Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài (Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi)

Chương 201: Tôi là Lục Tam Phong



Tiêu Nhất Bính nghe thấy chủ đề nói chuyện này, vẻ mặt không kìm được mà trở nên vui vẻ. Một người chưa từng bước chân ra nước ngoài mà nói chuyện tài chính quốc tế với anh ta, điều này chẳng phải tự đi tìm cái chết sao?

Thường Gia Thống cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm, đây là chính bản thân anh nói ra. Tiêu Nhất Bính không biết gì nhiều về thị trường trong nước, mặc dù phải dựa vào những nhà đầu tư nước ngoài để định vị các thương hiệu cao cấp và xây dựng giá cả những sản phẩm xa xỉ, nhưng vẫn chưa có ai đi trên con đường này. “Không ít người ở đây có thể cũng rất thường xuyên đi công tác ở nước ngoài và cũng từng tiếp xúc với một số nhà đầu tư, tôi từng làm thực tập sinh ở Thịnh Nam nên hiểu rõ nhất ngân sách là cái gì?”

Tiêu Nhất Bính cầm microphone nói một cách ung dung thong thả: “Tài chính của phố Wall rất hùng hậu. Tôi tin mọi người đều biết, đối với tài tính, cổ phiếu, đầu tư, ngân sách đều có thị trường vô cùng lớn trên toàn cầu, chưa nói đến thị trường chứng khoán, đầu tư mạo hiểu. Khi còn đang thực tập, tôi phụ trách bàn bạc thảo luận với một công ty bảo hiểm lớn, tôi chỉ nói một chút. “Nếu như ở trong nước anh nghèo rớt mồng tơi, anh có bản lĩnh nhưng không có tiền vốn, vậy thì phải làm sao?

Căn bản không có cách nào cả, ở nơi này chỉ có thể dựa vào người thân thích. Nhưng ở bên đó không giống như vậy, chỉ cần anh có uy tín và lương thiện tốt đẹp, là một người tốt. Như vậy anh chỉ cần ký vào một khoản vay cá nhân, khoản vay này có thể trực tiếp trả trước cho một căn nhà, người bên đó đều ở biệt thự. “Ngân hàng có sợ anh không trả tiền không? Cũng sợ đó, đây chính là nơi người ta dám chơi. Người ta sẽ ký vào bảo hiểm phòng ngừa rủi ro thuộc về anh thông qua công ty bảo hiểm, nếu như anh không trả tiền được thì công ty bảo hiểm sẽ trả thay cho anh. Một hệ thống tài chính hoàn chỉnh sẽ cho những con người nghèo khổ sống lưu lạc đầu đường xó chợ một cơ hội sống lần nữa. “Tôi đã đích thân giúp những người này xử lý khá nhiều khoản vay. Bọn họ chỉ cần có uy tín và lòng tốt, ký một chữ là ngày hôm sau sẽ đeo giày da mặc vest, đi ra khỏi biệt thự của mình. Thậm chí là lái một chiếc xe Cadillac mới tinh đi phỏng vấn xin việc đàng hoàng.” “Hệ thống tài chính hoàn chỉnh phục vụ dưới hình thức quan tâm bảo vệ cho người nghèo, so với việc chúng ta mất hết hy vọng thì đó mới là tái sinh. Khi tôi đang thực tập, có đôi khi sẽ trở thành bạn với những người này, có đôi khi cũng đến nhà họ làm khách và trò chuyện với nhau về lúc khó khăn gian khổ. Bọn họ ai ai cũng đỏ hoe đôi mắt, chúng tôi ôm lấy nhau và nói cho đối phương rằng tất cả đều đã qua rồi"

Tiêu Nhất Bính nói, trong đôi mắt đã giàn dụa nước mắt. Trước kia Lục Tam Phong luôn cảm thấy cuộc khủng hoảng tài chính năm 2008 là do sự tích lũy bắt đầu từ hai nghìn năm nay, nhưng không ngờ rằng bây giờ đến cả phố Wall cũng bắt đầu chơi như vậy.

Bây giờ mọi người đều có cảm giác sùng bái tôn thờ khó nói ra đối với phương Tây, những người ở tầng lớp dưới cũng được, những tinh anh này lại mang theo cả giác ưu việt hơn hẳn nào đó. Anh ta nói về những điều mình trải qua khi làm việc ở phố Wall, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng giống như những kinh nghiệm này chính là vinh dự cả đời của anh ta.

Lục Tam Phong ngồi lắng nghe, về cơ bản đây đều là những kiến thức nông cạn thiếu hiểu biết. Lừa lọc người bình thường vẫn là tạm chấp nhận được, nhưng những chủ đề lớn như kết cấu kinh thế toàn cầu đương đại, kết cấu công nghiệp khu vực Châu Á, chuyển dịch công nghiệp hóa của bốn con rồng nổi dậy thành công dựa theo sự chuyển biến trọng tâm tài chính phố Wall lại không hề được nhắc đến. “Tôi đã nói xong rồi, cảm ơn mọi người.” Tiêu Nhất Bính nói xong rồi đặt microphone xuống, sau đó nhìn về phía Lục Tam Phong và khẽ nở nụ cười.

Trong hiện trường vang lên tiếng vỗ tay, những người ở nơi đây đều là người phụ trách việc hành chính quản trị cụ cụ thể, hoặc là quản lý trang thiết bị hay quản lý thị trường. Ở nơi này đừng nói là tài chính, ngay cả một người tài vụ cũng không có, đúng là không biết là gì những vẫn cảm thấy lợi hại.”

Trương Phượng Tiên đứng ở nơi đó lắc đầu nói: “Xong rồi, mất mặt quá. Nói cái gì mà tái chính quốc tế vậy?” Tô Ái Linh vốn không hiểu gì cả, cô ta nhìn về phía Thôi

Cửu và hỏi: “phố Wall là cái gì? Là một vũ đạo sao?” “Đó là điệu waltz, chị gái a.” Trương Phượng Tiên tuyệt tình nở nụ cười chế nhạo.

Liễu Ngoạn cũng không kìm được mà cúi đầu giấu đi nụ cười, Thô Ninh lên tiếng nói: “Là một con đường tài chính, tất cả đều là những công ty lớn giàu có nhiều tiền. Tổng giám đốc Trương à, chẳng phải cô cũng vừa đi du học ở nước ngoài về sao?” “Tôi học quản lý công thương” Trương Phượng Tiên nhìn về phía Tô Ái Linh, khẽ hừ một tiếng. “Tôi không nhìn ra cô cũng từng ra nước ngoài đó?” Tôi Ái Linh nói rồi khoanh hai tay trước ngực, sau đó không nói gì nữa.

Một số người ở dưới đài nhìn thấy Lục Tam Phong không nói gì, có người nói với vẻ giễu cợt: "Lẽ nào tổng giám đốc Lục không biết phố Wall sao? Hay là không hiểu thế nào là tài chính?”

Không ít người ở hiện trường đều nở nụ cười giễu cợt, tiếng cười vang lên ngắn ngủi trong đám người.

Lục Tam Phong lấy chiếc microphone xuống, nghĩ một chút rồi nói: “Nếu như tổng giám đốc Tiêu chỉ biết những thứ vừa nãy anh nói ra, tôi cảm thấy anh đừng nên nói mình biết tài chính quốc tế, tránh để đi ra ngoài bị người ta chê cười. Mặc dù phố Wall cách nước ta khá xa, nhưng cũng có mối quan hệ khá thân thiết. Nếu như mọi người đã bảo tôi nói, vậy thì tôi chỉ nói đơn giản thế này. Đầu tiên nói một chút về chuyện tổng giám đốc Tiêu vừa mới nói, đó là một kẻ ăn mày đầu đường xó chợ có uy tín và tốt đẹp chỉ cần ký một chữ là xoay mình thay đổi vận mệnh”

Những người ở nơi này đều hơi kinh ngạc, anh thật sự sẽ nói sao?

Thật ra Lục Tam Phong không nói gì cả và cũng chỉ đùa giỡn một vài câu, dù sao anh cũng chưa từng ra nước ngoài là sự thật khách quan. Nhưng bây giờ gương mặt anh lại trở nên nghiêm túc muốn dạy dỗ Tiêu Nhất Bính. “Anh ta điên rồi sao” Trương Phượng Tiên khẽ nói.

Nhưng đôi mắt Tô Ái Linh lạ sáng rực lên mà nhìn chăm chăm vào anh. Vào giây phút này trong lòng cô ta, Lục Tam Phong thật sự vô cùng đẹp và tỏa thứ ánh sáng sáng lạn rực rỡ của tri thức, điều gì cũng biết.

Người đàn ông không chỉ cần phải có tiền mà cũng cần phải có học vấn, có lòng bao dung. Nếu không cho dù người đó thật sự có nhiều tiền đi chăng nữa thì cũng là một con để nhũi.

Rất nhiều người ghé đầu vào nhau thì thầm to nhỏ và cũng cảm thấy hơi nghi ngờ Tiêu Nhất Bính, anh ta thật sự biết sao?

Lục Tam Phong không hiểu gì về tài chính, nhưng cuộc khủng hoảng tài chính Châu Á năm 1997 và cuộc khủng hoảng tài chính năm 2008 đã được phân tích mổ xẻ rất nhiều lần và Lục Tam Phong cũng đã từng đọc rất chi tiết về một số chân tướng ngọn ngành và tổng kết. “Trước tiên về tình hình mà tổng giám đốc Tiêu nói, trong nước cũng có thể làm được. Không phải là cho người khác vay và phát tiền, mà vấn đề là phát tiền sẽ dẫn đến lạm phát. Tại sao người ta không sợ? Bởi vì đồng đô la mỹ của người ta là tiền lệ lưu hành chủ yếu trên thế giới, vậy cũng là lạm phát rồi. Không sao cả người ta có cán thương, người ta ấn định bao nhiêu thì anh phải mua bấy nhiêu. Nói về bản chất thì nó chính là hành vi tận dụng lợi thế từ những người khác. “Thứ hai, loại hình bảo hiểm rủi ro mà anh nói đến cũng không phải là phương án giải quyết hoàn hảo. Một số nhân viên tài chính đã tiến hành xả nước để thúc dục ngày nghỉ, đồng thời ngành bảo hiểm cũng kiếm được tiền. Nó giống như chuyển đổi thẻ tín dụng cho nhau vậy, một ngày nào đó sẽ xảy ra chuyện thôi.” “Thứ ba, phố Wall không chỉ là phố Wall mà nó còn là sự kéo dài của xúc tua nào đó, đầu tư tài chính quốc tế có tình hình rất mạnh. Đám người này thật đúng là súc sinh, bọn họ độc ác với người ngoài và còn độc ác với chính người nhà mình. Hơn nữa đối với một số người đầu tư nước ngoài, chúng ta cần phải chú ý nhiều hơn. Có thể kiếm tiền nhưng không thể để người ta cố tình xông vào nhà mình kích động” “Nếu như nói về tài chính, chỉ nói về tài chính thì đó chính là đánh trống truyền hoa. Giống như giá cả chứng khoán vậy, nền tảng của tài chính là công nghiệp thực thể. Người có nền tảng càng chắc chắn thì trên thực tế bộ phận chính trong công ty người ta không để ý về cái gì là giá cổ phiếu cả, bởi vì nó luôn tăng trở lại. Cơ sở của những công ty ở phố Wall là gì? Là sức mạnh quân sự vượt bậc toàn cầu, họ có đủ cứng rắn hay không? Quá cứng rắn. “Các sản phẩm quản lý tài vụ ở ngưỡng thấp, lợi nhuận thì cao. Cái gì mà cổ phần, ngân sách, cổ phiếu rác, gói quản lý tài vụ và cả nghề bảo hiểm, cách chơi của những người này đều vô cùng kỳ quặc. Bây giờ anh xem trò lừa bịp mà anh ta chơi, không sớm thì muộn sẽ xảy ra chuyện mà thôi. Có thể các anh sẽ cảm thấy xảy ra chuyện thì bọn họ sẽ phá sản đóng cửa sao?” “Bọn họ sẽ không phá sản đóng cửa, bởi vì bọn họ biết sẽ không phá sản đóng cửa nên mới dám lôi kéo và cho những người lưu lạc lang thang tiền. Bên trong không thể nào xóa hết khoản nợ dai dẳng vô cùng lớn thì phải làm sao? Ném cho thế giới, phát các khoản nợ, lôi kéo theo biến động đối hoái toàn cầu. Hoặc là bọn họ trực tiếp tìm một quốc giá để đánh một trận, vận hành về dầu mỏ gì đó. “Đây chính là cách chơi đối nội của phố Wall để trở nên phồn vinh phát triển trong khoảng thời gian ngắn ngủi, có rất nhiều người trở nên giàu có chỉ trong một đêm. Còn đối ngoại thì sao? Những doanh nghiệp này theo đuổi cái gì? Bọn họ theo đuổi nghề chế tạo, sản xuất công nghiệp ở đầu thì bọn họ ở đó. Bởi vì quốc gia có sản xuất công nghiệp chính là một cái mỏ vàng, không chỉ trong công nghiệp mà còn kiểm soát được những thứ như thương mại số lượng lớn ở quốc tế, tỉ suất đối hoái tiền tệ, quyền tài sản trang thiết bị, ngân hàng vân vân. “Những thứ này chính là động mạch chủ của toàn cầu. Đương nhiên có những công ty hoặc thị trường mà bọn họ không gặm được, vậy thì phải làm sao? Đừng quên người ta ở quốc gia nào, sự nổi dậy của bốn con rồng châu Á đã ăn hết Nhật bản, xuất công nghiệp ra nước ngoài đã tạo nên sự phồn vinh phát triển của bọn họ. Mấy nơi này quá nhỏ, tôi cho rằng bước tiếp theo của tài chính toàn cầu chính là mục đích của chúng ta”

Hiện trường rất yên tĩnh, Lục Tam Phong giảng giải về hệ thống chuyện của phố Wall bằng lời nói rất phổ thông. Anh nói về tài tính của quốc gia chẳng qua xem những thứ như thị trường chứng khoán và quỹ ngân sách là những thứ nông cạn hạn hẹp nhất.

Từ sợi xích công nghiệp, xây dựng cơ sở thượng tầng, quyền tự chủ quốc gia, sức mạnh quân sự, quyền tài sản tự chủ tri thức đến tỷ suất dự trứ tiền tệ toàn cầu, ngân hàng quốc tế.

Những lời nói của Tiêu Nhất Bính càng giống như những sự từng trải của một người đi du lịch, trong lời nói luôn ngập tràn sự tự hào và kiêu ngạo về cuộc hành trình của mình, còn về những vấn đề sâu hơn trong nơi du lịch thì hoàn toàn không hiểu gì cả. Lục Tam Phong lại giống như đang giảng một bài luận văn, giảng giải rất trơn tru và nhiều kiến thức.

Trương Phượng Tiên mở to đôi mắt nhìn Lục Phong đang nói rất nhã nhặn ở trên đài với ánh mắt không dám tin. Chẳng phải anh nói mình chưa từng học hành gì sao? Sao anh lại hiểu biết nhiều như vậy?

Không chỉ có mình cô ta mà ngay cả đám người Liễu Ngoạn cũng vô cùng kinh ngạc trước biểu hiện của Lục Tam Phong.

Khương Trung Kỳ đứng cách đó không xa nhìn Lục Tam Phong, anh ta có người bạn làm lãnh đạo cấp cao ở phố Wall nên cũng từng nghe qua những thứ mà Lục Tam Phong nói. Anh ta hít một hơi thật sâu, sau đó nói với vẻ hơi rung động: “Còn trẻ tuổi như vậy mà đã có những kiến thức hiểu biết như vậy. Người này tuyệt đối không phải là người bình thường.

Lục Tam Phong nhìn mọi người rồi chậm rãi đặt microphone xuống, trên vẻ mặt của tất cả mọi người ở nơi này đều toát lên vẻ kinh ngạc. Chỉ có vẻ mặt của Tiêu Nhất Bính có phần không phục, nhưng anh ta lại không biết phản bác như thế nào. Những thứ mà Lục Tam Phong nói, anh ta... Anh ta không hiểu gì cả. “Tôi chỉ nói những điều này về phố Wall, không còn sớm nữa, tôi phải quay về rồi. Còn về đàm phán với tổng giám đốc Tiêu thì không cần phải tranh luận gì nữa, mọi người đều có thể phát biểu quan điểm của mình. Nhưng tôi vẫn muốn tiên đoán trước, doanh nghiệp của anh ta không sống sót nổi một năm đâu, cho dù là định vị cao cấp hay thị trường bình dân. Hôm nay tôi đến đây còn có một chuyện nữa, đó chính là nói với tất cả mọi người ở nơi này là đã chuẩn bị sẵn sàng đánh một cuộc chiến về giá cả chưa? Những doanh nghiệp nhà nước các anh sống quá thoải mái rồi.”

Lục Tam Phong nói rồi đứng lên, liếc nhìn Thường Gia

Thống và Tiêu Nhất Bính ở sau lưng mình rồi đối mặt với tất cả mọi người mà nói: "Thưa các vị, thị trường giống như chiến trường, hẹn gặp các anh trên chiến trường. Hãy nhớ cho kỹ, tôi là Lục Tam Phong, thứ tôi có chính là tiền”