Independent Filmmaker – Nhà Làm Film Độc Lập

Chương 71



Ngày kế, một giờ chiều Tạ Lan Sinh đã đứng trước cổng lớn Cảnh Sơn.

Anh muốn xem hết toàn bộ một lượt. Mỗi cảnh mỗi đình, từng ngọn cỏ gốc cây, anh muốn ghi nhớ chốn này —— Cảnh Sơn hôm nay, Cảnh Sơn vào ngày mùng 4 tháng 3 năm 1996.

Anh còn mang theo máy ảnh Zeiss, muốn chụp những tấm hình đẹp một chút.

Buổi sáng anh đã tra cứu lịch sử Cảnh Sơn tại Thư viện Quốc gia. Nơi đây vốn được gọi là Vạn Tuế Sơn, bởi phía bắc Tử Cấm là Huyền Vũ Vị, theo phong thủy là phải có núi. Vì thế Chu Đệ đắp đất thành núi, nó cũng từng là điểm cao nhất của Bắc Kinh. Năm Thuận Trị thứ tám, đổi thành Cảnh Sơn, Càn Long dựng Ngũ đình, phân biệt xây trên năm đỉnh đồi. Trong năm đình này đều có tượng đồng, gọi là “Ngũ thần”, “Ngũ thần” này tượng trưng cho toan-cam-khổ-tân-hàm, mà Vạn Xuân Đình thì nằm ở chính giữa. Sau này, liên quân tám nước đánh vào Bắc Kinh, Cảnh Sơn bị tổn hại nghiêm trọng, năm pho tượng đồng bốn bị cướp một bị đập vỡ, cảnh quan lụi tàn. Thọ Hoàng Điện của công viên Cảnh Sơn hiện là Cung thiếu niên Bắc Kinh, hồi còn đi học Tạ Lan Sinh từng học vẽ tranh tại chỗ này, thầy dạy vẽ ở Cung thiếu niên còn nói anh có thiên phú nghệ thuật.

Sau khi vào công viên, Tạ Lan Sinh đi dạo qua hết ba cổng tròn, năm đình. Anh còn đến Thọ Hoàng Điện và hai khu điện khác, còn cả cây hòe. Anh đi từng bước, chậm rãi, cảm thấy nơi này thật sự đáng yêu, không nhịn được mỉm cười. Hơn bốn năm nay, anh không tới đây, cũng không dám đến. dẫu cho, vào bốn năm trước khi Tân Dã hỏi “Trong toàn Bắc Kinh có chỗ nào anh đặc biệt thích không”, anh đã đáp rằng “Hoàng hôn Cảnh Sơn”. Tạ Lan Sinh có dự cảm, anh có bốn năm không dám, nhưng sau này sẽ lại thích tiếp.

Khoảng tầm sáu giờ đúng Tạ Lan Sinh mới lên đỉnh núi.

Anh trịnh trọng bước qua mấy bậc thang cuối cùng, rồi sau đó nhìn thấy hai góc nhọn của Vạn Xuân Đình dần lộ ra, kế đó là đỉnh ngọc, hoành phi, mái cong, cột trụ...... Cuối cùng, Vạn Xuân Đình lộ diện hoàn toàn trong nháy mắt anh lên tới đỉnh.

Lúc này mặt trời bắt đầu lặn, mắc kẹt giữa lưng chừng trời.

Ánh chiều tà như rượu, không trung đỏ rực, thắp sáng trên tầng mây.

Bởi vì mới qua đông du khách trên đỉnh núi cũng không tính là nhiều. Tạ Lan Sinh chỉ tùy tiện quét nhìn, liền bị một bóng dáng giữa đám già trẻ gái trai kia thu hút. Dáng hình to lớn cao ngất, mang theo khí thế ngút ngàn.

Tân Dã thật sự quá bắt mắt, không ít người đang trộm nhìn y.

Giờ phút này, Tân Dã quay lưng về phía Lan Sinh, mặt hướng phía nam cố cung. Trên người y mặc chiếc áo khoác dài màu xám, hai bên cổ áo hoàn toàn đối xứng, chạy dọc xuống bên dưới. Y mở vạt áo, cũng không thấy lạnh, để lộ áo sơmi, gi lê bên trong. Tân Dã đút tay trong túi áo, đứng lặng như bức tượng.

Tạ Lan Sinh cũng thuận theo ánh mắt nhìn về phía Thần Vũ Môn, rồi sau đó liền cảm thấy trong mơ hồ quá khứ, hiện tại liền trùng khít —— tòa cung điện kia uy nghiêm sừng sững, 600 năm qua chưa từng biến đổi, bốn năm của anh với Tân Dã chẳng qua chỉ là bóng chim câu qua khe cửa. Kỳ tích chính là, tình cảm của Tân Dã ấy vậy mà cũng chẳng mảy may thay đổi, giống như có thể dài lâu đến vô tận.

Tạ Lan Sinh đi đến, gọi: “Tân Dã.”

Tân Dã nghiêng người chuyển mắt.

Lúc này Tạ Lan Sinh phát hiện, trên ghế trong đình nghỉ chân trước mặt Tân Dã đang đặt Gấu vàng của anh. Gấu vàng cũng đang cùng thưởng thức cảnh chiều tà cố cung.

Tạ Lan Sinh nở nụ cười, hỏi: “Gấu vàng đấy hả?”

“Phải.” Tân Dã nâng Gấu vàng chuyển cho Tạ Lan Sinh, nói, “Đạo diễn Tạ, chúc mừng.”

“Cảm ơn, kỳ thật đây là phần thưởng của mọi người.” Tạ Lan Sinh dùng hai tay nhận lấy chiếc cúp Gấu vàng kia, ngón cái vuốt ve cái chân nhỏ, lại sờ bụng, rồi sau đó là tay, mặt, lỗ tai của nó, trong lòng vừa chua vừa ngọt.

Giải thưởng này là sự khẳng định đối với anh.

Qua một lúc, Tân Dã lấy môt chiếc lọ thủy tinh nhỏ từ trong túi ra, giống như lọ thuốc vô khuẩn, nói: “Lan Sinh, ngày đầu tiên tôi tới Berlin tham gia liên hoan phim trời có đổ tuyết. Đây là tuyết rơi trên ban công, tôi nghĩ anh sẽ thích.”

“Ôi, ” Tạ Lan Sinh nhận lấy, nói: “Cảm ơn.”

Tân Dã nói đúng. So với ảnh chụp, anh càng thích mấy thứ này hơn, có thể đặt ở trên giá sách. Tuyết của LHP Berlin, vừa trừu tượng, lại cụ thể.

Tạ Lan Sinh một lần nữa đặt Gấu vàng lại chỗ ngồi, hướng mặt về ráng chiều cùng cố cung. Bản thân thì sánh đôi chạm vai đứng cùng đại ảnh đế Tân, vừa ngắm cảnh sắc, vừa thuận miệng nói chuyện phiếm.

Tân Dã nói: “Tháng trước, có trận đánh cờ giữa người và máy tính. Kiện tướng cờ vua thế giới người Nga Garry Kasparov giành chiến thắng chung cuộc 4∶2 trước máy tính ‘Deep Blue’.”

“Máy chơi cờ ư?” Tạ Lan Sinh chỉ cảm thấy thần kỳ, “Nhưng mà, máy tính chỉ là vật chết, con người đương nhiên phải thắng chứ.” Anh nghĩ, chắc là, trước tiên con người nhập chương trình vào, máy tính nhìn theo thế cờ mà đánh, cực kỳ cứng nhắc, năng lực hữu hạn.

Tân Dã chỉ mỉm cười lắc đầu.

Tạ Lan Sinh lại nói với Tân Dã, Bắc Kinh cũng có mạng internet rôi, anh đang định đến “Đại hải uy” học tập một chút để còn lướt web. Tân Dã tựa hồ có chút kinh ngạc, vẻ mặt nghiễm nhiên là “Cái này mà cũng phải học á”, làm cho Tạ Lan Sinh thêm lần nữa cảm thấy con người Tân Dã thật sự rất thời thượng. Bị Tân Dã xem thường, bốn năm trước anh nhất định sẽ nổi giận, hiện tại thì lại không.

Trò chuyện chán chê, hai người liền dần dần nói đến bốn năm trước.

Tạ Lan Sinh nhớ lại nói: “Khi chúng ta đi ngang qua gốc hòe cổ thụ, cậu từng hỏi ‘Sùng Trinh là ai’.”

Tân Dã nghe vậy nở nụ cười: “Khi đó tôi thật sự không biết, nhưng khi về có đọc qua lịch sử thời Minh. 《 Cambridge – Lịch sử Trung Quốc 》 năm 92, Phí Chính Thanh, Thôi Thụy Đức biên soạn.”

“Hả?”

“Tôi muốn hiểu về Sùng Trinh, hiểu về Cảnh Sơn, về nơi anh sinh ra lớn lên, không muốn sau này khi trò chuyện cứ gặp tình trạng ông nói gà bà nói vịt.” Đương nhiên, y cũng muốn hiểu biết về đất nước của mình.

Đã biết Tân Dã đọc đến đâu nhớ đến đấy, Tạ Lan Sinh cũng có chút cảm khái: “Tân Dã, cậu ngày càng giàu học thức đấy, sau này tôi cũng không dám chê cười nữa đâu.” Anh phát giác, trong quá khứ Tân Dã vì muốn đến gần mình hơn mà thật sự đã làm rất nhiều.

Lúc này vầng dương đã khuất sau đám mây. Khắp bầu trời là ráng đỏ chói mắt, giống như bức tranh ngập tràn hoa hồng, vừa lãng mạn, kiều diễm, mãnh liệt.

Biết đã đến lúc rồi, Tạ Lan Sinh thông thuận hô hấp, nói với Tân Dã: “Tân Dã, đến đây đi.”

Tân Dã thì cúi đầu cười: “Tuân lệnh.”

“......” Mặt Tạ Lan Sinh cũng biến đỏ, không biết là do ánh chiều tà, hay là vì điều gì khác, anh đi tới vị trí bốn năm trước mình từng ngồi, xoay người, duỗi một ngón chỉ, nói: “Tân Dã, ngồi đây.” Bốn năm trước anh từng ngồi đây rất lâu, ấn tượng khắc sâu. Khi đó, anh đã hút hết ba bốn điếu thuốc.

Tân Dã liếc anh một cái thật sâu, ngồi xuống.

Vai chính chuyển đổi.

Y còn đặt Gấu vàng sang một bên, nghiêm chỉnh đối diện Lan Sinh.

“......” Tạ Lan Sinh lại cảm thấy Tân Dã đôi khi rất lưu manh —— y biết rõ không nên để người khác chứng kiến hiện trường tỏ tình, nhưng vẫn điều chỉnh con gấu nhìn chằm chằm vào anh, lại còn là con gấu quan trọng như thế nữa.

Ngẫm nghĩ vẫn thấy ngượng ngùng, Tạ Lan Sinh nhanh tay xoay Gấu vàng đi, để nó quay lưng về phía hai bọn họ.

Tân Dã mỉm cười.

Sau đó Lan Sinh trở lại vị trí, nhìn Tân Dã, liếm liếm môi, vân vê áo jacket, nói: “Tân Dã, hôm nay vừa vặn là Tết nguyên tiêu đấy.”

“...... Hửm?”

Tạ Lan Sinh lại tiếp tục bộc bạch dựa theo bản thảo anh đã chuẩn bị sẵn trong đầu: “Là đêm rằm đầu tiên của một năm*. Hôm nay hai ta gặp mặt...... Đại khái chính là báo hiệu cho một đời đoàn viên.”

*Năm này là năm âm lịch ấy nhớ. Vậy nên Tết Nguyên tiêu tương ứng với bên mình là Rằm tháng giêng.

Tân Dã lẳng lặng nghe.

Tay Tạ Lan Sinh siết chặt lại, giống Tân Dã hồi đó, quỳ gối trước mặt y, ngẩng đầu hé môi, nhìn lên, nói: “Tân Dã ——”

Thấy dáng vẻ hạ mình như thế của Tạ Lan Sinh, Tân Dã lại chịu không nổi, liền khom người, kéo anh dậy. Bàn tay nắm cổ tay đối phương thuận thế khẽ lôi một cái, tay còn lại thì ôm trọn lấy vòng eo nhỏ của đối phương. Xoay chuyển, để Tạ Lan Sinh ngồi lên đùi mình, hai tay ôm ấp, môi dán lên vành tai đối phương, thì thầm: ” Lan Sinh ——”

Tạ Lan Sinh: “......”

Tân Dã lại nói: “Em cũng yêu anh.”

“............” Hô hấp của Tạ Lan Sinh khựng lại.

Thế mà lại là Tân Dã bộc bạch, vẫn là Tân Dã tỏ tình...... Đâu có giống với dự định.

Mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống.

||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||

Trong không khí tĩnh lặng, cố cung trở nên mờ mịt tối tăm, lộ chút mênh mông, dần dần ẩn vào trong bóng đêm. Mà xung quanh cố cung, quảng trường Thiên An Môn cùng Tòa hội đồng nhân dân thì rực rỡ ánh đèn, từ phương xa nhìn lại lấp lánh như một mảnh cầu vồng, thêm phồn hoa thêm náo nhiệt, bất đồng với bốn năm trước.

Trên trục trung tâm tầm nhìn rộng mở, Tử Cấm thành hoàn toàn tan biến, những chốn khác đèn đuốc sáng ngời —— khắp nơi ngựa xe như nước. Xe cộ như dòng nước lũ sắt thép, phi nước đại trên nghìn vạn con đường ngang dọc đan xen.

Tạ Lan Sinh đột nhiên cảm thấy trong mơ hồ hết thảy đều có ý nghĩa.

Tại nơi phồn hoa nhất trong toàn Bắc Kinh thậm chí là toàn Trung Quốc, trong nháy mắt, mặt trời xuống núi, từ ban ngày đến đêm đen, từ người đến người đi tới đèn đuốc rạng ngời, từ cơ quan đến gia đình, thành phố đã hoàn thành nghi thức chuyển giao cũ mới. Mà bọn họ thì sao, ở nơi từng là điểm cao nhất tận mắt chứng kiến hết thảy, cũng trong chớp mắt đó, hoàn thành nghi thức chuyển giao.

Bởi vì mặt trời đã khuất, du khách xung quanh đã lục tục rời đi, chỉ còn Tân Dã cùng Tạ Lan Sinh ngồi ở đó không nhúc nhích.

Bắc Kinh tháng ba còn có chút lạnh, Tạ Lan Sinh ngồi trên đùi Tân Dã, dựa vào ngực Tân Dã, cảm nhận cơ thể đối phương vừa ấm vừa cứng lại có tính đàn hồi, liền an tâm mà rúc vào.

Qua một lúc, tay có chút lạnh, anh học theo nông dân đông bắc, nhét tay phải mình vào trong tay áo trái của ảnh đế Tân và ngược lại, dùng nhiệt độ trong tay áo để sưởi ấm. Áo sơmi của Tân Dã cài khuy, Tạ Lan Sinh lại gỡ từng cái ra.

Khi Tân Dã bật cười hỏi “Anh làm gì thế”, Tạ Lan Sinh lại rất hợp lý, trả lời: “Ủ ấm tay.”

Anh có người yêu để ủ ấm.

Ấm được vài giây, chạm vào cơ bắp cường tráng trên cánh tay của Tân Dã, ba đầu ngón tay của Tạ Lan Sinh lại nhịn không được cọ cọ, cảm thấy thoải mái, khát vọng càng nhiều thêm. Ngón tay vốn có chút lạnh, hiện tại lại sục sôi.

“Tân Dã, ” Tạ Lan Sinh híp mắt, nói, “Tân Dã, hiện giờ nói ra có vẻ giả tạo, nhưng mà, thật sự là 5 năm trước, là năm 1990 đó, lần đầu tiên xem được tin tức em thành ảnh đế trên TV, anh liền cảm thấy...... Giữa chúng ta sẽ có một câu chuyện. Thời điểm đó anh mới vừa tốt nghiệp, không chỗ dựa, không việc làm, vẫn chưa nhận được phân công tốt nghiệp, cũng chưa nghĩ ra bản thân muốn làm gì. Thế mà lại cảm thấy, sẽ có một câu chuyện với em.”

“Câu chuyện à?” Tân Dã khẽ cười trong cổ họng, “Em không thích từ này. Nghe cứ như một đoạn lịch sử, một chuyện xưa, một đoạn hồi ức vậy.”

“Ừm, ” Tạ Lan Sinh hỏi, “Vậy gọi là gì mới phù hợp?”

Tân Dã nói: “Ràng buộc. Ràng buộc đời đời kiếp kiếp.”