Independent Filmmaker – Nhà Làm Film Độc Lập

Chương 88



Sau ngày quyết định xong diễn viên chính, Tạ Lan Sinh kiểm tra kịch bản phân cảnh lần cuối cùng trong phòng khách sạn. Công việc này vẫn còn dư một chút, buổi tối Kỳ Dũng sẽ đến phòng thảo luận hình ảnh điện ảnh với anh. Tạ Lan Sinh vừa sửa, vừa vẽ cảnh gửi duyệt, anh đã sớm gửi phần không gây tranh cãi cho Cục điện ảnh, trong tháng này sẽ hoàn thành nốt phần vừa mới qua xét duyệt.

Tuyển diễn viên chính là anh đích thân ra trận, mà với diễn viên phụ, Tạ Lan Sinh để phó đạo diễn Chu Cảnh mở vòng casting. Chu Cảnh cần ghi hình toàn quá trình, Tạ Lan Sinh sẽ xem nhanh qua, rồi chọn ra vài người không tệ lắm đến khách sạn phỏng vấn vòng cuối. Một bộ phim thương mại đạt tiêu chuẩn hiển nhiên sẽ có nhiều nhân vật, Tạ Lan Sinh cũng không có khả năng chu toàn mọi chuyện lớn nhỏ, hiệu suất như vậy quá thấp. Bản thân anh cũng không có thời gian đọc lý lịch từng người, rồi lại gọi điện thoại cho từng người, mà phó đạo diễn là chuyên nghiệp, có thể loại bỏ những người không phù hợp ngay từ đầu.

Lật phân cảnh một lượt, Tạ Lan Sinh lại thở dài thật sâu.

Hai phút sau, cửa phòng bị gõ vang.

Vừa nghe mức độ, tiết tấu kia, Tạ Lan Sinh liền biết chồng yêu đã đến thăm mình rồi. Tối hôm qua Tân Dã mới từ LA trở lại Bắc Kinh, đã nói hôm nay sau khi tan làm sẽ đến thăm.

Tạ Lan Sinh vặn mở nắm cửa, Tân Dã đẩy cửa phòng ra, chăm chú nhìn Tạ Lan Sinh một cái, rồi sau đó nở nụ cười hỏi: “Lại khóc đấy à?” Y vừa yêu thương, cũng lại có bất đắc dĩ.

“Ừm, ” Tạ Lan Sinh nói, “Đang sửa phân cảnh. Sửa một lúc liền khóc. Đáng xấu hổ quá đi.” Anh vẫn luôn kệch cỡm như thế, mỗi lần viết sẽ đều rơi lệ. Bởi vì bị cắt ngang, lúc này anh không còn chảy nước mắt nữa, song vẫn còn lại hai vệt nước.

Tân Dã than một tiếng, đóng cửa phòng, đi đến, hai tay nâng mặt Tạ Lan Sinh lên, từng chút mút lên dấu tích đó, từ dưới ngược lên trên.

Mặn. Tựa ngọc trai trong nước biển.

Tạ Lan Sinh liền nhắm hai mắt, để cho Tân Dã liếm.

Chẳng bao lâu sau, bốn cánh môi liền dán sát lại, nụ hôn ướt át, mút mát nhau, khao khát nhau.

Mở lại mắt ra, Tân Dã siết eo Tạ Lan Sinh, lồng ngực kề sát, đè Tạ Lan Sinh lên tường, hỏi: “Nữ chính đã quyết là Tôn Thiên Thiên rồi hả?”

“Phải, ” Tạ Lan Sinh kể một lượt quá trình thử vai cho đại ảnh đế, cười, “Anh nói, ‘Từ giờ tôi sẽ giúp cô biết diễn.’”

Tân Dã thấu hiểu Tạ Lan Sinh, nghĩ nghĩ, cảm giác đáy lòng ngứa ngáy.

“Đúng rồi Tân Dã, ” Tạ Lan Sinh cầm chiếc cốc thủy tinh đặt trên bàn lên, nói, “Có cha của một phó đạo diễn hiện trường nuôi ong mật, mật này thuần tự nhiên, em có muốn nếm thử chút không? Anh cảm thấy cũng rất dễ uống.”

Tân Dã rũ mắt nhìn, nói: “Em không thích mấy thứ ngọt.” Ngừng một chút, lại mở miệng nói, “Anh uống một ngụm trước đi, em mút đầu lưỡi anh, nếm thử một chút là được rồi.”

“Cũng được!” Tạ Lan Sinh chẳng hề ngượng ngùng, cầm cốc uống một ngụm, còn đẩy đẩy lưỡi, quyến rũ người. Kế đó Tân Dã đè lên đối phương, nói “Há miệng”, song không chờ đối phương phản ứng đã liền nâng tay tay, bóp cằm, để Tạ Lan Sinh hơi nghiêng đầu, để lộ kẽ môi, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, cọ sát, mút mát. Tạ Lan Sinh vòng tay lên cổ y, ôm thật chặt.

Nụ hôn kết thúc, thấy Tân Dã còn chưa đã thèm, Tạ Lan Sinh lại trêu chọc, hỏi: “Nếm được chưa? Còn muốn nữa không?”

Tân Dã nhìn xoáy vào anh, nói: “Muốn.”

Vì thế Lan Sinh lại nâng cốc, uống một ngụm.

Nhưng mà, không đợi anh nuốt xuống, Tân Dã đã thình lình tiến tới, đầu lưỡi đâm vào, cuồng nhiệt khuấy đảo.

Dòng mật ngọt lịm theo cằm Lan Sinh chảy xuống, qua cổ, xuống tận xương quai xanh, thấm ướt một mảng áo sơmi.

Nụ hôn ướt đẫm qua đi, trong miệng Tân Dã phun ra hơi nóng, bế Tạ Lan Sinh lên bàn, nhấm nháp thuận theo vệt nước chảy xuống dưới. Tạ Lan Sinh ngửa cổ, bị người liếm qua cổ, xương quai xanh, cuối cùng, Tân Dã lột áo sơmi của anh, tiếp tục vừa hôn vừa liếm xuống dưới.

“...... Ừm, ” Tạ Lan Sinh buông cốc, đè chặt bả vai đối phương, hỏi: “Thế, có ngọt không?”

“Ngọt.” Tân Dã gỡ một khuy áo, rốt cuộc đi đến vị trí trọng điểm. Nơi đó cũng là điểm cuối của vệt mật, tụ lại thành một giọt, lóng lánh, lơ lửng như muốn rơi. Tân Dã mút lấy dữ dội, rồi thẳng thắt lưng dậy, nhìn Lan Sinh, cúi đầu cười: “Vô cùng ngọt.”

Quần áo Tạ Lan Sinh xộc xệch, vừa muốn nói gì, cửa phòng khách sạn bị đập vang rầm rầm!

Kèm theo đó, giọng nói của tiểu Hồng truyền từ hành lang vào: “Đạo diễn Tạ! Đạo diễn Tạ!!! Lớn chuyện rồi!!!”

Tạ Lan Sinh bị dọa hết hồn, vội vàng vội vội trèo xuống khỏi bàn, tùy tiện lôi một chiếc sơmi trắng trong tủ quần áo ra, chui “Rầm” vào toilet, nói: “Tân Dã, em mở cửa trước đi!”

Thấy Tạ Lan Sinh vội vàng chạy vào WC thay quần áo, Tân Dã bất giác mỉm cười, mở cửa, hỏi tiểu Hồng: “Gọi hồn đấy à? Làm gì ồn ào thế.”

“Ớ......” Tiểu Hồng rõ ràng cực kỳ kinh ngạc, nói, “Sếp Tân...... Sao sếp lại ở chỗ đạo diễn Tạ thế?”

“Bộ điện ảnh này là Thâm Lam sản xuất mà.”

“À à à......” Lúc này lòng Tiểu Hồng như có lửa đốt, chẳng còn đâu mà hiếu kỳ, sải bước vào bên trong, “Đạo diễn Tạ đâu rồi? Đạo diễn Tạ! Đạo diễn Tạ ơi!!!”

Tạ Lan Sinh thay quần áo xong ra khỏi toilet, quay đầu hỏi: “Tiểu Hồng, sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi? Nãy giờ lớn tiếng thế.”

“Đạo diễn Tạ!” Tiểu Hồng giậm chân, “Chẳng phải anh bảo em đi giám sát hiện trường thử vai của phó đạo diễn Chu sao?”

Tạ Lan Sinh gật gật đầu: “Phải.”

Dẫu đã giao công việc casting kế tiếp cho Chu Cảnh, song mấy ngày trước, bộ dáng Chu Cảnh nhìn đắm đuối tấm hình trong tiệm uốn tóc kia lại khiến Tạ Lan Sinh có chút bất an. Cũng tại ngày đó, ký hợp đồng xong, trước khi ra ngoài, khi trao đổi số điện thoại tại hành lang Thâm Lam, Tạ Lan Sinh bảo Chu Cảnh nháy máy cho mình để tiện lưu. Lúc đó, bởi di động gã có tín hiệu mà Tạ Lan Sinh lại không, Chu Cảnh khanh khách cười quái dị nói “Đạo diễn Tạ, vẫn là China Mobile tốt hơn China Unicom nhở?” Tạ Lan Sinh theo trực giác không muốn nghĩ nhiều, nhưng vẫn có chút chán ghét.

Đây đều không phải chuyện lớn, nhưng mà, xuất phát từ bất an, Tạ Lan Sinh vẫn phái tiểu Hồng đến giám sát hiện trường thử vai của Chu Cảnh, bởi anh không muốn Chu Cảnh sẽ giở mấy trò tán tỉnh tục tĩu với nữ diễn viên xinh đẹp. Anh còn để tiểu Hồng thông báo cho những người đến tận nơi thử vai, rằng đoàn phim 《 Nhất kiến chung tình 》 tuyển chọn tuyệt đối công bằng chính trực, đích thân tổng đạo diễn đã xem video thử vai của mọi người, tự mình tuyển chọn, chỉ xem hợp vai hay không, không quan tâm điều khác. Như vậy, có thể ngăn chặn “Quy tắc ngầm” ở mức độ cao nhất. Tạ Lan Sinh biết, Hongkong là có quy tắc ngầm, nội địa chưa chắc đã không như vậy.

“Đạo diễn Tạ!” Tiểu Hồng vẫn chưa hồi sức lại, “Phó đạo diễn Chu...... Phó đạo diễn Chu gã......!!!”

“Đừng nóng vội đừng nóng vội.” Tạ Lan Sinh hỏi, “Sao không gọi điện thoại thế?”

“Di động hết pin!” Tiểu Hồng nói, “Em không nhớ số của anh, nên gọi xe đi về!”

“Ừ.” Tạ Lan Sinh rót cho trợ lý nhỏ một cốc nước lọc, để cô ngồi xuống, hỏi, “Chu Cảnh làm gì cơ?”

“Đạo diễn Tạ, ” Tiểu Hồng nắm lấy vạt áo Lan Sinh, nói, “Anh đó, vẫn quá lương thiện. Sự thối nát của kẻ xấu anh căn bản là không tưởng tượng được đâu! Không nghĩ ra nổi đâu! Anh chỉ cảm thấy Chu Cảnh có thể trêu ghẹo diễn viên, còn có thể giở quy tắc ngầm, nên bảo em đến giám sát hiện trường thử vai. Nhưng mà, Chu Cảnh đó, ngay từ trước khi bắt đầu thử vai đã giở trò rồi!”

Tạ Lan Sinh nghe nói vậy, vẻ mặt nghiêm túc, hỏi: “Gã đã làm gì?”

“Ha ha, ” Tiểu Hồng tiếp tục nói, “Sáng nay đường hơi tắc, nên em đến muộn 15 phút. Kết quả, tại hành lang, em trông thấy...... Thấy...... Người đến thử vai đang nộp tiền!”

“...... Nộp tiền sao?” Đây là một khái niệm hoàn toàn mới.

“Đúng!” Tiểu Hồng nói, “Tên trợ lý chó má của Chu Cảnh kia nói, đây là bộ phim thương mại mới của đạo diễn danh tiếng Tạ Lan Sinh đã giành hai giải Gấu vàng, sẽ được chiếu công khai, chỉ diễn vai phụ cũng có thể hot! Sau đó, nói với diễn viên đến thử vai, mỗi người phải nộp trước 500 đồng phí đăng ký mới có thể đi vào! Gã nói, thử vai cũng cần phí vận hành, một phòng họp trong khách sạn dùng suốt một ngày cần một vạn hai, bọn họ mỗi người 20 phút, vừa vặn là 500 đồng. Bọn chúng còn nói, phó đạo diễn phải dán thông báo tuyển dụng, phải sàng lọc tài liệu, phải tổ chức thử vai. Tổng đạo diễn muốn xem video, xong mới quyết định chọn người, toàn đoàn phim bận rộn suốt một tháng, chi phí nhân công cho 《 Nhất kiến chung tình 》 đều phải bỏ tiền túi ra!”

Sắc mặt Tạ Lan Sinh sa sầm.

Thử vai, một diễn viên có khả năng còn không dùng hết 5 phút.

Phòng họp thuê trọn gói một tuần. Như vậy tính ra, 10 vai phụ của 《 Nhất kiến chung tình 》 sẽ có 1000 người đến thử vai.

Cả 1000 người, mỗi người 500 đồng, suốt một tuần thử vai, Chu Cảnh có thể đút túi riêng...... 50 vạn.

Tạ Lan Sinh anh tổ chức thử vai cho tới bây giờ chưa từng cần “Phí đăng ký”.

“Còn nữa!” Tiểu Hồng càng lúc càng kích động, “Anh biết không, Chu Cảnh từng gọi điện thoại bắt nhóm diễn viên nữ gửi ảnh đồ bơi chưa qua chỉnh sửa, kèm số đo ba vòng, còn đòi cả Bikini! Bằng không không đủ tư cách trúng tuyển! Cha mẹ nữ chính, vai diễn hai cảnh sát không nhận được điện thoại, nhưng, mấy nữ phụ trẻ trung thì đều nhận được! Đám Chu Cảnh nói trong điện thoại là ảnh đồ bơi rất cần thiết! Bởi vì nhân vật cũng là mỹ nữ, còn ‘Đọ sắc’ cùng với nữ chính!”

Ngừng một chút, tiểu Hồng giải thích: “Em vừa thấy người nộp 500 đồng, thì cũng không vào phòng nữa, bởi vì giám sát phó đạo diễn Chu cũng không có ý nghĩa gì quá lớn cả. Em đứng đó hàn huyên một lúc với nhóm nữ diễn viên, cuối cùng mới biết mấy chuyện này! Di động của em vừa vặn hết pin, em cũng không dám trực tiếp ngăn cản, nên mới về hỏi anh đây.”

Tạ Lan Sinh không thể tin nổi: “Chu Cảnh...... Lá gan của gã cũng quá lớn rồi.”

Bắt người thử vai nộp phí đăng ký, đút túi riêng 50 vạn đồng, còn bắt các cô gái nộp ảnh đồ bơi, lựa chọn đối tượng làm “Quy tắc ngầm”. Chỉ xem mặt còn chưa đủ, còn muốn ngắm ngực, ngắm eo, ngắm chân.

Con mẹ nó chứ.

Uổng công anh lúc trước còn học theo công ty lớn tại Mỹ làm “Điều tra bối cảnh” chứ. Mấy đạo diễn đều nói Chu Cảnh tốt, Tạ Lan Sinh liền yên tâm mà dùng. Xem ra, mấy thủ đoạn trước đây của Chu Cảnh chưa từng bị phát hiện, vì thế lá gan càng lúc càng lớn.

Tạ Lan Sinh nói: “Tiểu Hồng, Tân Dã, hiện tại lập tức đến hiện trường thử vai.” Khách sạn hiện giờ đoàn phim đang ở rất gần trường quay, cách xa nội thành, bởi vậy, để tiện mọi người thử vai, Tạ Lan Sinh đã thuê một phòng tại một khách sạn lớn trong Bắc Kinh.

Tân Dã: “Ừm.” Đứng dậy.

Sắc mặt Tạ Lan Sinh rất kém.

Anh nghĩ, may sao khi mình tiễn Chu Cảnh có chút để ý đến đối phương, không trực tiếp cho rằng đàn ông suy nghĩ bỉ ổi là chuyện vô cùng hiển nhiên.

Hiện tại cũng chưa tính là quá muộn.

Song anh hoàn toàn không ngờ rằng, Chu Cảnh này, không chỉ ham mê nữ sắc, mà còn tham tiền tài!