Independent Filmmaker – Nhà Làm Film Độc Lập

Chương 87



Sau khi nhận được 《 Giấy phép chế tác điện ảnh (phim lẻ) 》, Tạ Lan Sinh liền khua chiêng gõ trống chuẩn bị quay 《 Nhất kiến chung tình 》.

Anh gọi điện thoại cho quay phim Kỳ: “Alo? Ngài quay phim Kỳ ạ? Tạ Lan Sinh đây! Thế này nè, hiện tại tổ quốc biến chuyển rất lớn, thay đổi từng ngày, phát triển không ngừng......”

Kỳ Dũng: “............”

Hai lần hợp tác trước của bọn họ ước chừng vào bốn năm năm trước, kết quả, Tạ Lan Sinh lần thứ hai nhận được giải Gấu vàng cho phim nhựa xuất sắc nhất. Kỳ Dũng biết, thù lao của hắn cao, nếu không phải cực kỳ coi trọng Tạ Lan Sinh sẽ không mời hắn. Hợp tác ba lần với Tạ Lan Sinh, giành được một phim nhựa xuất sắc tại Torino, hai phim nhựa xuất sắc của “Big 3”, cũng quá thần kỳ. Kỳ Dũng đã sớm không còn phản cảm với việc làm quay phim cho Tạ Lan Sinh, có đôi khi hắn thậm chí hy vọng Tạ Lan Sinh lại điện thoại tới.

Chính là, lời dạo đầu lần nào cũng giống nhau, có phải là quá qua quýt không đấy?!

Hắn đành phải bực dọc nói: “Tôi đến thăm tiểu Hồng tiểu Lục.”

“Vâng!” Tạ Lan Sinh nói, “Quay phim Kỳ, lần này có phần đông đúc, các vị trí đặt máy cũng nhiều hơn. Ngài đến đây làm chỉ đạo quay, đồng thời là quay phim chính. Bên tôi sẽ sắp xếp quay phim phụ, trợ lý quay, từng vị trí máy đều bố trí nhân sư.”

“Được.” Kỳ Dũng nói, “Tôi sẽ dẫn một Focus Puller theo.”

Tạ Lan Sinh hiển nhiên đồng ý: “Ok.”

Trừ phi quá nghèo, bằng không, quay phim cần nhiều máy quay, mà mỗi máy đều cần bố trí quay phim cùng trợ lý. Trợ lý thứ nhất phụ trách lấy tiêu điểm, đồng thời quản lý máy quay trong tay, thay phim, dọn dẹp các thứ, trợ lý thứ hai phụ trách hỗ trợ, cũng có thời điểm, mọi người dùng chung trợ lý thứ hai, thậm chí là không có luôn.

“Đúng rồi, ” Tạ Lan Sinh lại nói, “Để đuổi kịp tiến độ, sẽ chia thành hai tổ quay đêm ngày. Đến lúc đó tôi cũng sẽ bố trí một quay phim tốt cho tổ đêm, cũng sẽ mời một quay phim chính nữa, nhưng ngài thân là leader của đoàn nên tốt nhất là không nên vắng mặt quá nhiều.” 《 Nhất kiến chung tình 》 là vượt qua sát nút, Tạ Lan Sinh muốn kịp tiến độ, anh lo lắng sau một thời gian nữa bộ điện ảnh này lại không thể công chiếu.

Thái độ của Kỳ Dũng cực kỳ tệ hại: “Ngài quả đúng là biết hành hạ đấy!”

“Ha ha ha ha!”

Xác định được quay phim rồi, cần xây dựng đội ngũ chỉnh thể.

Kỹ thuật âm thanh chính tên Cù Đại Niên, tự anh xây dựng nên đội âm thanh —— Sầm Thần bây giờ còn có công việc, không thể gia nhập đoàn phim. Lúc này, giám đốc sản xuất, chỉ đạo mỹ thuật tạo hình, tổ quay, ánh sáng, sắp đặt bối cảnh, tạo hình các thứ cũng lần lượt được sắp xếp. Chỉ đạo tạo hình mỹ thuật là người Hongkong, mà dưới anh, trừ Kỳ Dũng, quay phim, ánh sáng, phối cảnh, tạo hình cơ hồ tất cả đều đến từ Hongkong.

Điều này rất bình thường. Điện ảnh Trung Quốc thị trường hóa, song nhân tài lại cực kỳ khan hiếm, nhân tài có thể quay phim thương mại lại càng hiếm thấy, ngay cả Focus puller cũng chẳng tìm được. Đồng thời, bởi vì khán giả nội địa đông lên, thị trường thêm rộng lớn, tiền thù lao rất cao, các ekip Hongkong tới tấp “Đến phương Bắc”, song phương có thể nói ăn nhịp với nhau, phần credit* trong điện ảnh thương mại thường xuyên xuất hiện ekip Hongkong.

*字幕 (tự mạc): Màn hình chạy danh sách những người đóng góp cho một bộ phim, có thể bao gồm diễn viên, đạo diễn, nhà sản xuất, hãng phân phối, âm nhạc…. Nó được gọi là Danh đề, nhưng hiện giờ mọi người có vẻ quen với chữ credit hơn.

Tạ Lan Sinh tuyển hai người quen làm đạo diễn thực hiện, một phụ trách quay sáng, một phụ trách quay tối, nhưng Tạ Lan Sinh hiểu rất rõ rằng mình nhất thiết phải giám sát cả hai. Toàn đoàn chỉ có anh là không được ngủ mấy, ngày đêm điên đảo, bôn ba hai nơi, chỉ có thể tranh thủ chút thời gian chợp mắt. Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ.

Phó đạo diễn tổng cộng có 4 người. Một quản lý tuyển diễn viên, một điều phối hiện trường quay sáng, một điều phối hiện trường quay tối, bọn họ sẽ dựa theo chỉ đạo của tổng đạo diễn cùng đạo diễn thực hiện để làm việc.

Trong đó, phó đạo diễn tuyển diễn viên tên Chu Cảnh, là bạn tốt đề cử, một vài bộ điện ảnh gã tuyển vai cuối cùng có phòng vé rất khá, mấy diễn viên vô cùng hợp vai. Tạ Lan Sinh rất có kỳ vọng với gã.

Dù rằng, vào ngày ký xong hợp đồng, khi tiễn Chu Cảnh đến cổng tàu điện ngầm, Tạ Lan Sinh phát hiện, lúc hai người bọn họ đi ngang một tiệm uốn tóc bên cạnh Thâm Lam, Chu Cảnh đã nhìn chằm chằm không dời mắt khỏi tấm hình treo trên tường cửa tiệm, mãi cho đến khi đi qua. Trên tấm hình kia là một người đàn ông đang dùng tay ôm một người phụ nữ, những bộ phận chính yếu đã bị tay che phủ, song dục vọng ngập tràn vẫn hiện ra lồ lộ.

Nghĩ tới việc Chu Cảnh cũng thường nói mấy lời bậy bạ, Tạ Lan Sinh cũng không quá thoải mái. Có điều, đàn ông ấy mà, thích xem phim nhạy cảm, ưa nói mấy câu bậy bạ, cũng là bình thường thôi.

............

Đội ngũ sản xuất đã thành hình, việc tuyển diễn viên được đưa lên lịch trình.

Tạ Lan Sinh tính toán, nếu cộng toàn bộ diễn viên, toàn đoàn có năm trăm người. Đây là một thách thức đối với Lan Sinh, trong quá khứ, khi làm đạo diễn độc lập, đoàn phim của anh chỉ có mấy chuc người, nhiều nhất cũng chỉ có 75 người.

Vì thế, trước khi casting, anh gọi người phụ trách các tổ đến Thâm Lam họp, muốn mọi người làm quen, quen thuộc với nhau. Anh còn muốn nói về điện ảnh, nói về bản thân, về 《 Nhất kiến chung tình 》 một chút, để mọi người nắm rõ cách quản lý, văn hóa của đoàn phim, còn cả địa vị, nhiệm vụ của từng bên. Bởi vì đoàn 《 Nhất kiến chung tình 》 có người trong nước, cũng có người Hongkong, Tạ Lan Sinh cảm thấy, nhất thiết phải mở họp.

Trước tiên anh nói về lý lịch bản thân, tư tưởng, mục tiêu của mình, tiếp theo dùng PPT giải thích kỹ lưỡng về 《 Nhất kiến chung tình 》, bao gồm tiết tấu cùng cảm giác mong muốn, rồi để mọi người giới thiệu với nhau. Cuối cùng, Tạ Lan Sinh nói: “Chúng ta là đoàn phim lớn, cần chuyên môn hóa, quy chuẩn hóa, những người ở đây phân công hợp tác, cùng nỗ lực vì điện ảnh. Tôi tin tưởng sự phán đoán trong lĩnh vực chuyên môn của mọi người, bất cứ lúc nào cũng có thể trao đổi ý tưởng mới với tôi. Tôi biết, đây là một ekip tạm thời, nhưng tôi hy vọng, mọi người đừng tùy tiện qua loa, mà hãy đưa ra quan điểm vì toàn cục, cùng chú trọng từng chi tiết, cùng nhau giúp cho 《 Nhất kiến chung tình 》 tiến vào top 3 phòng vé toàn năm, vậy có được không?” Đây không chỉ là vì điện ảnh, mà còn là vì bọn họ nữa.

“Được.” “Được đó.” Tất cả những người ở đó đều đồng tình, thậm chí cùng nhau vỗ tay, tiếp theo, Tạ Lan Sinh mời tất cả nhân viên ăn một bữa “Wan BBQ”, không khí xem như có phần không tệ. Dẫu cho, người Hongkong, người đại lục vẫn ngồi riêng rẽ, trên cơ bản hai bên không hề trao đổi, trừ phi Lan Sinh yêu cầu cụng ly.

............

Đối với việc casting, Tạ Lan Sinh đưa các nhân vật thứ yếu cho phó đạo diễn Chu Cảnh tuyển chọn, còn anh chủ yếu phụ trách sách lược cho hai diễn viên chính. Bởi vì cần tiến công phòng vé, ý tưởng của Tạ Lan Sinh là chọn hai ngôi sao vao vai chính, bởi ngôi sao có sức kêu gọi, mặc cho, Sử Nghiêm hồi quay 《 Viên mãn 》 cũng đã khiến anh có chút ái ngại.

Nam chính rất nhanh đã được xác định, là diễn viên gạo cội Hongkong, diện mạo anh tuấn, diễn xuất cũng tốt.

Sau khi ký xong hợp đồng, Tạ Lan Sinh gọi điện thoại cho Tân Dã, nói: “Tân Dã, nam chính đã chọn được rồi, là Đỗ Thụ Điền, diễn viên Hongkong.”

“Ừm.” Tân Dã cười cười, nói, “Giả như không có Thâm Lam, em thật sự muốn đích thân đóng đấy.”

“Đương nhiên thế là tốt nhất.” Nói đến đây, Tạ Lan Sinh bất chợt nhớ tới một từ rất lâu về trước, thế nhưng có chút ngắc ngứ, hỏi, “Tân Dã, đại ảnh đế, em còn nhớ không? Năm đó khi 《 Viên mãn 》 kết thúc công chiếu, một bình luận viên điện ảnh tên Ares Mueller có viết một câu trên tạp chí......”

“Câu nào cơ?”

“Câu đó, cực kỳ hiểm hóc luôn.” Tạ Lan Sinh ấn vào cổ họng, thấp giọng nói, “Mấy năm nay tôi đã lần lượt xem mấy bộ điện ảnh của Tạ Lan Sinh. Trình độ cao nhất chính là 《 Viên mãn 》, tiếp theo là 《 Gốc rễ 》, hai bộ phim đó có thể xưng là tuyệt tác. Tựa hồ, Tân Dã chính là Muse cảm hứng trong nghệ thuật của Tạ Lan Sinh.”

Tân Dã phì cười: “Có nhớ. Đúng là hiểm thật.”

“Nhưng mà, ” Tạ Lan Sinh vẫn thế, nhỏ giọng nói, “Lời của anh ta cũng đâu có sai. Sau khi quay những bộ điện ảnh đó, anh phát hiện, em là người thấu hiểu ý tưởng của anh nhất, em có thể diễn ra tất cả nội dung, tất cả cảm giác mà anh muốn. Mỗi khi em diễn, anh luôn cảm thấy rằng ‘Đúng rồi, tốt quá rồi! Chính là như vậy đấy!’”

“Vậy ——”

“Không cần!” Lan Sinh biết Tân Dã muốn nói y sẽ đến đóng trong phim mới của anh, vội vàng phủ định, “Đỗ Thụ Điền là diễn viên giỏi, anh ấy nhất định có thể thấu hiểu Lưu Mục. Fan của anh ấy cũng khá nhiều, dù sao cũng xuất thân từ ngôi sao ca nhạc.”

“...... Vâng.”

“Nhưng, Tân Dã à.” Tạ Lan Sinh lại nói, “Thật đấy, em thật sự là chàng thơ cảm hứng của anh. Trước kia, hiện tại đều như vậy, ở bên em rất vui vẻ. Bởi có em ở bên, anh 35 tuổi còn có thể toàn tâm toàn ý làm điện ảnh như trước đây, thường xuyên nảy sinh những cảm hứng mới.” Vô số lần, là nhờ sự khích lệ, ủng hộ của Tân Dã, giúp anh tiếp tục chuyên tâm không vướng bận gì.

“Lan Sinh, ” Thình lình được thổ lộ như vậy, trong lòng Tân Dã ấm nóng, giọng nói có chút khàn đi, “Thật muốn hôn anh...... Thật muốn mút vào đầu lưỡi của anh, cọ xát đầu lưỡi, thăm dò vào cuống họng......”

Tạ Lan Sinh nở nụ cười, nói: “Anh cũng thế.”

“Hửm?”

Tân Dã cho rằng Lan Sinh sẽ nói “Anh cũng muốn hôn em”, kết quả, Tạ Lan Sinh nói: “Anh cũng muốn được em hôn. Muốn được em mút đầu lưỡi, cọ xát đầu lưỡi, thăm dò vào tận cuống họng......”

Tân Dã nghe xong lời này hô hấp trở nên dồn dập: “Lan Sinh, chờ thêm hai ngày nữa em sẽ đến thăm anh.”

“Được, anh sẽ đợi.” Tạ Lan Sinh nói, “Chào nhé, cục cưng.”

“Bye, đạo diễn Tạ của em.”

............

Với bộ phim này, tuyển nữ chính lại là một chuyện có phần phiền phức.

Trong điện ảnh, nữ chính Lộ Nhất Đình hoa dung nguyệt sắc yêu kiều rạng rỡ, là một đại mỹ nữ, phong tình vạn chủng, bởi vì là một phó giáo sư, học cao hiểu rộng khí chất nổi bật, tổ hợp yêu cầu thiết yếu đó vô cùng khó tìm trong các ngôi sao. Cùng lúc đó, em gái song sinh của nàng lại có khí chất tương phản, cực kỳ u ám mười phần lãnh đạm.

Tổng đạo diễn Tạ Lan Sinh cùng phó đạo diễn Chu Cảnh lật xem từng người một, cảm giác, xét từ diện mạo cùng cảm giác, thì có một minh tinh HongKong và một người mẫu bản địa hiện đang cực kỳ nổi tiếng và phù hợp nhất. Còn có một diễn viên nữa cũng không tồi, nhưng cô đang quay phim bên Lý Hiền, không xếp lịch được. Người cuối cùng cũng tạm được, nhưng lại quá thấp, thấp hơn Đỗ Thụ Điền 25 cm, cũng bị pass.

Vì thế bọn họ sắp xếp thử vai.

Sau khi nhận được lời mời, người mẫu kia cực kỳ kinh ngạc, cho rằng mình chỉ là hàng đính kèm*, bởi vì cô đâu có biết diễn!

*Nguyên văn 陪跑 (bồi bào): chỉ hiện tượng một người được chọn để tham gia một giải thưởng hoặc hoạt động nhóm nào đó cho đủ số lượng.

Trước kia, cô chỉ từng sắm qua mấy vai nữ thần trong phim ảnh, chỉ được vài cảnh mà thôi, song khán giả vẫn giễu cợt cô là bình hoa, không biết diễn xuất.

Người đầu tiên đến thử vai là minh tinh HongKong, tên là Vương Thất.

Cuối cùng hiệu quả cũng không thể nói là tốt.

Đôi khi, một diễn viên cũng không lý giải được nhân vật.

Người thứ hai đến thử vai là người mẫu nội địa, tên Tôn Thiên Thiên.

Cô vừa vào liền thẳng thắn bộc trực nói: “Đạo diễn Tạ, tôi không diễn được đâu.”

Tạ Lan Sinh nhướn mí mắt lên: “Hả?”

“Tôi không biết diễn xuất.” Tôn Thiên Thiên nói, “Cả giới phim ảnh lẫn người xem đều luôn đánh giá tôi như thế.”

Khóe miệng Tạ Lan Sinh cong lên: “Có thể diễn được hay không, lời của cô không tính, người xem gì đó cũng không tính. Điện ảnh của tôi, phải là tôi nói mới được.”

“Vâng......”

Tạ Lan Sinh đưa mấy tờ giấy cho Tôn Thiên Thiên, nói: “Diễn đoạn này với Đỗ Thụ Điền thử xem sao.”

Sau khi hai người diễn xong, Tạ Lan Sinh nghĩ: Quả thật là không được.

Nhưng anh vẫn chưa từ bỏ ngay lập tức. Tôn Thiên Thiên là nữ chính Tạ Lan Sinh trông mong nhất, bởi quá trình trưởng thành của cô và nữ chính có nhiều điểm tương đồng. Như là, mẹ Tôn Thiên Thiên mê bài bạc, cô vào giới này là để trả nợ cờ bạc cho mẹ mình, có chút tương tự với kịch bản này. Tạ Lan Sinh vẫn luôn thích “Diễn viên” “Nhân vật” có sự liên kết trong ngoài, giống như hai mặt của tấm gương.

Vì thế Tạ Lan Sinh nói: “Nào, để tôi hướng dẫn một chút, sau đó chúng ta thử lại lần nữa xem sao.”

Tôn Thiên Thiên dường như có chút kinh ngạc, có điều vẫn ngồi xuống đối diện: “Vâng.”

Tạ Lan Sinh là một đạo diễn cực kỳ biết diễn giải diễn xuất. Anh rất am hiểu cách trao đổi với mọi người —— biểu đạt ý tưởng, nắm bắt cảm xúc, biết đối phương đã hiểu hay chưa. Khi diễn viên Trung Quốc đối diện với đạo diễn thường giống như gặp giáo viên, chỉ nghe, không nói, mà Tạ Lan Sinh lại luôn có thể dắt dắt để có được sự trao đổi hiệu quả với diễn viên.

Tạ Lan Sinh cố ý nêu ví dụ, để Tôn Thiên Thiên dần dần nắm bắt, cô có thể đưa những câu chuyện xưa, những cảm xúc cũ của mình nhập vào trong nội dung bộ phim. Dần dà, cô đã tìm được một chút cảm giác.

“Được rồi, ” Tạ Lan Sinh còn nói, “Nếu là tôi, thì sẽ diễn như vậy. Tôn Thiên Thiên cô có thể thử trải nghiệm xem.”

Nói xong, Tạ Lan Sinh liền trở thành nữ chính, trình bày từng tình tiết rối loạn trước mặt mọi người. Hơn nữa, trong lúc “Phân tích động tác”, anh lại tiến hành giải thích từng cái một, chỗ này sao phải làm thế, chỗ kia sao phải làm vậy.

Nửa tiếng sau, Tôn Thiên Thiên càng lúc càng tiến vào trạng thái, cô thậm chí có thể thảo luận ý kiến của mình cùng Tạ Lan Sinh, như là, diễn thế này liệu có phải càng ổn hơn hay không.

Rốt cuộc, tại lần diễn thử cuối cùng, biểu hiện tổng thể của Tôn Thiên Thiên đã tương đối đạt yêu cầu.

“Được rồi.” Tạ Lan Sinh rút hợp đồng từ một góc bàn ra, nói, “Ký hợp đồng thôi.”

“Hả???” Chưa từng nghĩ lại nhanh chóng như thế, Tôn Thiên Thiên lại không thể tin nổi, cô nói, “Đạo diễn Tạ, ngài có cần cân nhắc lại chút không? Mấy vai diễn lúc trước của tôi hiệu quả cuối cùng đều không tốt, trong giới và khán giả vẫn luôn nói tôi không biết diễn. Tôi......”

Cô thật sự rất thẳng thắn, còn nói: “Tôi sợ năng lực bản thân không đủ, không handle nổi vị trí này. Tôi sợ sẽ phá hoại bộ điện ảnh này, khiến đạo diễn Tạ ngài phải chịu tổn thất.” Kỳ thật cô là người thông minh, không muốn vì cơ hội tốt mà cưỡng ép tiếp nhận công việc vượt ngoài khả năng, như vậy đối với ai cũng đều có hại.

Nữ quản lý của Tôn Thiên Thiên đứng một bên tỏ vẻ tán đồng: “Thiên Thiên là người mẫu, chưa từng học qua thứ này. Em ấy mới đóng mấy vai phụ...... Thật sự có thể đảm đương vai nữ chính sao? Mong đạo diễn Tạ hãy ngẫm kỹ lại, đừng để Thiên Thiên lại bị mắng nữa, được không ạ?”

“Không biết diễn chứ gì......” Tạ Lan Sinh cười, lật hợp đồng đến trang cuối cùng, đặt bút nước xuống, ký tên “Tạ Lan Sinh” rồng bay phượng múa, rồi sau đó dùng ngón tay thon dài đẩy tập giấy cho đối phương. Cạch một tiếng, đóng nắp bút lại, chống khuỷu tay phải lên chiếc bàn gỗ, hơi nghiêng thân trên, nâng mắt nhìn xoáy vào Tôn Thiên Thiên, cán bút kim loại trong tay chỉ thẳng hướng chóp mũi đối phương, chạm khẽ trong khoảng không, nói: “Từ giờ tôi sẽ giúp cô biết diễn.”