Independent Filmmaker – Nhà Làm Film Độc Lập

Chương 69



Tạ Lan Sinh cũng không ngờ rằng, bài luận “Hàng lậu” của mình thế nhưng lại dẫn đến một hồi thảo luận tại Đức. Phóng viên Leon vẫn còn có chút phẩm hạnh, viết nguyên theo lời Lan Sinh nói, chẳng hề bóp méo. Mà ngành điện ảnh Châu Âu chỉ biết hàng nhái Trung Quốc lộng hành, mà không hay những rắc rối khó gỡ, lúc này dường như cũng hiểu rằng “Hàng lậu” cũng là một cánh cửa, nội tâm rất phức tạp.

Ngày 24 tháng 2, còn hai ngày cho đến lễ bế mạc, 《 Cô gái bán rượu 》 của Lý Hiền được ra mắt. Ngày hôm sau, cũng chính là 25 tháng 2, hai bộ điện ảnh Trung Quốc không tránh khỏi bị so sánh, mà đại đa số bình luận viên điện ảnh cho rằng 《 Viên mãn 》 tốt hơn một bậc. Hai bộ phim đều kể về Trung Quốc, nhưng 《 Viên mãn 》 lại càng rung động lòng người, mà câu chuyện con dâu nuôi từ bé của 《 Cô gái bán rượu 》 hiện tại cơ bản đã không còn cuốn hút.

Cũng tại một ngày này, Sân Dã nói với Tạ Lan Sinh: “Để tỏ sự tôn kính cao nhất, Ban tổ chức LHP Berlin sẽ để một ghế trống cho đạo diễn Tạ ngài tại lễ bế mạc.” Tạ Lan Sinh không thể xuất ngoại, Ban tổ chức cũng chẳng thờ ơ, bọn họ biết Tạ Lan Sinh không có hộ chiếu nên mới không tham dự được.

“...... Ừm.” Tạ Lan Sinh rất cảm động.

“Mà lại còn ở hàng đầu tiên.”

“Ừ, thật có lòng.”

“Lan Sinh, ” Cuối cùng, Sân Dã nói, “Nếu bộ phim không thể giành giải, thì lỗi cũng không phải là của anh.”

Tạ Lan Sinh trầm mặc vài giây, mới nói: “Tôi biết mà.”

Giọng nói của Sân Dã từ tốn dịu dàng: “Đạo diễn xuất sắc nhất, phim nhựa xuất sắc nhất, mấy thứ này rất chủ quan. Tôi chắc chắn sẽ bán được phim, có rất nhiều người yêu thích nó.”

“Sân Dã, tôi biết mà.”

Tạ Lan Sinh cảm thấy, anh nói chuyện cùng Sân Dã thế này, bởi vì cách không gian, khoảng cách, ngược lại nhiều thêm một chút mơ hồ, thêm một chút mùi vị thẩm mỹ.

............

26 tháng 2 là ngày cuối cùng của LHP Berlin, cũng là ngày quan trọng nhất.

Buổi sáng, Tạ Lan Sinh đến chợ hoa mua một bó cúc trắng, điểm xuyết thêm vài bông màu vàng màu cam, muốn đến nghĩa trang thăm Liễu Diêu.

Anh còn mua mấy cành thủy trúc, cành lá sum suê, dự định về nhà cắt vát chai nước khoáng nhựa, rồi cắm thủy trúc vào bày trước bệ. Tạ Lan Sinh rất thích thủy trúc, cao thẳng hướng trời, cứng cỏi quả cảm.

Bên cạnh chợ hoa có một cửa hàng cắt tóc nhỏ, Tạ Lan Sinh sau khi chần chừ liền tiến vào cắt tóc. Trước khi làm hậu kỳ cho 《 Viên mãn 》 Tạ Lan Sinh toàn tự cắt tóc, bởi vì không có thời gian, nên hai bên mai đã dài hẳn ra, thoạt trông vô cùng buồn cười. Tạ Lan Sinh cảm thấy, nếu anh đi “Gặp” Liễu Diêu, vẫn là đừng nên làm ô nhiễm ánh nhìn.

Tiếp theo, Tạ Lan Sinh đi xe công cộng đến nghĩa trang công Vạn An dưới chân Hương Sơn.

Liễu Diêu sau khi mất thì được hạ táng, chôn cùng nơi với mẹ mình. Cha Liễu Diêu nói sau này ông ta sẽ chôn cùng vợ, chứ không theo vợ trước, bởi vậy, lền trực tiếp giao phần mộ trống cạnh mộ vợ trước cho con gái. Tạ Lan Sinh nghĩ, không chừng đây cũng là Liễu Diêu mong mỏi. Trên bia mộ có khắc chữ, viết “Nữ Liễu Diêu, sinh ngày mùng 1 tháng 5 năm 1961, tạ thế mùng 10 tháng 2 năm 1996. cha Liễu Quang Minh kính lập, ngày 17 tháng 2 năm 1996”, Liễu Diêu còn chưa hưởng dương được 35.

Mùa đông Bắc Kinh lại rất bẩn, gió lớn, trên mộ Liễu Diêu toàn là đất, xem ra, mấy ngày nay cũng không ai tới.

Tạ Lan Sinh lấy chai nước khoáng trong túi ra, vặn mở, thấm ướt chiếc khăn trắng mang theo, bắt đầu tỉ mỉ lau. Anh hết sức chuyên tâm, từng chút một, không bỏ qua góc ngách nào, ngay cả mặt bên cũng đều lau sạch.

Lau xong, Tạ Lan Sinh cắm hoa tươi, lại lấy ra hai bông cúc trắng vàng mua riêng, ngắt từng cánh hoa xuống, nhẹ nhàng tung quanh mộ. Đại bộ phận đều rơi trên đá, một phần nhỏ thì rơi trên mặt đất, xinh đẹp, tĩnh lặng.

Tạ Lan Sinh bất chợt nhớ ra Liễu Diêu vô cùng thích hoa tươi.

Cô thích hoa, thích cái đẹp, Tạ Lan Sinh khẽ lẩm nhẩm: “Liễu Diêu, sắp sang xuân rồi, chị có thể nhìn thấy hoa mới nở không?”

Hiển nhiên không người trả lời.

Anh cũng chỉ có thể hy vọng thế giới bên kia cũng có nhiều loại hoa.

Tạ Lan Sinh lại đứng một lúc, qua cả thời gian đóng cửa.

Anh nói: “Liễu Diêu, đóng cửa mất rồi, tôi phải đi đây. Lễ bế mạc liên hoan phim vào bảy giờ tối theo giờ Berlin, là hai giờ sáng Bắc kinh, tôi vốn muốn báo kết quả cuối cùng cho chị đầu tiên, nhưng không được rồi. Thế này đi, 8 giờ sáng ngày mai mở cửa tôi đến báo cho chị, được không? À mà, lúc trước tôi cũng đã nói, dù sao cũng chớ ôm hy vọng quá lớn.”

Cuối cùng, lại nói: “Phải rồi. Chị nói, không muốn công bố mấy chuyện này, chị hy vọng có thể lặng lẽ mà đi, còn nói, nhà Lý Hiền cũng có nỗi khổ tâm, đừng đến gây phiền toái cho hắn, tôi làm được...... Tuy rằng rất khó. Nếu chị thật sự hy vọng như thế, chúng tôi sẽ không vi phạm.”

Lúc này một dì quản trang khua chổi đến đuổi, Tạ Lan Sinh rề rà nói hết rồi đành rời đi.

............

Berlin bảy giờ tối, hai giờ sáng Bắc kinh, lễ bế mạc LHP Berlin lần thứ 46 bắt đầu.

Tạ Lan Sinh không về nhà, mà đi thẳng đến khách sạn quay 《 Viên mãn 》 trước kia, hỏi quý cô lễ tân ở quầy xem phòng của anh lúc trước có còn không. Sau khi nhận được câu trả lời rõ ràng, liền nói muốn thuê một đêm, cầm chìa khóa đi lên tầng.

Hết thảy vẫn giống như lúc trước.

Tạ Lan Sinh ngồi xuống sofa đơn trước bàn trà nhỏ. Lúc trước, anh thường ngồi trên chiếc sofa này họp bàn với toàn đoàn phim. Anh ngồi đây, Vu Thiên Tử thì ở bên cạnh, tiểu Hồng tiểu Lục thích nằm trên giường vừa nghe vừa lăn lộn, đại ảnh đế Sân thích lôi ghế gỗ ra trước bàn để đối diện với anh. Liễu Diêu...... Cổ Đình...... Kỳ Dũng...... Sầm Thần......

Rõ nét như ngày hôm qua.

Tạ Lan Sinh gác chân dài, một tay chống đầu, một tay đặt lên đầu gối.

Anh nhìn đồng hồ, biết bây giờ vẫn còn đang tiến hành công đoạn “Đi thảm đỏ”.

Thảm đỏ Berlin chỉ có mười mét. Tạ Lan Sinh nghĩ, các bộ phim khác đều có đạo diễn, diễn viên chính cùng bước đi, song 《 Viên mãn 》 lại chỉ có thể cử một mình đại ảnh đế Sân, quá quạnh quẽ. Người đàn ông kiêu ngạo lạnh lùng kia, hẳn sẽ rất nổi bật.

Tạ Lan Sinh từng tham dự lễ bế mạc LHP Torino, cũng biết Berlin có những giải thưởng nào, bởi vậy có thể đoán được tám chín phần mười trình tự của lễ bế mạc.

Ừm...... 8 giờ, bắt đầu lễ trao giải rồi.

Người chủ trì sẽ nói vài câu, khách mời cũng sẽ nói một chút...... Anh không biết là những lời thế nào, liền hồi tưởng lại Torino, trực tiếp cho qua phần này.

Tiếp theo hẳn là lễ trao giải.

Đầu tiên là...... Giải Gấu vàng thành tựu trọn đời.

Kế tiếp hẳn là phim ngắn xuất sắc nhất. Năm 1991 Sân Dã từng tham dự lễ bế mạc LHP Berlin, còn giảnh ảnh đế, bởi vậy, ngay cả thời gian trao giải của từng hạng mục kéo dài bao lâu Tạ Lan Sinh cũng biết rõ.

Tạ Lan Sinh không cơ hội được thấy các phim nhựa được đề cử, chỉ nghe Sân Dã đơn giản nói được ủng hộ cao nhất là 《 Hình xăm 》, vì thế, liền xây dựng cảnh tượng 《 Hình xăm 》 giành được giải thưởng.

Lúc này trên màn hình lớn sẽ chiếu một đoạn điện ảnh ngắn, rồi sau đó đạo diễn lên sân khấu nhận giải.

Kế tiếp là giải của ban bình chọn.

Là bộ nào đây? 《 Viên mãn 》? 《 Cô gái bán rượu 》? Hay 《 Thẩm phán 》?

Xem như là 《 Cô gái bán rượu 》 đi.

Ừm, 8 giờ 40, qua đoạn mở đầu, đến phần chính, giải lớn đầu tiên là “Nữ chính xuất sắc nhất”.

Sẽ là...... Liễu Diêu chăng? Thật hy vọng sẽ là Liễu Diêu. Sân Dã đi lên nhận giải giùm chị ấy, lưu danh chị ấy trong lòng thế nhân.

“Nam chính xuất sắc nhất”...... Khẳng định không phải là mình. Nghe nói diễn viên của 《 Thẩm phán 》 rất siêu, vậy để 《 Thẩm phán 》 giành giải là được.

Cuối cùng, giải Gấu bạc của “Đạo diễn xuất sắc nhất”.

Là vị người Mỹ của 《 Thẩm phán 》? Hay Lý Hiền? Hay là mình đây?

Xem như là vị người Mỹ kia đi.

Giải Gấu vàng của “Phim nhựa xuất sắc nhất” thì để cho mình đi.

Nghĩ đến đây, Tạ Lan Sinh lại cay đắng cười.

Anh biết, danh sách mình tưởng tượng cơ hồ là không có khả năng. Hôm qua Sân Dã vừa mới nghe nói, nếu điện ảnh giành được giải lớn thì vào đêm trước đó sẽ có người nhét lá thư vào phòng, để nhóm đạo diễn chuẩn bị đọc diễn văn. Y ngủ đến hai ba giờ quả thật có nghe thấy tiếng sột soạt, đi ra mở thư, lại phát hiện là đến từ công ty điện ảnh —— công ty đó cần về nước gấp, bởi vậy liền nhét danh thiếp vào, khiến người ta mừng hụt. Mà đến buổi sáng, Sân Dã nghe nói có những người khác quá nửa đêm đã nhận được thư. Y hỏi là ai, đối phương lại không nói.

Mặt khác, sáng sớm Sân Dã còn chứng kiến đám Lý Hiền hớn hở ra mặt.

Y biết, người có quan hệ tốt với LHP có thể biết kết quả trước hạn, thậm chí hội nghị bình chọn vừa kết thúc đã có thể lập tức nhận được danh sách, ví dụ như một vài nhà sản xuất, đạo diễn, phóng viên truyền thông, rồi là một vài công ty điện ảnh, công ty tiêu thụ. Tóm lại, việc đám Lý Hiền vui mừng hớn hở không phải là dấu hiệu tốt gì, rất có khả năng giành Gấu vàng.

Tạ Lan Sinh thở dài, lẳng lặng nhìn trần nhà.

Vẫn là không được sao?

Cho dù, toàn phòng vỗ tay tám phút, bình luận viên điện ảnh lớn cũng rất thích, 《 Viên mãn 》 vẫn không thể tránh được lời nguyền “Phim khai mạc không thể đoạt giải” ư? Công tác vận động còn quan trọng hơn cả chất lượng của bản thân điện ảnh sao?

Thật vậy chăng?

Ngay tại lúc Lan Sinh miên man suy nghĩ, BP của anh liền reo vang.

Tạ Lan Sinh là đột ngột quyết định đến khách sạn chờ tin tức, Sân Dã không biết, Vu Thiên Tử cũng vậy. Hai bọn họ vẫn cho rằng Lan Sinh không thể tiếp điện thoại, vì thế, Sân Dã vẫn dựa theo quy trình cũ gọi điện thoại cho Vu Thiên Tử trước, rồi Vu Thiên Tử mới nhắn tin qua BP.

Tạ Lan Sinh mở BP.

Bên trên chỉ có một câu:

【 Đạo diễn Tạ, 《 Viên mãn 》 giành được Gấu vàng rồi. 】

Sau đó lại thêm một tin:

【 Lần đầu tiên trong lịch sử Berlin phim nhựa khai mạc giành được Gấu vàng. 】

“......” Tạ Lan Sinh một lần nữa nhìn lên trần nhà trống trơn.

Anh đã giành được giải thưởng lớn đầu tiên trong cuộc đời của mình.

Anh đã giành giải phim nhựa xuất sắc nhất của liên hoan phim Big 3 Châu Âu.

Từ nay về sau, anh cũng sẽ là đạo diễn lớn.

Có sinh mệnh của Liễu Diêu trong đó.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Cặn bã thì đừng hòng giành được gì, ngày mai kể tiếp.

Phim nhựa khai mạc đầu tiên giành được Gấu vàng là《 Hôn sự của Đồ Nhã 》, của Vương Toàn An, năm 2007.

Có bạn hỏi tự tham gia liên hoan phim thì có khả năng nhận giải không. Có nhé, tỷ như, 《 Xe đạp tuổi mười bảy 》 của Vương Tiểu Soái chưa qua thẩm duyệt đã tham gia liên hoan phim (2001), ban bình chọn đã trao giải Gấu bạc, sau đó bị cấm công chiếu......

Nửa đêm nhét thư là tin đồn thôi, còn có thể nhận được danh sách trước hạn, là tham khảo chút mô tả của Lý An.

Sau khi hộ chiếu của Trương Nguyên bị thu giữ bên liên hoan phim cũng vẫn lưu lại một ghế ngồi, có điều không phải Big 3 Châu Âu, cụ thể ở đâu thì quên mất rồi......