Independent Filmmaker – Nhà Làm Film Độc Lập

Chương 68



Sau khi 《 Viên mãn 》 công chiếu, các hoạt động cũng được bắt đầu.

Các đơn vị truyền thông Sân Dã ký quả thật đã làm tròn bổn phận, họ cơ hồ mời tất cả các phóng viên quan trọng đến xem buổi ra mắt, đồng thời căn cứ theo nội dung đề tài, dựa vào kinh nghiệm tích lũy nhiều năm để mời đến những bình luận viên điện ảnh mà họ cho rằng sẽ rất thích 《 Viên mãn 》. Trọng điểm là các bình luận viên điện ảnh lớn, cũng có một vài bình luận viên nhỏ —— những người này đăng tải bài báo trên chuyên mục, blog địa phương, sẽ tạo ảnh hưởng đến đối tượng độc giả, tiến tới ảnh hưởng đến hội đồng thẩm định. Mà với những người có khả năng hoàn toàn không thích 《 Viên mãn 》, các đơn vị này cũng chẳng tự rước lấy phiền phức.

Vì vậy, ngay sau ngày công chiếu, do đã có sách lược cực kỳ thỏa dáng, đồng thời chất lượng điện ảnh vượt trội, 《 Viên mãn 》 liền đứng đầu bảng, mà phim nhựa khai mạc đứng hạng nhất là rất hiếm trong quá khứ.

Sân Dã còn mở họp báo, party, vẫn do ekip truyền thông phụ trách mời người. Làm phóng viên tại Châu Âu khẳng định tiếng Anh phải đủ tiêu chuẩn, mà tiếng Anh của Sân Dã lại trôi chảy, trao đổi hoàn toàn chẳng chút chướng ngại. Phiên dịch thường không hiểu điện ảnh, cũng chưa chắc có thể biểu đạt trọn vẹn, hơn nữa qua một phiên dịch cũng không nói được quá nhiều. Sân Dã nói không ít để phóng viên ghi chép được càng nhiều.

Sân Dã còn mua hai quảng cáo trên pamphlet chính quyền. Hai quảng cáo cũng không rẻ, Sân Dã tự bỏ chi phí, nhưng Tạ Lan Sinh hoàn toàn không biết gì cả.

Đơn vị truyền thông cảm thấy việc “Tạo đề tài” này rất mới lại, song cũng tán đồng. Vì thế, lần lượt lên bài từng đợt, các đơn vị bất đồng phân loại thảo luận, liên tục tạo thế, không để《 Viên mãn 》 bị hạ nhiệt.

Đồng thời với tuyên truyền, Sân Dã còn phụ trách bán phim. Y làm một phòng xem thử, uống cafe, mặc Âu phục giày da chờ người mua xem thử xong, rồi mới bàn bạc. Sau đó, bất kể đối phương ra giá gì, Sân Dã đều chỉ lắc đầu, nói muốn xem qua điều kiện các bên khác mới có thể quyết định. Các công ty phim lớn đều sửng sốt, bởi vì điện ảnh Hoa ngữ có thể chiếu ở Âu Mỹ vô cùng ít, Sân Dã vậy mà lại tự tin như thế, 《 Viên mãn 》 tựa hồ rất có khả năng đoạt giải. Cứ như vậy, báo giá các bên càng ngày càng cao.

Tạ Lan Sinh cảm thấy, Sân Dã thật sự là đồ gian thương.

............

Trong quá trình tuyên truyền Tạ Lan Sinh cũng chẳng phải ngồi chơi.

Sân Dã dù sao chỉ là diễn viên chính, Tạ Lan Sinh anh mới là đạo diễn, bởi vậy, đối với mấy tờ báo lớn, chuyên mục tạp chí, Sân Dã sắp xếp phỏng vấn riêng qua điện thoại. Tạ Lan Sinh chuẩn bị sẵn những vấn đề có thể hỏi đến, còn để Sân Dã sửa câu từ, sửa đúng phát âm qua điện thoại, mất đến mấy ngày.

Kỳ thật, trình độ tiếng Anh của Tạ Lan Sinh so với người trong nước là vô cùng tốt. Bản thân anh thuộc top3 toàn trường, điểm đủ để vào Khoa Đại, anh còn sinh ra ở thủ đô Bắc Kinh, từ sớm đã có radio, tự học 《 Tiếng Anh của Hứa Quốc Chương》. Mà hồi đó học sinh Trung Quốc thường phát âm không chuẩn, anh vậy mà lại khá tốt. Anh thường đến “Góc Anh ngữ*” tại công viên Bắc Kinh tán gẫu với người ta, mỗi lần chuẩn bị một đề tài, chỗ đó luôn có “Người nước ngoài”, anh liền nghe thử người ta nói. Anh cũng thường xem phim nội bộ, mỗi tuần một lần thậm chí hai lần, suy xét kịch bản, suy ngẫm lời thoại, phát âm liền tốt hơn người khác một chút. Bốn năm trước quay 《 Gốc rễ 》 lại học được một chút với Sân Dã, sau lại vì tham gia tranh giải mà càng nỗ lực đăng ký luyện tập, còn tiến bộ hơn cả hồi còn đi học. Năm 1995, Bắc Kinh cũng đã có lớp ngoại ngữ.

*英语角 (English corner): Một loại hoạt động luyện tập nâng cao phát âm tiếng Anh.

Sân Dã xếp những bài độc quyền tương đối nhỏ lên trước, chuyển những bên lớn hơn ra sau, Tạ Lan Sinh thì dựa theo trình tự, trao đổi với từng bên một.

Hôm nay, Lan Sinh tham gia một bài phỏng vấn quan trọng nhất từ trước tới giờ.

Đối phương điện thoại đến vào bốn giờ chiều theo giờ Bắc kinh. Phóng viên đến phòng Sân Dã, y trực tiếp kết nối, lại ngồi bên cạnh phóng viên sẵn sàng đảm nhận phiên dịch. Y rõ trình độ của Tạ Lan Sinh, có thể thình lình bị ngắc ngứ, cũng có thể không.

Điện thoại kết nối xong, phóng viên Leon hỏi: “Xin chào, là đạo diễn Tạ phải không ạ?”

Tạ Lan Sinh nói: “Xin chào, vâng, là Tạ Lan Sinh đây.”

Leon Bên kia nói: “Tôi là phóng viên Leon của 《xxxx》 tại Đức......”

Giới thiệu xong xuôi, tiến vào nội dung chính.

Phần thứ nhất là về 《 Viên mãn 》.

Leon hỏi không ít vấn đề, ví như: “Ngay từ đầu sao ngài lại nghĩ đến việc đưa một người đồng tính làm nhân vật chính vậy?”

“Ừm, ” Tạ Lan Sinh nói, “Tôi biết, đề tài quyền lợi của người đồng tính đang được quan tâm tại Châu Âu, kỳ thật, ở Trung Quốc cũng vậy. ‘Hội nghị phụ nữ thế giới’ năm nay mới vừa được tổ chức thành công tại Bắc Kinh, một số chuyện như quyền lợi của hội đồng tính cũng được đưa ra thảo luận. Tổ chức Cầu vồng Trung Quốc tại Bắc Kinh cũng vừa phát hành thư ngỏ. Tôi cũng từng được chứng kiến các hoạt động của hội đồng tính được tổ chức tại Vương Phủ Tỉnh Bắc Kinh, mặc dù...... Đã bị dẹp ngay lập tức. Tôi để ý rằng, hiện trạng của quần thể này tại Trung Quốc không giống với Âu Mỹ, bọn họ phải kết hôn sinh con, đối diện với áp lực gia đình...... Mặt khác, trên thực tế, đồng chí chính là một mặt gương, những điều tôi muốn kể còn rất nhiều. Giống như ‘Lang Anh’ đã nói, trong văn hóa Đông Á, chủ nghĩa tập thể, vinh nhục tập thể là một bộ phận quan trọng. Mọi người phải thanh toán vì tập thể, bởi thế hình thành áp lực tập thể......”

Nói xong, lại tiếp: “Đương nhiên, bước vào từ góc độ của đồng chí, cũng là bởi vì...... Một người bạn. Người bạn này có sự yêu thương thẳng thắn, làm cho tôi bắt đầu tự hỏi những điều này. Cuối cùng, tôi đã thấu hiểu cách nghĩ của cậu ấy.”

Leon truy hỏi: “Người bạn này thích đàn ông ư?”

“Vâng.”

“Vậy hiện giờ cậu ấy hạnh phúc chứ?”

Tạ Lan Sinh thoáng dừng, nghe phía đối diện tĩnh lặng, nói: “Bây giờ thì chưa, nhưng sắp rồi. Bọn họ sẽ ở bên nhau.” Nói xong, anh tựa hồ có thể tưởng tượng được Sân Dã đang khẽ cười ở bên kia, trong lòng anh cũng ngọt lịm.

“Vâng, ” Leon tung vấn đề thứ hai, “Nguồn kinh phí cho bộ điện này là từ đâu ạ? Diễn viên thì thế nào ạ?”

“À......” Vấn đề này Tạ Lan Sinh cũng đã chuẩn bị.

15 phút sau, toàn bộ 10 vấn đề đã hỏi xong, Leon trực tiếp chuyển đề tài từ điện ảnh sang mổ xẻ đời tư Lan Sinh.

Sau vài vấn đề, hắn lại hỏi cùng một vấn đề khiến Tạ Lan Sinh thấy rất quái dị: “Ngài có hứng thú ham muốn gì không?”

“......” Tạ Lan Sinh buộc lòng trả lời, “Xem điện ảnh, quay phim.”

“Ý tôi là, ngoại trừ điện ảnh.”

“Không có.” Tạ Lan Sinh nói, “Tôi cơ hồ dành toàn bộ thời gian vào điện ảnh, chưa từng có chuyện gì khiến tôi cảm thấy thú vị hơn.”

“Wow...... That’s crazy.” Leon tựa hồ chấn động.

Phần cuối cùng của bài phỏng vấn độc quyền là về ngành điện ảnh Trung Quốc, Tạ Lan Sinh cũng rất nghiêm túc trả lời đúng trọng tâm từng vấn đề.

Nhưng không ngờ, ngay trước khi kết thúc, giọng điệu của Leon đột nhiên biến đổi, mang tính công kích nói: “Đạo diễn Tạ, chỗ tôi có một bảng dữ liệu. Năm 1995, Trung Quốc bán ra 60 vạn máy VCD, dự tính năm 1996, con số sẽ thành 600 vạn máy. Người Trung Quốc ở các thành thị điên cuồng tranh mua phim lậu, bọn họ xem nhiều hơn bất cứ ai, tiêu tiền lại ít hơn những người khác. Chỗ tôi có vài tấm ảnh...... Ngài Sân Dã có thể nhìn thấy, người Trung Quốc mua hàng lậu, ai nấy đều rạng rỡ ra mặt. Đây hoàn toàn là hành vi trộm cướp. Điện ảnh mà mọi người trả giá bao nhiêu lại chẳng thu về bất cứ thù lao gì. Đạo diễn Tạ, tôi muốn hỏi, các người chẳng lẽ không cảm thấy hổ thẹn sao?”

Tạ Lan Sinh ngây người.

Leon vừa mới dùng “ashamed of”, vấn đề này mang theo ác ý.

Tạ Lan Sinh cũng không biết rõ dụng ý thật sự của Leon là gì.

Là nghe được chuyện này nên muốn biết vì sao ư? Muốn biết suy nghĩ của người mua sao?

Hay là nói, hắn là “Chủng tộc ưu việt” da trắng, hôm nay chỉ mượn đề tài để khoe mẽ? Giả như anh nói “Hổ thẹn”, thì chính là đứng về phe đám người quyền lực đó khiển trách người Trung Quốc, mà giả như nói “Không hổ thẹn”, cũng liền biến thành người Trung Quốc không biết nhục nhã trong miệng Leon kia.

Sân Dã tựa hồ muốn nói gì, lại bị Tạ Lan Sinh cản lại.

Tạ Lan Sinh trầm mặc vài giây, sau đó lại chậm rãi nói: “Ngài Leon đây có thể không biết, hiện tại mỗi năm Trung Quốc chỉ được giới thiệu 10 bộ phim nhựa nước ngoài, bao gồm Hongkong và Đài Loan. Hơn nữa năm nay cũng mới là năm đầu tiên chiếu phim của thế giới. Thu nhập của người dân thành thị Trung Quốc chỉ có 3893 nhân dân tệ, nhưng phòng vé 《 Lời nói dối chân thật 》 vượt triệu, 《 Rumble in the Bronx 》9500 vạn, gần một triệu, 《 Vua sư tử 》 có 4100 vạn, 《 Die Hard 3》 4700 vạn, 《 Speed 》 3780 vạn, 《 Forest Gump 》 1960 vạn. 10 bộ phim đều có thành tích phòng vé cực cao, đây quả thực là một kỳ tích.”

“...... Vâng?”

“Trung Quốc đang từng bước nới lỏng, tin rằng còn có thể tiếp tục hơn nữa, song 10 bộ điện ảnh hiện giờ quả thật là quá ít. Chúng tôi muốn xem điện ảnh nhiều hơn, chúng tôi muốn hiểu biết thế giới, hy vọng có thể biết về một bộ phận người khác, bao gồm cả tư tưởng, cảm xúc của bọn họ. Mà điện ảnh có thể đột phá không gian, giúp người Trung Quốc có thể nghe được những người khác đang nói gì, chẳng hề cảm thấy xa lạ, cũng chẳng hề có địch ý với người khác.”

Leon: “......”

Tạ Lan Sinh còn nói: “Leon, ngài biết không, trong thị trường băng đĩa lậu Trung Quốc, có người thích xem bom tấn Mỹ, có người lại yêu phim xưa kinh điển, cũng có vài người, thích điện ảnh duy mĩ Nhật Bản, hoặc điện ảnh nghệ thuật Châu Âu. Tôi cũng từng dạo thị trường băng lậu, phát hiện...... Có vài đạo diễn ngay cả tôi cũng không biết, nhưng đã có mặt ở đây nhất định là vẫn có người mua. Hiện tượng này nói lên điều gì? Chính là, có những người thích xem những bộ phim ít được chú ý.”

“......”

Ngừng một chút, Tạ Lan Sinh lại tiếp tục nói: “Đúng vậy, người Trung Quốc còn chưa được giáo dục đúng đắn về phương diện này, căn bản không hiểu chính hãng hay hàng giả, lại càng chưa hiểu được bản quyền sở hữu trí tuệ. Bọn họ cho tới bây giờ chưa từng nảy sinh bất cứ ý thức bản quyền gì. Tôi tin tưởng, bởi vì ngay từ đầu bọn họ có quyền truy cập nội dung miễn phí, trong tương lai cũng rất khó trở thành khách hàng chính hãng, khẳng định sẽ mất thời gian rất dài, nỗ lực rất lớn mới có thể khiến bọn họ hiểu được đây là ‘Hổ thẹn’, không đáng để truyền bá.”

Leon: “......”

“Được rồi. Nói đông nói tây đã đủ nhiều, xin dùng một câu để trả lời vấn đề. ‘Chẳng lẽ các người không cảm thấy hổ thẹn sao?’ Đáp án của tôi là, mua và sử dụng hàng lậu, là hổ thẹn, cực kỳ hổ thẹn.” Âm thanh của Tạ Lan Sinh không lớn, song từng chữ nói ra lại tràn đầy khí phách, “Nhưng, tấm lòng người Trung Quốc muốn xem điện ảnh, thì không hề hổ thẹn.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Mấy thứ như phòng xem thử phim, là tham khảo từ miêu tả của Lý An.

Vcd nhái đầu tiên Panda mua là 《 Không lực 1 *》 của Harrison Ford!

*空军一号: Air Force One cho ai muốn tìm xem thử.

Tôi rất thích anh chàng Lan Sinh này, không nỡ gả đi đâu, muốn cướp chạy đi, không cho anh Dã đâu.