muốn để Sân Dã biết lại vừa không. Trong lòng Tạ Lan Sinh hiểu rõ, vì anh, vì 《 Viên mãn 》, Sân Dã khẳng định sẽ dốc toàn lực, không cần thiết phải thêm áp lực. Kể biến cố này cho đối phương sẽ gây áp lực quá lớn cho Sân Dã áp lực, không tốt cho thân thể của y, cũng không tốt với 《 Viên mãn 》.

Tạ Lan Sinh mới vừa quyết định giấu diếm, Sân Dã đã lại truy vấn: “Nói đi. Rất bất thường. Nhất định mới có chuyện phát sinh.”

Đại ảnh đế Sân nhạy bén như thế, Tạ Lan Sinh cũng không thể giấu được. Dựa vào tường trượt ngồi xuống đất, trong nháy mắt anh sụp đổ, nhìn chằm chằm bức tường trắng lóa phía trước, hơn nửa ngày, Tạ Lan Sinh mới nhẹ nhàng mà nói: “Sân Dã, Liễu Diêu...... Mất rồi.”

“...... Cái gì?” Sân Dã nhất thời chưa phản ứng lại kịp.

“Liễu Diêu tự sát.” Nói xong, Tạ Lan Sinh kể hết những chuyện đám Sân Dã không biết, gồm cả gia đình, hôn nhân, cả di thư cuối cùng kia.

Gió tháng hai giá lạnh vẫn thổi, mạnh mẽ quất lên cửa kính, trắng trợn gào thét như một kẻ cuồng loạn tóc rối bù.

Nói ra xong cảm giác tốt hơn nhiều.

Sân Dã cũng bị chấn động.

Cũng giống như Tạ Lan Sinh, y cho tới giờ cũng chưa từng nhận ra. Liễu Diêu che giấu quá sâu, hoặc là nói, ẩn náu quá kỹ.

Y ngờ rằng Liễu Diêu bị trầm cảm nghiêm trọng nhưng nhóm Tạ Lan Sinh không hiểu thứ này, cũng không nhiều lời, chỉ dùng âm thanh dịu dàng nói: “Lan Sinh, đừng tự trách. Anh không cứu được. Không giữ lại được.” Sau khi gặp lại, Sân Dã vẫn luôn gọi Tạ Lan Sinh là “Đạo diễn Tạ”, không khinh nhờn, đây là lần đầu gọi anh là “Lan Sinh”.

“...... Tôi biết.” Bởi bọn họ vốn dĩ không có năng lực làm vơi nỗi đau khổ này của Liễu Diêu.

“Tựa như trước đây Liễu Diêu đã từng nói, tại giai đoạn cuối cùng của sinh mệnh, gặp được ngài, gặp được 《 Viên mãn 》, là đã thành toàn đươc một tâm nguyện, rốt cuộc mới không còn tiếc nuối. Bằng không chị ấy sẽ lại càng thêm đau khổ.”

“...... Ừ.”

Anh cũng hiểu bản thân không có cách đả động, thay đổi điều gì. Liễu Diêu nói, bản thân còn sống chính là chịu khổ, rời đi mới là giải thoát, song anh vẫn vô cùng khó chịu.

Là một người làm nghệ thuật, mức độ tiếp nhận đối với tử vong của anh kỳ thật cao hơn hẳn so với người bình thường, nhưng, vẫn cực kỳ khó chịu.

“Đạo diễn Tạ, ” Sân Dã lại tiếp tục nói, “Đắm chìm quá khứ không giải quyết được vấn đề gì, người còn sống vẫn quan trong hơn. Hiện tại, điều duy nhất chúng ta có thể làm, chính là...... Khiến ‘Lý Phương Phương’ trở thành kinh điển.”

“...... Phải.”

Giống như kỳ vọng của Liễu Diêu, khiến người người nhìn thấy Lý Phương Phương. Khiến vai diễn cô hy sinh quên mình nhận được vinh quang rực rỡ nhất.

Lại thêm, không thể thua Lý Hiền.

Anh phải xốc lại tinh thần.

Giống như người lữ hành lặn lội bôn ba, không dám ngừng lại, cũng không có thể ngừng lại.

Tạ Lan Sinh lại khẽ ngồi lên chiếc sofa nhỏ bên cạnh, nhắm mắt, rồi mở ra, hỏi: “Sân Dã, chúng ta có thể làm hoạt động quảng bá nào tại liên hoan phim không?”

Sân Dã gật gù: “Dự toán 30 vạn. Có điều, tài chính không phải vấn đề lớn, quan hệ mới là vấn đề hàng đầu. Tôi muốn ký hợp đồng với bên quan hệ truyền thông lớn nhất kia, để bọn họ mời phóng viên truyền thông cùng bình luận viên điện ảnh. Nhưng, bọn họ cũng chỉ mời trình diện, cụ thể có viết bài hay không, viết cái gì, chẳng ai có thể kiểm soát được.”

“Ừm.” Như vậy rất công bằng, rất tốt.

“Mặt khác, bọn họ còn có thể mời đến một vài phóng viên tạp chí đến làm phỏng vấn độc quyền. Tôi đã nghĩ rồi, để có thêm nhiều bài báo chúng ta cần tạo ra đề tài. Công chiếu sớm chưa chắc đã không có bất cứ ưu thế gì. Như vậy thời gian càng nhiều, có thể tạo thêm càng nhiều đề tài. Trước mắt tôi tính toán hai ngày một cái, duy trì liên tục đến ngày cuối cùng. Trước khi chiếu là một đợt, trình chiếu khai mạc xong lại một đợt nữa, viết về quyền lợi của cộng đồng đồng giới, của nữ giới. Khi 《 Cô gái bán rượu 》 công chiếu thì làm bài so sánh, vào một ngày trước lễ bế mạc thì lên một đợt tổng kết. Tôi đã sắp xếp từng chủ đề phù hợp với từng đơn vị truyền thông đại chúng, cũng đã xác định thời gian tương ứng cùng trình tự trước sau. Như vậy, vì có sẵn đề tài, các đơn vị nhỏ không được mời cũng có thể tiến hành đưa tin, hơn nữa, vì không cùng một quan điểm, người xem cũng sẽ không mất hứng. Theo tôi được biết, những bộ điện ảnh khác không có phân chia truyền thông như vậy, nên 《 Viên mãn 》 oanh tạc khiến người ta ghi sâu ấn tượng. Ngành marketing có một lý luận —— một quảng cáo phải xuất hiện bảy lần thì người xem mới bắt đầu để ý.” Bằng cách này, nhược điểm của việc y không thể tự mình thực hiện quá nhiều cuộc phỏng vấn sẽ được giảm thiểu.

“Thì ra là thế, còn gì nữa?”

“Còn có một vài người có sức ảnh hưởng trong cộng đồng* nữa.” Sân Dã nói, “Trước lúc xuất phát tôi có dò hỏi qua các hoạt động quan trọng của địa phương. Tôi sẽ mời họ đến xem buổi công chiếu, vé mời khai mạc rất có sức hấp dẫn. Mặt khác, party, họp báo, cũng đều có hết.”

*Nguyên văn 意见领袖 (ý kiến lĩnh tụ): Nó chính là KOL hiện giờ á. Nhưng thập niên 90 thì lấy đâu ra KOL nên để tạm vậy nhé.

“Được......” Tạ Lan Sinh nói, “Sân Dã, xin nhờ cậu.”

Sân Dã cười: “Khách sáo gì chứ.”

“Mong có thể làm tốt được mọi chuyện.”

“Đương nhiên rồi.”

Sau khi thảo luận xong chuyện quảng bá sự hăng hái của Tạ Lan Sinh tăng lên một chút. Anh lại bất chợt nhớ tới lần trước Sân Dã cũng từng an ủi mình, liền nhỏ giọng nói: “Sân Dã, cảm ơn.”

“Cảm ơn gì vậy?”

“Khi phim nhựa 《 Gốc rễ 》 bị hỏng, cũng là cậu an ủi tôi. Khi đó cậu còn lừa tôi, nói vì thi CFA, mỗi ngày ôn tập hơn 16 tiếng, ăn cơm hai tiếng, ngủ sáu tiếng, không làm việc gì khác. Bởi vì ngồi lâu, lại ít uống nước, còn mắc sỏi thận...... Lại còn, một cái ruột bút 0. 5 mm có thể viết kín 25 trang A4, nói y như thật luôn.” Tạ Lan Sinh nghĩ, Sân Dã luôn có thể giúp anh dễ chịu hơn.

Bên kia Sân Dã thoáng trầm mặc, đột nhiên nói: “Một cái ruột bút 0. 5 mm có thể viết kín 25 trang A4, là sự thật đấy. Hoặc là nói, không khác biệt là bao.” Bỗng nhiên, lại đưa ra kết luận cho chuyện này.

Tạ Lan Sinh: “Hả? Có chứng cứ không?”

Sân Dã lại nói: “Khi đó thì tôi không biết, nhưng sau thì biết rồi.” Ngừng một chút, Sân Dã tiếp tục, “Đạo diễn Tạ, lần đó...... ngày 21 tháng 12 năm 1993, sau khi chia lìa được hai năm, tôi thật sự nhớ anh khủng khiếp, liền viết thư suốt đêm cho anh, viết hết sáu trang giấy ghi chép, dùng hết một phần tư. Cho nên, 25 trang giấy A4, cũng không khác là bao.”

“Sân Dã......” Tạ Lan Sinh lại có chút ngây người.

Tại khách sạn anh ta từng thấy quyển sổ ghi chép kia của Sân Dã, không phải A4, là Letter, có điều khổ giấy khác biệt không nhiều. Trong đó có hơn 200 lá thư, một trong số đó đặc biệt dài, Tạ Lan Sinh đếm qua, ước chừng sáu trang. Dông dài rất nhiều chuyện lớn nhỏ. Ngày chính là tháng 12 năm 1993. Ngoại trừ lá thứ đó, những cái khác đều rất kiềm chế.

Tạ Lan Sinh há hốc miệng, nói: “Sân Dã, tôi......”

Nói đến đây liền ngưng bặt lại. Bởi Lan Sinh nhớ ra lúc này Sân Dã vẫn còn ở liên hoan phim, không muốn khiến y phân tâm, tạm thời nói: “Không có gì, tuyên truyền cho tốt nhé.”

“Đương nhiên rồi.”

Lời Tạ Lan Sinh chưa nói là “Tôi nhớ cậu”.

Đúng vậy, anh đột nhiên nhớ Sân Dã.

Liễu Diêu chờ suốt một đời không được một người thật lòng với mình. Tại thời điểm này, anh theo bản năng muốn gặp đại ảnh đế của mình một lần, nhìn một cái, xác định hết thảy đều là thật, xác định bản thân không hề nằm mơ.

Là sự trân trọng chưa từng có của anh.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thập niên 90 chính quyền cực kỳ xem trọng giải thưởng điện ảnh, phó bộ trưởng văn hóa đích thân đôn đốc là chuyện thường thấy thôi ~