Independent Filmmaker – Nhà Làm Film Độc Lập

Chương 72



Một lúc sau, Tạ Lan Sinh nghĩ ngồi quá lâu sẽ làm đùi Tân Dã mỏi mệt, vì thế đứng dậy, lại nắm hai tay Tân Dã kéo đối phương dậy theo, nói: “Đi thôi, đi ăn ‘Thuận Phong’.”

“Được.”

Kết quả, Tạ Lan Sinh mới vừa đi hai bước, cổ tay lại bị người kéo lại. Anh xoay nửa người, nghiêng đầu, đứng trước cột đình màu đỏ: “Ơi?”

Tân Dã sải chân dài đến, rũ mắt nhìn Tạ Lan Sinh. Tay y không buông, hỏi: ” Lan Sinh, có thể hôn môi không.”

“......”

Lúc này trời đã hoàn toàn tắt nắng, xung quanh tối mù, chỉ dựa vào một chút ánh đèn, Tạ Lan Sinh có thể đại khái nhìn thấy làn môi mỏng của Tân Dã —— giờ phút này đang mím chặt, còn có đồng tử lấp lánh sáng. Hông Tạ Lan Sinh có chút mềm nhũn, vì thế lui ra sau một bước nhỏ, dựa vào cột đình phía sau, bị mê hoặc, có chút căng thẳng, nói: “Vậy...... Thử...... Thử xem?”

Một hỏi một đáp, có vẻ rất chủ động......

“Ừm.” Tân Dã nói xong liền tiến đến, gạt tóc mái của Tạ Lan Sinh ra, hai tay nâng má anh, nhưng lại chỉ nhìn, từ trán cho đến cằm.

Tạ Lan Sinh đợi một hồi, nâng mắt, nhìn hàng mi của Tân Dã, hỏi: “Tân Dã?”

“Ơi.” Tân Dã đáp xong, vô cùng cẩn thận, vô cùng quý trọng, nhẹ nhàng hôn lên sợi tóc của đối phương, rồi sau đó dời xuống phía dưới, từng chút một. Một đường lướt qua trán, ấn đường, sống mũi, đầu mũi, cuối cùng thở gấp gáp, lấy tay giữ cằm Lan Sinh, nâng lên một hai phân, bức bách đối phương ngửa đầu, đầu lưỡi cong lên ngậm lấy hạt ngọc môi đùa giỡn. Giữa đỉnh Cảnh Sơn tĩnh lặng còn phát ra chút âm thanh. Kế tiếp, y lại liếm môi dưới đối phương. Môi dưới của Tạ Lan Sinh căng đầy, giữa kẽ môi hơi trũng một chút, liếm qua hai ba lần, rất kích thích.

Rồi sau đó, Tân Dã lại càng nâng cằm Tạ Lan Sinh lên cao, đôi tình nhân thoáng chốc cùng ngậm ngút làn môi đối phương, phát ra tiếng “Chùn chụt”.

Sau một lúc, Tân Dã nói: “Mở miệng.”

Đầu tiên Tạ Lan Sinh càng mím chặt môi, vài giây sau mới buông lỏng, Tân Dã tức thì tiến quân thần tốc, không lưu lại chút đường sống. Tạ Lan Sinh vừa chạm vào đối phương liền cảm thấy cái này quá mức kích thích, rụt đầu lưỡi lại, ngay cả cổ cũng lui ra phía sau một chút, mãi cho đến khi gáy tựa vào cột đình, không thể lui được nữa. Song Tân Dã cũng không buông tha, cuốn lấy đầu lưỡi anh, thăm dò, quẩn quanh, càng lúc càng mạnh, càng lúc càng sâu. Tạ Lan Sinh liền cảm thấy một luồng điện mãnh liệt chạy khắp toàn thân, cảm giác xa lạ lại ngượng ngùng, ngứa ngáy, lại tê dại, có vui sướng, cũng có bất an. Muốn đắm chìm, lại muốn kháng cự, bởi thích đối phương mà lại muốn trốn tránh đối phương.

Vài giây sau, Tân Dã đã không còn cẩn trọng vậy nữa. Mà là trở nên vô cùng độc đoán, thậm chí lộ chút thô lỗ, mạnh mẽ, nồng nhiệt, tràn ngập đòi hỏi, mang theo mười phần chiếm hữu, giống như muốn ăn sống nuốt tươi người, vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình y.

Tạ Lan Sinh từng xem một tiết mục, nói người vì sao thích hôn môi. Đại ý là, con ngươi trong quá trình tiến hóa cần “Đầu lưỡi” để phân biệt nguy hiểm. Để phân rõ hương vị của những đồ ăn có độc, thì cần số lượng dây thần kinh lớn. Cũng chính vì trên đầu lưỡi mạng lưới thần kinh cảm nhận dày đặc, cho nên hôn môi được yêu thích như thế, mới có thể cảm thấy dễ chịu đến vậy.

Cũng không biết qua bao lâu, dục vọng của Tạ Lan Sinh dâng lên, cảm thấy có chút chịu không nổi, bản thân không thể tiếp tục nữa. Vì thế đẩy Tân Dã ra, quay đầu nhìn phương xa, há miệng thở dốc, cố gắng hồi phục.

Nhưng Tân Dã vẫn còn si mê, thấy Tạ Lan Sinh không cho hôn nữa, mắt đỏ lên, song vẫn không ngừng, miệng lẩm nhẩm “Lan Sinh......” “Lan Sinh......” Môi dán lên vành tai, dái tai Tạ Lan Sinh, dời dần xuống dưới, một tay chống lên cây cột, một tay nắm lấy cổ tay Lan Sinh. Đầu mũi dán lên làn da đối phương, môi cách một hai phân nhỏ, chậm rãi men từ cổ Lan Sinh xuống dưới, dùng mũi hít ngửi, hơi nóng từ môi thở ra bỏng cháy.

Tạ Lan Sinh thủ thân lùi ra sau, lòng bàn tay chảy mồ hôi, ôm lấy cây cột, cảm thấy thật sự là sắp mất khống chế. Một phen đẩy đại ảnh đế Tân ra, quay đầu lại, lồng ngực phập phồng, nhìn đối phương, nói: “Đủ, đủ rồi.”

Lần đầu tiên đã hôn thành thế này, trăm phần trăm là bất bình thường.

Tân Dã nghe thấy, thẳng người dậy, rũ mắt, lấy lại lý trí, nói: “Xin lỗi.”

Tạ Lan Sinh lắc đầu: “Không cần......”

“Vậy đi thôi, sắp đóng cửa rồi.” Tân Dã nói xong, vươn tay ôm vai Tạ Lan Sinh đi về phía xuống núi, còn vuốt ve gáy của Lan Sinh để xoa dịu.

Bởi vì thật sự sắp đóng cửa, hai người bước đi rất nhanh, nhưng đường núi có chút tối, bọn họ liền tay trong tay mà đi. Như vậy, ngộ nhỡ có ai vấp ngã, người kia sẽ có thể kéo lại.

Cuối cùng cũng ra khỏi Cảnh Sơn.

............

Kế đó hai người đến Thuận Phong, trên đường gần Triển lãm Nông nghiệp.

Bọn họ ăn hải sản, vịt quay, bánh ngọt đủ loại. Bởi vì hôm nay là Tết nguyên tiêu, Thuận Phong, còn tặng hai bát bánh trôi nước, Tân Dã và Tạ Lan Sinh ăn xong thì đến tám giờ.

Buông đũa xuống, Tạ Lan Sinh nhìn đồng hồ, nói với Tân Dã: “Tân Dã, có muốn đi xem hội đèn lồng không?”

“Hội đèn lồng ư?”

“Phải.” Tạ Lan Sinh nói, “Vườn Viên Minh có lễ hội đèn lồng Nguyên tiêu, trên báo nói mười giờ đóng cửa, giờ qua đó còn kịp dạo nửa vòng. Anh vốn nghĩ, có thời gian thì đi không thì thôi, hiện tại chúng ta đã ăn xong rồi, hẳn là vẫn còn kịp.”

Tân Dã hiển nhiên chẳng chối từ, gật đầu: “Được.”

Cứ như vậy, bọn họ lái xe đi về phía tây. Trước lúc Tân Dã xuất phát đến Australia đã trả lại chiếc Benz, nhưng sau khi trở về lại đổi sang chiếc BMWs, cũng rất mới, y nói chiếc xe lúc trước bị thuê mất rồi.

Chờ Tân Dã đỗ BMWs vào bãi đỗ xe của Vườn Viên Minh, Tạ Lan Sinh dẫn Tân Dã chạy đến cổng mua vé trả tiền, tiến vào trong, bắt đầu ngắm đèn.

Bên trong cửa chính có một chiếc cổng giả. Bên trên đó, hai con rồng vàng đang vờn ngọc, rực rỡ, vô cùng đẹp mắt.

Xuyên qua cổng giả, hai bên trái phải đường chính là hai bức tường lớn treo đầy đèn lồng đỏ, đi tiếp vào trong, đèn lồng đỏ thẫm liền biến thành đèn cung đình sắc vàng. Mà một dãy đèn lồng đỏ được treo cao phía trên, vì thế, trên đỉnh đầu là đèn lồng đỏ, còn hai bên là đèn cung đình vàng. Mỗi khi đi qua một khu đèn lại thấy dãy đèn mới, bên trên có viết mấy lời chúc phúc, dạng như “Vạn sự như ý” “Quốc gia hưng thịnh”.

“Tân Dã, ” Tạ Lan Sinh vừa đi vừa giảng giải, “Thời nhà Thanh, vào mỗi tháng giêng, Vườn Viên Minh sẽ được trang hoàng bằng trăm nghìn chiếc đèn cung đình. Các hoàng đế đều thích Tết nguyên tiêu, trường tồn vĩnh cửu.”

“À.” Tân Dã cảm thấy có chút mới mẻ.

Tiến vào “Khu đèn hoàng gia”, bọn họ phát hiện, trên mặt nước Phượng Doanh Châu, tổ hợp kiến trúc “Thắng cảnh Phương Hồ” của Vườn Viên Minh cũ đã được nhóm công nhân “Phục dựng” lại, rực rỡ sắc màu, vô cùng lộng lẫy. Trước mắt Tạ Lan Sinh như có ánh lửa của năm 1860, lại có ánh đèn của năm 1996.

Đi qua khu đèn hoàng gia, liền tiến vào “Khu đèn dân gian”. Nơi đây, có hơn trăm cụm đèn chói lọi loá mắt, có “Cá vượt long môn”, có “Bách điểu hướng phượng”, có “Thái bình hữu tượng”, có “Phúc lộc thọ hỉ”, có “Mùa màng bội thu”, có hoa cỏ cây cối, có mặt nạ Kinh kịch...... Đều rất lộng lẫy. Hồi Tạ Lan Sinh học cấp ba từng theo cha mẹ đi xem hội đèn lồng, cảm giác hiện tại tinh tế hơn rất nhiều.

Tiếp đến là “Khu đèn hiện đại”. Nó dùng đèn đến triển lãm sự phát triển, có “Đông Phương Hồng 1” sáng lóa, có...... Tạ Lan Sinh giải thích với Tân Dã: “Đông Phương Hồng 1 là một vệ tinh nhân tạo của Trung Quốc” “Cái này thì là.....” Tân Dã chỉ lẳng lặng lắng nghe.

Đợi đến khi đi đến bên ao sen, liền xuất hiện múa lân.

Tạ Lan Sinh cùng Tân Dã xem múa lân nửa buổi.

Đi sâu vào trong, là “Khu đèn câu đố”. Từng tờ giấy sắc màu rực rỡ được treo dưới đèn hoa. Bởi lúc này đã muộn, giấy màu cơ bản đều đã bị xé hết, những tờ còn treo đều là những câu có độ khó cao nhất.

“Nào......” Tạ Lan Sinh tính toán ngó trộm toàn bộ những tờ còn đang treo.

Tân Dã cũng xem, khẽ nhíu mày.

Tạ Lan Sinh cảm thấy buồn cười: Chồng của anh lại không biết, lại xem không hiểu rồi.

Kết quả, mới chỉ nhìn câu đầu tiên, Tạ Lan Sinh đã đoán ra được.

Câu đố là: 【 Hai mươi bốn cây cầu thiếu một cô nương. 】

Anh viết viết trong tay, sau đó đột nhiên hô: “Là chữ ‘Mông*’!!!”

*甍 (Mông): Nóc nhà

Tân Dã: “???”

Tạ Lan Sinh lại giảng cho y nghe: “Này nhé, hai mươi tư (二十四), là nhập tứ (廿四). Cầu (桥) thì sao, là ngốc bảo cái* (秃宝盖) thêm cái mái ngói (瓦片), hình tượng phết. Thiếu một cô nương (一女郎), chính là xóa nét ngang của nhập tứ đi, vậy là còn ‘Mông’ (甍).”

* 秃宝盖 (ngốc bảo cái): Tên một bộ thủ chữ Hán.

Tân Dã nghe xong trầm mặc cạn lời.

Tạ Lan Sinh lại cười: “Nghĩa là cái nóc nhà á.”

“À.” Tân Dã ghi nhớ.

“Được rồi được rồi.” Tạ Lan Sinh gỡ câu đố xuống, một đường chạy đến quầy tặng phầm bên ao sen của ban tổ chức, giao câu đố, nói: “Là chữ ‘Mông’.”

Một cô gái tra đáp án, sau đó nở nụ cười, nói: “Chúc mừng nha.” Nói xong, cô lấy ra phần thưởng hạng nhất —— một chiếc đèn hoa bảo tháp.

Nguyên mẫu của bảo tháp không biết là chỗ nào, toàn thân là màu đỏ thẫm, bên trong có ngọn đèn nhỏ, khiến ngọn tháp biến thành màu đỏ cam, vừa diễm lệ lại ấm áp. Tạ Lan Sinh đoán bên trong bảo tháp dùng hai cục phim để hoạt động, cũng không biết có thể sáng bao lâu.

Bảo tháp được treo bằng một sợi dây đỏ, gắn vói một cây gậy, Tạ Lan Sinh xách bảo tháp nhìn vọng vào khu câu đố xa xa.

Ơ, không thấy Tân Dã.

Anh lại nhìn trái, nhìn phải, vẫn không thấy bóng dáng Tân Dã.

“Quái lạ......”

Tạ Lan Sinh lại xoay người, nhìn vọng về lối ra.

Lần này, đã thấy rồi.

To cao, khí thế bức người, Tân Dã vẫn luôn bắt mắt như thế. Người xung quanh đi đi lại lại, chỉ có y là độc nhất. Y mặc áo gi lê, áo sơmi khoác áo dạ màu xám.

Con đường này bố trí giống như đường vào. Ngập trời là đèn lồng đỏ thẫm, từng dãy từng hàng, hai bên thì là đèn cung đình sắc vàng, ngay ngắn, cổ điển tao nhã. Màu đỏ trên đỉnh đầu, màu vàng hai bên tường, Tân Dã đứng ngay tại nơi chói mắt nhất. Bên cạnh y, là hồ sen Vườn Viên Minh, đèn trên thuyền rồng cũng sáng trưng, giữa đêm Bắc Kinh tối tăm, trăng rằm đang treo cao trên bầu trời.

Tim Tạ Lan Sinh bất chợt giật nảy.

Trong ngày đoàn viên này, tại ngày “Bên nhau”, chứng kiến ảnh đế Tân đứng giữa đèn hoa chờ mình, Tạ Lan Sinh lại bất chợt nhớ tới bài thơ viết về Hội hoa đăng Nguyên tiêu rất nổi tiếng kia:

【 Khắp chốn muôn nơi chẳng thấy người, quay đầu nhìn lại chợt nhác bóng, tại chốn đèn hoa quạnh quẽ này*. 】

*Nguyên văn: 众里寻他千百度, 蓦然回首, 那人却在灯火阑珊处 (chúng lí tầm tha thiên bách độ, mạch nhiên hồi thủ, na nhân khước tại đăng hỏa lan san xử)

Tuy rằng suy tàn quạnh quẽ nghe ảm đạm, nhưng Tạ Lan Sinh vẫn cảm thấy câu từ này rất hợp với cảnh.

Tạ Lan Sinh cười cười, xách bảo tháp qua, khoe khoang với Tân Dã: “Nhìn này, anh thắng được một bảo tháp!”

“Ừ, ” Tân Dã cầm Gấu vàng Berlin, “Lợi hại thật đó.”

“Ha ha ha ha!” Tạ Lan Sinh vui vẻ, dựa vào Tân Dã đi về phía lối ra, có chút an tâm cũng có chút lười nhác.

Trên đường ra ngoài cũng có một chút đèn hoa đăng Nguyên tiêu để du khách xem, có điều phần lớn là đèn lồng quảng cáo của các doanh nghiệp tài trợ, có phần bình thường.

............

Rời khỏi Vườn Viên Minh, Tạ Lan Sinh lại ngồi vào xe, một tay cầm Gấu vàng, một tay xách bảo tháp, để Tân Dã đưa về nhà.

Bởi vì vừa mới xác định quan hệ, Tân Dã tiễn Tạ Lan Sinh lên tầng.

Kết quả, Tạ Lan Sinh mới vừa bước lên bậc thang đầu tiên của tầng một, liền “Vụt” xoay người lại, nhìn Tân Dã.

Tân Dã thu bước, cũng ngẩng đầu.

Tạ Lan Sinh cẩn thận dựng bảo tháp hoa đăng bên cạnh lan can, không biết thế nào, đôi tình nhân lại nhào vào ôm hôn.

Nhà Tạ Lan Sinh là khu nhà cũ, một bậc thang vô cùng cao, đứng như vậy, Tạ Lan Sinh còn cao hơn đại ảnh đế Tân một chút.

Một tay Tạ Lan Sinh cầm Gấu vàng, nhẹ nhàng vòng lên vai Tân Dã, để mặt gấu hướng sang bên kia, một tay giữ gáy Tân Dã, xuyên vào mái tóc đen, cúi đầu, hôn môi.

Mà Tân Dã thì ngửa cổ, một tay xoa lưng Tạ Lan Sinh, một tay đỡ lên hông đối phương.

Nụ hôn này cũng không quá sâu, đầu lưỡi quẩn quanh, vờn nhau là chính, mang theo dịu dàng cùng lưu luyến, còn có chẳng nỡ chia ly. Bảo tháp đỏ phát ra ánh sáng nhạt, chiếu lên sườn mặt bọn họ.

Nụ hôn tiếp nối nụ hôn. Hai bọn họ lặp đi lặp lại đại khái triền miên bốn năm lần, mới tách ra.

Cảm giác kích động của Tạ Lan Sinh ít hơn một chút so với lần đầu tiên, nhưng vẫn thấy kích thích, tê dại đến tận chân tóc.

“Được rồi, 12 giờ rồi, không về sẽ bị mắng mất.” Cuối cùng, Tân Dã nhấc bảo tháp đỏ đưa lại cho Tạ Lan Sinh cầm, chỉnh trang lại đầu tóc của anh, “Chúng ta hẹn gặp vào tiệc mừng công hôm chủ nhật nhé.”

“Ừ, hẹn gặp lại.” Tạ Lan Sinh cười cười, vẫy tay, xách đèn hoa xoay người lên tầng, bảo tháp đỏ chiếu sáng cho đường anh đi.

Khi qua chỗ rẽ lên tầng hai, Tạ Lan Sinh nghiêng đầu phát hiện có người mở cửa sổ, có lẽ là đã cảm thấy nóng nực. Mà ngoài cửa sổ, một cây cảnh nhỏ nhắn đang mơ hồ mọc cành lá mới.

Tạ Lan Sinh nghĩ, mùa xuân thật sự đến rồi.