Independent Filmmaker – Nhà Làm Film Độc Lập

Chương 73



Buổi tối sáu giờ Chủ Nhật, Tạ Lan Sinh đến nhà hàng Shanfu tham gia tiệc mừng của 《 Viên mãn 》. Kỳ thật liên hoan vào bảy giờ, nhưng Lan Sinh muốn qua trước nghênh tiếp nhóm bạn cũ của 《 Viên mãn 》. Anh tự ngồi xe công cộng, không để Tân Dã đến Đông Tứ đón, suốt đường đi anh giữ chặt Gấu vàng, không dám buông tay dù một lần, chỉ sợ đánh mất.

Sau 《 Gốc rễ 》, mỗi lần bán được bản quyền điện ảnh ra quốc tế anh đều mời đội ngũ sản xuất diễn viên chính đến Shanfu ăn một bữa. Tạ Lan Sinh nghĩ, làm đạo diễn anh không tặng được thứ gì, vậy chí ít cũng để họ được thưởng thức “Tam Đao nhất Phủ”.

Ảnh đế Tân là người thứ hai đến nơi, thời gian ước chừng là sáu giờ rưỡi.

Sau khi đến, Tân Dã đứng tại cửa phòng khẽ cười với Tạ Lan Sinh, Tạ Lan Sinh thì tiến vài bước, kéo cổ tay y vào phòng, còn khóa cả cửa lại. Anh tựa vào ván cửa, tay kia tìm đến cổ tay còn lại của Tân Dã, ngửa cổ hỏi: “Đêm qua ngủ ngon không?”

Giọng Tân Dã có chút khàn, rũ mắt nhìn Tạ Lan Sinh: “Không ngủ.”

Tạ Lan Sinh không chớp mắt, nói: “Anh cũng thế.” Anh cảm thấy quá kích động, hưng phấn, đích xác là không ngủ nổi.

Tân Dã nghe xong, nâng tay giữ lấy hông anh, chuẩn xác bắt giữ bờ môi, Tạ Lan Sinh trượt đầu ngón tay lên, một đường vòng tới bờ vai dày rộng của đối phương.

Bọn họ lại mân mê, nhấm mút, đầu lưỡi bắt đầu quấn quýt, như thể dây mây. Sức lực càng ngày càng mạnh, phạm vi càng lúc càng lớn, hô hấp dần dần trở nên nặng nề.

Lưỡi của Tạ Lan Sinh dài, thậm chí có thể liếm đến đầu mũi, hồi học tiếng Anh tại cấp ba có vài bạn học không phát được âm “L”, Tạ Lan Sinh thường lo chuyện bao đồng há miệng ra, cong đầu lưỡi, biểu diễn một hồi “LLLL” với bạn tốt. Mà Tân Dã cũng chẳng kém cạnh, diện tích hai đầu lưỡi ma sát lớn hơn, linh hoạt hơn so với người khác, vì thế điên cuồng quấy đảo nhau, bất kể thế nào cũng không thấy đủ, trong phòng của nhà hàng Shanfu đều là tiếng hít thở dồn dập. So với sự bị động tối hôm qua, lúc này lá gan củaTạ Lan Sinh cũng lớn hơn.

Tạ Lan Sinh lại có cảm giác.

Song lần này anh cố nhịn, không đẩy Tân Dã ra.

Tân Dã ghì lấy eo Tạ Lan Sinh, đè đối phương lên ván cửa. Y còn muốn tiến gần đến đối phương thêm chút nữa, nỗ lực nhích lên phía trước, chẳng ngờ qua một lớp quần hai người lại dán chặt vào nhau.

Tân Dã rõ ràng đã hơi cương lên.

Tạ Lan Sinh cũng vậy, có điều, chỉ vẻn vẹn ngừng một hai giây anh lại quyết định không lùi mà tiến tới.

Tân Dã tức thì bị kích thích, ngón tay dồn hết sức giữ lấy hai sườn đối phương, khóa chặt trên ván cửa, càng thăm dò sâu hơn trong khoang miệng, hấp thu hương vị nhiều hơn nữa.

Đồng thời trong lúc quấn quýt đầu lưỡi, hai người cũng làm loạn khuấy động lẫn nhau, chẳng nỡ xa rời. Nhiệt độ trong phòng chợt tăng cao, vừa kiều diễm, lại triền miên.

Mất kiểm soát kéo dài chừng mười phút, Tân Dã mới lui về phía sau một bước, hai tay đè lên vai Tạ Lan Sinh, con ngươi rũ xuống nhìn sàn nhà, thở hổn hển từng hơi, bình ổn tâm trạng.

Tạ Lan Sinh thì ngẩng lên nhìn trần nhà trang hoàng tinh tế, nắm hai cổ tay Tân Dã, cũng để cho bản thân hồi phục lại.

Không thể cứ tiếp tục như vậy, những người khác cũng sắp đến rồi.

Sau một hồi không quá lâu, Lan Sinh lại mở cửa ra, cùng Tân Dã ngồi xuống bàn. Anh ngồi ghế chủ tọa, Tân Dã ở bên tay phải, hai bọn họ đan mười ngón dưới khăn trải bàn, nhẹ nhàng nói chuyện.

Tân Dã lấy những món quà khác y mua ở Đức cho Lan Sinh ra, có đồ ăn thức uống, còn có dùng đồ để trưng bày. Y còn lấy ra một quyển album cực kỳ đẹp đẽ, bên trong đều là ảnh y chụp tại liên hoan phim.

Tân Dã chỉ vào những tấm ảnh này, vừa chỉ vừa kể, ngày đầu tiên làm gì, ngày hôm sau đi đâu, ngày thứ ba...... Tương ứng với từng tấm một. Tạ Lan Sinh châu đầu lại, vừa xem vừa tưởng tượng. Trong album, anh thấy được pamphlet quảng cáo, thấy được hiện trường công chiếu, họp báo, cũng thấy được bài báo các hãng truyền thông đăng, bài bình luận điện ảnh, còn thấy được lễ bế mạc kiêm lễ trao giải...... Tân Dã nói, pamphlet, bài báo y đều mang đến hết, lát nữa sẽ đưa cho Tạ Lan Sinh xem.

Trong lúc kể chuyện thi thoảng hai người sẽ lại chạm môi. Nghiêng cổ, nỗ lực tiến gần, đồng thời bởi vì cửa phòng vẫn còn khe hở chưa đóng kín, không dám nhập tâm quá mức.

............

Đến 6 giờ 55, Vu Thiên Tử đến nơi. Sau khi ôm chào, gã ngồi bên tay trái Tạ Lan Sinh, gần với chủ tọa.

Tiếp theo, là phó đạo diễn Cổ Đình cùng Hoa Quốc Quang, trợ lý đoàn tiểu Hồng tiểu Lục, âm thanh Sầm Thần, còn có hai diễn viên phụ kỳ cựu đóng cha mẹ Tài Khoan cũng lục tục đến nơi. Kỳ Dũng và Focus puller đã về Mỹ từ hai tháng trước.

Đến 7 giờ 15, Tạ Lan Sinh nói: “Được rồi, gọi món đi, người đã đến đông đủ cả rồi.”

Mấy chữ “Người đã đến đông đủ” này làm cho tất cả mọi người có chút thương cảm. Ai nấy đều hay, nữ chính của bộ phim không thể tới được. Chuyện của Liễu Diêu đã được báo cho mọi người vào ngày thứ hai sau khi cô ra đi, có điều, Vu Thiên Tử cũng chỉ nói là “Bởi thất tình lại thêm ly hôn”, Tạ Lan Sinh cũng nhắn Vu Thiên Tử chớ nhắc đến tên Lý Hiền.

Tạ Lan Sinh cũng để một bộ bát đũa cùng chén rượu không ở chỗ trống bên cạnh Tân Dã, còn bày chiếc cúp Gấu bạc Berlin dành cho Ảnh hậu. Anh dự định sau tiệc mừng công sẽ đặt nó ở mộ Liễu Diêu.

Không nhịn được, mấy thành viên chính liền bắt đầu bàn tán về cái chết của Liễu Diêu, không hiểu nổi, cũng không giải thích đươc, trong đó tiểu Hồng là khổ sở nhất. Tân Dã cho rằng cô bị trầm cảm, nói rằng đây là trạng thái tâm lý của con người, còn có di thư “Biết bản thân thiên phú hữu hạn, chỉ có thể diễn tốt Lý Phương Phương” “Không còn mục đích cuộc sống, cũng không còn kỳ vọng trong công tác “. Mọi người thở dài.

Nhưng ngay sau đó, Vu Thiên Tử liền đề nghị mọi người đừng bàn tán về nữ chính nữa, bởi chỉ làm tăng nỗi thương cảm, mọi người gật đầu tỏ ý tán đồng. Trên thực tế, sự việc đã phát sinh được một tháng, tâm trạng của đoàn phim cũng đã hồi phục. Liễu Diêu chỉ là một người bạn, bọn họ sẽ không thường xuyên nhớ tới.

“Được rồi, ” Tạ Lan Sinh đứng dậy mời rượu, ” Kết quả xuất sắc này của 《 Viên mãn 》 là sự nỗ lực của toàn thể, là người được hưởng lợi nhiều nhất tôi vĩnh viễn cảm kích mọi người. Quá trình quay 《 Viên mãn 》 cũng là trải nghiệm dễ chịu nhất của tôi, mọi người đều là những người chuyên nghiệp nhất, cũng là lợi hại nhất. Mặt khác, tôi cũng muốn nhận lỗi tại đây. Tôi quá nghiêm khắc đối với mọi người, có thể nói là ngược đãi, yêu cầu mọi người phát huy năng lượng lớn nhất, chuyện gì cũng đòi hỏi thập toàn thập mỹ, mong mọi người dung thứ! Chén rượu này tôi xin cạn hết, mọi người xin cứ thoải mái.”

Nói xong, Tạ Lan Sinh ngửa cổ, yết hầu cuộn xuống, nâng cốc uống cạn. Khi tiểu Hồng tiểu Lục đi gọi món lúc trước có mua mấy bình Mao Đài.

Sau đó, Tạ Lan Sinh để người trong đoàn luân phiên sờ cúp Gấu vàng. Mỗi người đều nghịch nửa ngày, yêu thích không rời, Vu Thiên Tử để mọi người ngồi chụp ảnh chung với chiếc cúp.

Tân Dã lại lấy mấy tấm ảnh ra để đội ngũ sản xuất làm kỷ niệm, chủ yếu là ảnh khi công chiếu và lúc trao giải. Y còn mang 8 phần đặc sản làm quà cho mọi người.

Sau khi thịt nướng được đưa lên, Vu Thiên Tử, Hoa Quốc Quang, Cổ Đình, Tân Dã và cả những diễn viên khác đều cùng kính rượu tỏ ý cảm ơn đạo diễn Lan Sinh. Bọn họ đều nói mấy tháng nay đi theo Lan Sinh học được rất nhiều, hơn nữa nhất định là có ích cho cả đời.

Tạ Lan Sinh uống hết chén này đến chán khác, mặt đỏ, lỗ tai cũng đỏ.

Náo nhiệt một hồi như vậy, khi thanh toán đã là chín giờ rưỡi.

Bọn họ lại nhờ nhân viên phục vụ của Shanfu chụp ảnh tập thể, lại còn nhờ hẳn hai người, để phòng ngừa ngộ nhỡ tránh tai họa —— lần trước đến một nhà hàng cao cấp phục vụ ở đó chụp nhòe hết cả. Tạ Lan Sinh khi trả tiền lại cảm khái “Tam đao nhất phủ”: Thật không hổ danh, đắt thật sự, ba cái dùng dao một cái dùng búa mà chặt chém.

Có điều anh không ngờ rằng, hai trợ lý nhỏ tiểu Hồng tiểu Lục bốn năm trước còn ăn ngấu ăn nghiến thế mà lại không cảm kích, còn đánh giá nói “Ngấy lắm rồi”!

............

Mọi người đi ra ôm nhau, từ biệt, lại hẹn thường xuyên tụ tập.

Sau đó, bởi vì muốn tản bớt mùi rượu, Tạ Lan Sinh bảo đại ảnh đế Tân đi dọc đại lộ cùng với mình.

“Tân Dã, ” Đi một lúc, Tạ Lan Sinh nói, “Anh nhận ra rằng anh thích em là sau một lần uống say đấy.”

“Tiệc đóng máy ấy hả?”

“Ừ, ” Tạ Lan Sinh nói, “Sau tiệc đóng máy, anh đã từ biệt thiếu nữ má lúm rồi.”

Tân Dã nhíu mày: “...... Thiếu nữ má lúm?”

“Đúng thế.” Tạ Lan Sinh cười, “Hồi 18 tuổi, có đợt mọi người tưởng tượng người yêu sau này trông như thế nào. Anh nói, chắc là anh sẽ say đắm một cô nàng có má lúm đồng tiền. Anh ảo tưởng suốt bốn năm ròng đó, thế mà em lại phá tan giấc mộng này. Buổi tối hôm đó, anh đã từ biệt thiếu nữ má lúm, anh nói mình yêu một người con trai mất rồi.”

Lúc này Tân Dã mới hiểu được nguyên nhân đối phương thông suốt, cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy vui thích, nói: “Thật khéo, em cũng nhận ra tâm ý của mình nhờ một lần say rượu.”

Tạ Lan Sinh: “Gì cơ???”

Tân Dã nói: “Lúc trước em cũng mơ hồ thấy trạng thái của bản thân bất thường. Cứ muốn ngắm anh, chạm vào anh, thấu hiểu anh, gặp được thì vui thích phấn chấn. Hồi đóng ‘Vương Phúc Sinh’, Kỳ Dũng nói, lúc uống rượu, con người sẽ để lộ diện mạo vốn có, sẽ cảm thấy vô cùng thoải mái. Người ta có thể biết được những ý tưởng chân thật nhất mộc mạc nhất trong lòng. Cho nên ngày đi sửa chân máy đó em đã uống ba chai Whiskey, phát hiện...... Em muốn hôn anh, muốn ôm anh, muốn đến phát điên.”

“Là, là vậy sao.” Tạ Lan Sinh ngượng ngùng, không tiếp lời, có điều, chỉ vẻn vẹn vài bước, hai người liền trộm đan xen mười ngón, còn siết đến khít chặt.

Đi một lúc, hai người trông thấy một cửa hàng cho thuê băng đĩa trên đường nhỏ. Hơn nữa, chỉ nhìn mặt tiền cửa hàng có thể biết đây là một cửa hàng lớn, có nhiều chủng loại hơn hẳn chỗ bên Đông Tứ mà Tạ Lan Sinh thường đến.

“Tân Dã!” Tạ Lan Sinh kéo kéo Tân Dã, “Đi đi, chúng ta xem có của anh không?!”

“Ừ.”

Tạ Lan Sinh nói: “Anh vốn định mai kia đến cửa hàng thử hỏi một chút. 《 Viên mãn 》 mới giành được giải phim nhựa xuất sắc được tầm hai tuần, băng lậu 《 Viên mãn 》 khẳng định không có. Nhưng mà, 《 Gốc rễ 》《 Biển mỹ lệ 》《 Trắng đen 》《 Triền núi 》 đều đã ra VCD ở Nhật Bản, ở Mỹ cũng thế, có thể trực tiếp trộm về, khoảng hai tuần là ổn. Hơn nữa, chỉ cần đám buôn băng đĩa lậu quyết định trộm bộ nào, các ông chủ ở cửa hàng cho thuê sẽ lập tức có tin tức. Mỗi lần anh đi thuê, ông chủ đều nói sắp có những bộ gì, ngày nào sẽ có hàng.” Dạo gần đây, cửa hàng băng đĩa lậu có hàng nhái của Mỹ, Hongkong, Nhật Bản.

Tân Dã cười: “Vâng.”

Vì vội vàng, Tạ Lan Sinh nháo nhào xông vào cửa hàng kia.

Ông chủ vừa thấy có người tiến vào lập tức vỗ lên một chồng đĩa, lớn giọng nói: “Nào! Xin mời! 《 Thất tông tội 》 đây!! Hàng vừa về trưa hôm nay! Pitt đóng vai chính! Hay cực kỳ! Hay tàn bạo luôn!”

“À thì, ” Không để ý đến Pitt, Tạ Lan Sinh cẩn thận hỏi, “Có phim của Tạ Lan Sinh không ạ?”

Ông chủ cửa hàng: “Hả???”

Tạ Lan Sinh mười phần căng thẳng, ngón tay siết chặt lại, lại nói: “Tạ Lan Sinh.”

“Tạ...... Lan Sinh? Người Trung Quốc à? Là đạo diễn hay diễn viên vậy?”

Một thùng kỳ vọng của Tạ Lan Sinh lúc này đã bị đổ mất phân nửa, anh chưa hết hy vọng, lại tiếp tục hỏi: “Chính là đạo diễn mới vừa giành được giải phim nhựa xuất sắc nhất tại Berlin đó ạ, một đạo diễn độc lập của Trung Quốc. Phim của anh ta gồm có 《 Gốc rễ 》《 Triền núi 》《 Trắng đen 》《 Biển mỹ lệ 》《 Viên mãn 》, tổng cộng năm bộ, ở đây một bộ cũng không có sao?”

Ông chủ quả thực là mắt to trừng mắt nhỏ với Tạ Lan Sinh, sau một lúc lâu, nói: “Không có, chưa từng nghe thấy.”

“......” Cảm thấy bàn tay Tân Dã khẽ đặt lên đầu vai mình, Tạ Lan Sinh lại hỏi, “Vậy cửa hàng khác liệu có không ạ?”

“Còn lâu, không có khả năng.” Ông chủ nói chắc như đinh đóng cột, “Cửa hàng của tôi là đầy đủ nhất rồi.”

“......” Cuối cùng Tạ Lan Sinh cũng hiểu ra, thị trường băng đĩa lậu cũng vừa mới cất bước, nhà buôn vẫn chỉ chọn siêu phẩm từ Mỹ và Hongkong, là những bộ phòng vé cực cao. Bọn họ cũng làm một ít điện ảnh nghệ thuật, song những bộ được chọn đều là kinh điển. Đương nhiên, cũng có bộ phận chỉ là xem qua giới thiệu vắn tắt rồi tùy tiện chọn.

Anh có giành được giải thưởng lớn cũng không thể thu hút quan tâm được.

Biết người ta thật sự không có, Tạ Lan Sinh cũng không hỏi nữa, chỉ khách sáo nói một câu “Cảm ơn”, liền đẩy cửa đi ra.

Ở phía sau, ông chủ vẫn còn đang lớn tiếng, trong âm thanh mang theo sự khó tin: “Thật sự không xem 《 Thất tông tội 》 sao?! Pitt đó nha! Hay vô cùng! Hay cực kỳ đó!”

“......”

Tạ Lan Sinh lại bắt đầu rầu rĩ.

Người mua có lẽ là dựa theo đề cử của đại lý VCD Nhật Bản, chủ yếu tham khảo từ mấy thứ như phòng vé, vậy thì mấy bộ phim của anh đương nhiên sẽ không được chú ý. Mà tin 《 Viên mãn 》 giành Gấu vàng tại Berlin lại không được đăng, nhà buôn đĩa lậu Trung Quốc đúng là chưa chắc đã biết đến anh, hơn nữa cho dù có từng nghe cũng chưa hẳn đã muốn thử.

Làm sao bây giờ?

Anh nhất định phải nghĩ ra biện pháp.