Independent Filmmaker – Nhà Làm Film Độc Lập

Chương 67



Ba bốn ngày trước khai mạc liên hoan phim, Sân Dã làm không ít hoạt động. Mỗi sáng y đều báo cáo những tiến triển trong ngày với Tạ Lan Sinh, Tạ Lan Sinh cũng không rõ lắm, chỉ bảo đối phương toàn quyền phụ trách. Anh tin tưởng Sân Dã có thể làm được những điều mà anh chẳng thể làm nổi.

Giữa chừng, Sân Dã có nói phía tổ chức liên hoan phim muốn chụp ảnh cho từng đạo diễn, bởi vì tại hội trường chính của buổi tối lễ trao giải kiêm lễ bế mạc sẽ treo ảnh phóng lớn của mỗi vị đạo diễn, đây là sự tôn kính của liên hoan phim đối với nhóm đạo diễn “Xuất sắc nhất”. Tạ Lan Sinh cũng không thể chụp ảnh, bởi vậy, ban tổ chức liên hoan phim hy vọng anh có thể gửi ảnh đến. Bọn họ hứa hẹn, sau khi kết thúc sẽ trả lại y nguyên cùng với phim gốc.

Tạ Lan Sinh đồng ý, quay về phòng bắt đầu chọn.

Mấy năm sau khi tốt nghiệp anh cũng chưa chụp thêm cái ảnh đơn nào, Tạ Lan Sinh chọn hơn nửa ngày, cuối cùng cũng rút được một tấm.

Anh quyết định gửi tấm này đi.

Tấm hình này chụp vào năm Tạ Lan Sinh tốt nghiệp. Trong ảnh, anh đứng dưới tán lá cây bạch quả, cười khoan khoái, tràn ngập hy vọng. Anh bất động, nhưng lại âm ỉ cuộn trào.

Thời điểm đó, Lan Sinh hoàn toàn chưa từng nghĩ rằng bản thân sẽ đi con đường thế này. Ở trong suy nghĩ, anh sẽ gia nhập xưởng sản xuất lớn, làm đạo diễn, quay phim, điện ảnh của anh sẽ công chiếu toàn quốc, sẽ được cha mẹ và mọi người ủng hộ.

Nhưng kết quả thế nào? Là trộm quay sáu bộ phim, đứng ở phía đối lập với chính quyền, hao tâm tổn trí, trộm chó bắt gà, muốn để người khác nhìn thấy bộ phim của mình.

Vẻn vẹn mới sáu năm mà thôi.

Anh không thể đến tận nơi nhận giải, người khác cũng chỉ có thể thấy anh qua ảnh. Vậy thì, để cho người khác thấy được thời khắc phong nhã hào hoa nhất của anh đi.

Đối với điện ảnh, tâm ý của anh vẫn vậy, đối với sự thật, anh lại càng thêm bất lực.

Khi làm phim, anh như tiến vào một cảnh mộng, muôn màu muôn sắc, lộng lẫy xán lạn. Anh cố gắng nhận biết thế giới, cũng nỗ lực ghi lại bản thân, tác phẩm bất kể có hay hay dở, cũng đều là con người chân thật của anh. Mỗi bộ điện ảnh, đều là một lát cắt, là một miếng ghép tạo thành nhân sinh, có thứ quan trọng có thứ không, song thông qua những bộ điện ảnh đó anh mới thực sự thấu hiểu bản thân. Tạ Lan Sinh không có điện ảnh thật nhạt nhẽo vô vị. Khi quay phim, tư tưởng của anh như được sổ lồng, ý thức của anh có thể bay xa, nhờ điện ảnh mà có được sinh mệnh mới, không còn bị mắc kẹt trong chiếc lồng hiện thực nữa. Anh có thể xây dựng thế giới mới, không gian mới, hết thảy bên trong đều khiến anh thỏa mãn.

Nhưng đối với cuộc sống, may thay anh lại chẳng hề để tâm, cũng không cần quá sứt đầu mẻ trán. Bởi vì, so với thế giới điện ảnh, hiện thực này không đáng để nhắc tới.

Chỉ có Sân Dã khiến anh chú ý, cưỡng ép anh phải chú ý tới.

............

Mà trong thời gian chờ đợi Tạ Lan Sinh cũng cực kỳ lo lắng.

Anh ngủ không yên. mỗi đêm chỉ cần ngủ ba bốn tiếng sẽ tỉnh lại, rồi sau đó lại nằm, nghĩ đông nghĩ tây, lăn lộn đến bình minh. Anh muốn ngủ, nhưng lại không được. Sau hai ngày, mất ngủ càng thêm nghiêm trọng, thời gian ngủ mỗi tối giảm từ ba xuống còn một tiếng. Tạ Lan Sinh nghĩ, nếu tiếp tục như vậy có thể phải uống thuốc ngủ.

Giả như 《 Viên mãn 》 chỉ có liên quan đến mình anh thì anh sẽ chẳng thế này, song hiện tại, lại có liên quan đến cả Liễu Diêu. Anh không muốn Liễu Diêu bị chôn vùi.

Anh cũng biết lo âu bất an không giải quyết được vấn đề gì, nhưng vẫn không kiềm được miên man suy nghĩ cả ngày.

—— Trạng thái này của Tạ Lan Sinh đạt tới đỉnh điểm vào ngày khai mạc.

Berlin ngày 15 tháng 2, sự kiện điện ảnh bắt đầu.

Tạ Lan Sinh giống như con thú nhỏ, lượn qua lại trong phòng.

Anh thử đọc sách, nhưng những con chữ như thể con kiến, cắn xé, gặm nhấm, khiến tâm anh vụn nát, không chỉnh đốn lại nổi.

Cuối cùng, 8 giờ tối, đến thời gian công chiếu 《 Viên mãn 》, Tạ Lan Sinh đối diện với bức tường vôi trắng trong phòng riêng, mà trên đó, như đang chiếu từng khung hình từ trong trí não của anh.

Ừm, Tài Khoan Lang Anh quen biết.

Hai người trao gửi tâm ý.

Tài Khoan hôn yết hầu Lang A, bọn họ bên nhau.

Mẹ Tài Khoan phát giác hết thảy.

Lý Phương Phương......

Khi “Nhìn đến” Lý Phương Phương, trong lòng Tạ Lan Sinh đau xót.

Chờ đến lúc Tạ Lan Sinh đồng thời chiếu hết 《 Viên mãn 》 ở trong đầu xong, trời Bắc Kinh đã tờ mờ sáng. Anh cực kỳ muốn biết phản ứng của khán giả hiện trường, nhưng tại thời điểm này cũng chỉ có thể chờ Vu Thiên Tử nhắn tin cho mình. Tạ Lan Sinh ở chung một nhà ba người với cha mẹ, nếu Sân Dã trực tiếp gọi điện Lý Tỉnh Nhu sẽ mắng chết anh —— mama vẫn luôn không hài lòng với cách làm phim này của anh. Trong suy nghĩ của mama, con người không thể đối địch với chính quyền. May sao, Vu Thiên Tử nói gã sẽ chờ thay, Sân Dã có thể điện thoại cho gã, rồi gã sẽ nhắn tin đến BP của Tạ Lan Sinh, cũng như nhau mà thôi.

Sân Dã có khả năng cần đi xã giao, không có thời gian gọi điện thoại, Tạ Lan Sinh đứng ngồi không yên chờ trong phòng đến 7 giờ, BP mới phát ra một tiếng “Tít”.

Anh vội mở màn hình, liền thấy:

Là tin nhắn của Vu Thiên Tử gửi tới, về buổi chiếu khai mạc liên hoan phim.

Trên màn hình chỉ có một câu:

【 Đạo diễn Tạ ôi! Dữ dội lắm! 《 Viên mãn 》 chiếu xong, khán giả toàn phòng đứng dậy vỗ tay hơn tám phút luôn!!! 】

“......”

Hàng mi Tạ Lan Sinh trong nháy mắt có chút ẩm ướt.

Khán giả toàn phòng đứng dậy vỗ tay hơn tám phút ư?

Thật vậy chăng?

Có thể tin nổi không?

............

Có thể là muốn để Tạ Lan Sinh an tâm rồi nghỉ ngơi sớm một chút, mãi đến ba giờ chiều Sân Dã mới điện thoại về Trung Quốc.

Nhưng Tạ Lan Sinh căn bản không ngủ, anh chộp lấy điện thoại, hỏi: “Sân Dã! Thật vậy à? Khán giả toàn phòng đứng dậy vỗ tay hơn tám phút đó?”

“Đúng.” Âm thanh của Sân Dã theo từ tính, “Đạo diễn Tạ, chúc mừng.”

“Cảm ơn......”

“Anh chưa được thấy bản hoàn chỉnh, nên không biết nó xúc động đến mức nào đâu.” Trên thực tế, Tạ Lan Sinh làm đạo diễn mà chưa được xem qua bản nào cả, Sân Dã lại nói, “Tôi cũng là lần đầu tiên được chứng kiến 《 Viên mãn 》 trên màn ảnh rộng, rất rung động. Thuở đầu, Tài Khoan Lang Anh lãng mạn ướt át, có vài người còn tưởng chỉ là phim đồng tính, rất khinh thường, nhưng mà, nội dung phần sau biến chuyển đột ngột. Vợ giả con giả, Tài Khoan Lang Anh càng lúc càng xa, mà mấy cảnh sụp đổ cuối cùng của Liễu Diêu lại khiến người xem chấn động. Đến cảnh tiệc thôi nôi kết thúc cả hội trường lặng ngắt như tờ. Tôi nghĩ, bọn họ đều hiểu cả.”

Tạ Lan Sinh lại muốn khóc.

“Đạo diễn Tạ, ” Sân Dã bên kia còn nói, “Sáng nay cũng đã có bài bình luận rồi. Tôi đọc một ít cho anh nghe nhé?”

“Được.” Tạ Lan Sinh hít sâu, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, “Cậu đọc đi.”

Anh dự đoán là không có lời hay gì.

Anh nghe được từ chỗ phóng viên rằng, loại phim gia đình tả thực như 《 Viên mãn 》 đã bị tân điện ảnh chối bỏ rồi, là thứ bảo thủ, đã bị đánh bại rồi.

“Ừm.” Sân Dã bắt đầu đọc tin, “Hiệp hội bình luận điện ảnh quốc tế: ‘Thật bất ngờ, LHP Berlin năm nay ngay ngày đầu đã tỏa sáng, chuyện này là chưa từng có trong quá khứ. ’”

Tạ Lan Sinh: “......”

“《 Tiếng nói nước Đức 》: ‘Điện ảnh Trung Quốc bùng nổ xuất sắc, người mua vé xếp thành hàng dài. ’”

“......”

“Còn có, xxx: ‘Năm nay, 《 Viên mãn 》 làm phim khai mạc lại là mối nguy cho những phim chiếu sau. Nó nâng cao kỳ vọng của khán giả, những bộ điện ảnh công chiếu sau đó không thể tránh khỏi bị so sánh với 《 Viên mãn 》, rồi sau đó, có thể thất bại thảm hại. ‘Xxxx: ‘《 Viên mãn 》 đã chứng minh rõ nét những câu chuyện tả thực gia đình mãi mãi chẳng lỗi lời.’ còn có, ‘Bộ phim chứa đựng tình yêu và sự quan tâm mãnh liệt của đạo diễn dành cho đứa con tinh thần của mình.’” Các tổ chức truyền thông Sân Dã ký đã mời tới rất nhiều phóng viên, bởi vậy tin tức được tung ra ngợp trời.

“......”

Sân Dã đọc không ít đánh giá, Tạ Lan Sinh quả thực không thể tin được.

Mãi đến khi Sân Dã cúp điện thoại anh vẫn cảm giác như đang nằm mơ.

Anh không nhịn được nghĩ rằng: Có phải Sân Dã đang lừa mình không? 《 Viên mãn 》 thực sự hay như vậy ư? Có phải vì chuyện của Liễu Diêu, Sân Dã lo rằng anh khó chịu, cho nên mới lừa gạt, để trong lòng anh dễ chịu hơn một chút hay không? Như vậy, sau 12 ngày nữa tâm trạng anh hồi phục một chút, lý trí hơn một chút, thì mới nói với anh rằng mặc dù không giành được giải nhưng khắp nơi đánh giá rất cao sao? Tiếp tục lừa gạt chăng?

Điều này cũng rất có khả năng.

Dẫu mấy phóng viên Hongkong cũng lần lượt gửi tin nhắn chúc mừng, nhưng lại lựa từ ngữ vô cùng khách sáo, cũng nhìn không ra là thật hay giả. Bọn họ không có mặt tại Berlin, cũng chỉ là nghe người khác kể lại, Tạ Lan Sinh cũng ngại hỏi thăm tin tức từ chỗ bọn họ.

............

Tạ Lan Sinh lại bắt đầu lo âu.

Liên tục hai đêm liền anh chỉ ngủ ba đến bốn tiếng.

Mà cuối cùng, người giúp Tạ Lan Sinh tin tưởng cũng như bình tĩnh hơn một chút, lại là một người bạn cũ vượt ngoài dự kiến của anh.

Lady Morita.

Hai ngày sau khi công chiếu, Lan Sinh đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại có phiên dịch từ Nhật Bản, ông nói mình là bạn bè tốt của Morita, vừa vặn đi công tác đến Trung Quốc để tiến hành giao lưu trao đổi. Còn nói, Morita đang đi bán phim tại Berlin, được xem 《 Viên mãn 》 công chiếu, vì thế liền nhờ ông chuyển một phần quà nhỏ cho Tạ Lan Sinh, chúc Tạ Lan Sinh xuất quân thắng lợi.

Tạ Lan Sinh rất bất ngờ, lập tức đọc địa chỉ gia đình cho đối phương.

Vì thế, bạn của Lady Morita mang quà đến tận cửa.

Tạ Lan Sinh vốn tưởng rằng quà Morita tặng là mấy thứ như búp bê, hoặc kimono, quạt gấp, đồ gốm. Bởi vậy, khi đối phương lấy quà tặng ra, Tạ Lan Sinh ngây người.

Đó là một thanh Katana.

Kiếm Nhật, là quà tặng cao cấp nhất mà người Nhật Bản tặng cho bạn bè, đại diện cho sự tôn kính bậc nhất.

Trung Quốc cổ đại cũng có lễ tặng đao, là lễ nghi chính thức cực kỳ trang trọng, tượng trưng hai người là tri âm. Lữ Kiền trong Tam Quốc có một bảo đao, nghe nói, nhờ nó mà được xếp vài hàng tam công*. Lữ Kiền sau khi nhận được sự trợ giúp của Vương Tường liền tặng đao cho đối phương, cho rằng đối phương có tư cách, Vương Tường sau đó cũng trở thành tam công, vì thế mà có từ “Tặng đao” này. Trường Đại Thiên cũng từng vẽ cảnh này, Lý Bạch, Nhạc Phi cũng từng viết thơ ca để tặng bạn. Trung Quốc hiện giờ cơ bản không còn, song tại Nhật Bản vẫn lưu truyền. Người Nhật rất có cảm tình với hai thứ là đao và hoa cúc.

* 三公: dùng để chỉ ba chức quan cao cấp nhất trong triều đình phong kiến tại các nước Á Đông như Trung Quốc và Việt Nam. Chức vị chi tiết từng bộ ba này thay đổi theo từng thời đại mà không cố định.

“Đạo diễn Tạ, ” Người bạn của Morita còn nói, “Lần này Morita cũng không tham gia, chỉ đi bán phim, cô ấy xem 《 Viên mãn 》 trong hội trường, vô cùng cảm động, nói đạo diễn Tạ ngài lợi hại hơn nhiều rồi. Biết tôi đến đây, liền nhờ tôi mang món quà này đến chúc các bạn vượt mọi chông gai, mã đáo thành công. Thanh này được rèn bởi một vị nổi danh của Nhật, Morita cũng vừa mới nhận được. Mặt khác, cô ấy còn nhờ tôi đến ngôi chùa ngoại ô Tokyo cầu phúc cho ngài. Cô ấy nói, tác phẩm tuyệt vời như thế nên được nhiều người nhìn thấy.”

“...... A.” Tạ Lan Sinh nói, “Cám ơn Morita, thật có lòng. Tôi sẽ chuẩn bị phần quà đáp lễ, cũng làm phiền ngài mang về giúp.”

Tạ Lan Sinh rất cảm động. Anh và Morita tuy bất đồng ngôn ngữ, song lại chẳng hề trở ngại đến việc trở thành bạn bè, sự giao lưu giữa bọn họ thậm chí còn có một sự yên lặng trang nghiêm.

Tạ Lan Sinh nghĩ, nếu Morita cũng rung động, có lẽ, 《 Viên mãn 》 thật sự rất tốt.