Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài (Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi)

Chương 202: Tranh công



Mười một giờ đêm, Lục Tam Phong đi xuống tầng. Vài người Tổng giám đốc Hầu đi đến khách khí chào hỏi anh đội câu, sau đó nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ. Có lẽ biểu hiện ngày hôm nay của Lục Tam Phong đã vượt xa sức tưởng tượng của bọn họ.

Bây giờ là đầu tháng chín, phía Bắc đã bắt đầu trở nên mát mẻ. Mặc dù đã vào thu nhưng không khí ở nơi đây vẫn còn hơi nóng bức.

Thỉnh thoảng có người đi từ bãi đỗ xe đến chào hỏi một tiếng với Lục Tam Phong. Lục Tam Phong đứng bên cạnh xe hút thuốc, anh ngẩng đầu nhìn một lúc mới đợi đến khi Thôi Cửu đi ra.

Lục Tam Phong đi lên phía trước quàng lấy cổ anh ta, lỗi anh ta ra một bên rồi chất vấn: “Những lời anh nói với tôi trước khi tôi lên trên đài, những lời nói đó không phải lừa tôi sao?”

Thôi Cửu có thể cảm nhận được sự căng thẳng của Lục Tam Phong và có thể đọc được từ trong đôi mắt của anh. Nếu như mình lừa anh, có lẽ anh sẽ ăn tươi nuốt sống mình.

Vì vậy anh ta lắc đầu nói: “Không có, chắc chắn không có. Tôi có một người bà con họ hàng xa làm thư ký ở Bình Châu, nhà máy ở bên đó không thuộc quản lý của doanh nghiệp nhà nước mà thuộc quyền quản lý của thị ủy và thôn làng. Máy móc gì đó đều có cả.”

Thôi Cửu nói rõ ràng hết mọi thứ, lúc này Lục Tam Phong mới yên tâm. Trên gương mặt anh nở nụ cười, anh vỗ lên bả vai anh ta rồi nói: “Sao anh không nói ra biện pháp này sớm, người anh em, tôi có thể đối xử tệ bạc với anh được sao mà anh còn giấu diếm xa cách với tôi như vậy” “Đúng vậy, chúng ta là những người cùng vượt qua khó khăn. Cái đó... Tổng giám đốc Lục à, số tiền mà anh đồng ý?" “Anh xem anh này, xa cách với nhau quá. Yên tâm đi, chuyện này tôi sẽ làm đẹp, không thiếu một đồng nào cả. Tổng giám đốc Liễu xuống rồi, tôi qua đó chào hỏi một chút” Lục Tam Phong cất bước đi xuống đi đến chỗ Liễu Ngoạn vừa xuống tầng

Mấy tiếng trước đó Liễu Ngoạn còn lo vận mệnh của mình sẽ xuất hiện những khó khăn trắc trở như vậy, nhưng vào giây phút này lại yên tâm hơn. Anh ta lên tiếng nói: “Tổng giám đốc Lục, chúng ta bắt đầu từ khi nào vậy?” “Ngay từ cái ngày anh nhìn thấy tôi là chúng ta đã bắt đầu rồi, tiền lương của anh cũng được tính từ lúc đó. Tiền lương là bao nhiêu anh cứ tự viết đi, tôi chỉ có một yêu cầu đối với anh thôi. Đó là giúp tôi xây dựng một lực lượng đáng tin cậy, chỉ cần là người có thể khai thác thì cứ cố gắng hết sức khai thác, tiền lương không là vấn đề. Sau khi thành lập công ty thì cũng có thể cho công nhân cổ phần, chia hoa hồng vào cuối năm.” Lục Tam Phong nói với vẻ chân thành. “Vậy bây giờ tôi đã là một nhân viên của công ty điện tử công nghệ Thủy Hoàn rồi sao?” “Chào mừng anh, kỹ sư trưởng của công ty điện tử công nghệ Thủy Hoàn. Anh sẽ tuyển dụng nhân sự, thành lập viện nghiên cứu, đồng thời phải thiết kế những sản phẩm mới để phù hợp với thị trường. Hôm nay đã muộn rồi, hôm khác có thời gian rảnh rỗi chúng ta sẽ nói chuyện qua điện thoại. Tôi cảm thấy mấy tháng sau sẽ vô cùng bận rộn.” Lục Tam Phong vỗ nhẹ lên vai anh ta: “Anh quay về nghỉ ngơi sớm đi.” “Tổng giám đốc Lục cũng đừng làm việc mệt quá, tôi quay về trước đây

Lục Tam Phong xua xua tay, quay trở lại chỗ bãi đỗ xe rồi thở phào nhẹ nhõm, coi như đã giải quyết xong một chuyện. Đi đến bên cạnh xe, vừa chuẩn bị lên xe thì Tô Ái Linh đã lái chiếc xe thể thao dừng ở trước mặt anh. Cô ta hạ cửa sổ xe xuống nói: “Có muốn ngồi xe của em không? Đi về nhanh hơn một chút.” “Đều như nhau cả, nghỉ ngơi sớm hơn một chút” Lục Tam Phong nói rồi bước lên xe.

Tô Ái Linh không nói gì nhiều, đạp chân ga rồi phi như bay. Quay về khách sạn, cô ta cũng không đợi người ở phía sau mà tự mình quay về phòng. Cô ta tắm rửa sạch sẽ, nằm trên giường gọi một cuộc điện thoại. “Tổng giám đốc Lưu, anh đã ngủ chưa?” Tô Ái Linh lấy tay vỗ nhẹ nước dưỡng da lên mặt nói. “Vẫn chưa. “Mọi chuyện tiến triển thuận lợi chứ?” “Cơ cấu vốn của thực phẩm Phong Giai rất đơn giản, thậm chí có hơi phóng khoáng. Lục Tam Phong chiếm sáu mươi lăm phần trăm cổ phần, là đại cổ đông tuyệt đối. Bên phía hệ thống đối tác quản lý cùng chiếm ba mươi phần trăm, năm phần trăm còn lại là của một người đồng sáng lập tên là Đầu To. Tình hình bây giờ cái người Đầu To này không còn ở Phong Giai nữa, Lục Tam Phong định tái khởi động khoản tài chính chưa hoàn thành trước đó và định rút ra khoảng 1780 tỷ. “Anh ta từng ký bản gọi đầu tư này, đám người Cao Chí Dũng, Đỗ Lam Minh cũng đã vội vàng liên lạc với một số cơ quan đầu tư. Chúng ta đã tìm thấy điểm đột phá rồi, trong tay Lục Tam Phong còn có một tấm thẻ phụ tài khoản của công ty. Số tiền anh ấy tiêu ở Thành Minh đều là quẹt từ tài khoản công ty, dính líu đến tội danh tham quỹ công. “Tham ô quỹ công là phạm tội, vấn đề là ai dám tố cáo? Anh đang nghĩ đến cái người Đầu To đó sao?” Tô Ái Linh bực dọc nói, cô ta cũng không mong muốn Lục Tam Phong ngồi tù. Sau đó lại nói: "Không cần đưa anh ta vào, điều chúng ta muốn là kiểm soát những nhà xưởng đó.” “Tổng giám đốc Tô, mấy ngày nay tôi đã tiêu rất nhiều tiền để quen những người quản lý cấp cao của các nhà máy lớn, đồng thời vứt ra bên ngoài tiền mà Lục Tam Phong tham ô mọi người. Tin tức không chia hoa hồng cuối năm đã đến một số người quản lý cấp cao quan trọng rồi, trong tay bọn họ có rất nhiều cổ phiếu, chỉ cần có thể kích động người khác, đa số bắt cóc thiểu số chính là ba mươi phần trăm vốn tự có. Về phần này cái người Đầu To đó có thể lợi dụng một chút. “Chẳng phải anh ta là người tài trợ sao, chúng ta trực tiếp hạ bớt vốn cổ phần mà anh ta chuyển nhượng lại. Như vậy Lục Tam Phong sẽ biến thành một cổ đông nhỏ, đến khi ấy tố cáo anh ta tham ô quỹ công. Ngồi trong tù rồi anh ta còn có chỗ nào để đàm phán nữa? Ba mươi phần trăm cổ phần còn lại thì chuyển nhượng với giá rẻ, chúng ta rút đơn kiện lại thì anh ta sẽ không phải ngồi tù, thực phẩm

Phong Giai sẽ rơi vào tay chúng ta.

Tô Ái Linh suy nghĩ về sự khả quan trong chuyện này, trong lòng chỉ còn lại năm chữ "không chê vào đâu được”. Cô ta cười nói: “Giám đốc Lưu làm việc thật nhanh nhẹn, vậy thì cứ làm theo như vậy đi. Dù sao cũng không thể rút dây động rừng được. Bây giờ anh ta đang bận rộn chào hỏi những người bên cạnh mình, có lẽ nửa tiếng nữa sẽ quay về.” “Tôi biết rồi, tổng giám đốc Tô nghỉ ngơi sớm đi.”

Sau khi cúp điện thoại, Tô Ái Linh kéo bộ quần áo ngủ rộng thùng thình của mình ra rồi đi đến sofa ở phòng khách đốt một điều thuốc. Nhìn cảnh đêm ở bên ngoài, cô ta tự lẩm bẩm nói với mình: “Anh đấu không lại tôi đâu.”

Lục Tam Phong quay trở về để Trương Phượng Tiên về phòng nghỉ ngơi, anh đưa Thôi Cửu đến quán café. Thôi Cửu ngồi ở đó ngáp mấy cái rồi nói: “Đã mười hai giờ rồi, tổng giám đốc Lục à. Anh nghỉ ngơi sớm đi.” “Uống café đi, anh nói xem tình hình ở nhà máy đó như thế nào?”

Trong lòng Thôi Cửu không ngừng kêu than, nếu như biết mình nói trước như vậy từ sớm thì giao tất cả tài liệu cho anh là được rồi. Thôi Cửu uống cốc café rồi nói: “Nhà máy Hùng Miêu, Hùng Miêu ra trang thiết bị. Thành phố Bình Châu bỏ tiền ra, cái thôn đỏ bỏ đất ra. Tiền bỏ ra, ba cổ phần thành lập chi nhánh công ty Hùng Miêu. Lúc đầu đây là một công nghiệp rất tốt, kết quả ba cổ phần tranh cãi bất hòa nhau, càng làm mọi chuyện thất bại thảm hại hơn.” “Coi như là doanh nghiệp nhà nước, vậy còn doanh nghiệp tư nhân thì sao?” “Điều này. Điều này ai mà biết được. Nghe nói là doanh nghiệp ở thị trấn nhỏ hoặc là hệ thống hỗn hợp, dù nói như thế nào thì cũng là một nồi cháo. Đã hai năm rồi, không bán đi được là vì không phân chia đều lợi ích. Tổng giám đốc Lục, nếu như an muốn thì phải cân bằng lợi ích của ba nhà đầu tư, một nhà không đồng ý thì tất cả đều không được." “Nếu không thì bây giờ anh gọi điện cho người thân thích của anh đi, tôi nói chuyện với anh ta. Lục Tam Phong vội vàng nói. “Tổng giám đốc Lục, bây giờ là mấy giờ rồi? Mắt của anh đã thâm đen lại rồi kia kìa. Muộn như vậy rồi gọi điện thoại không hợp lý cho lắm. Thôi Cửu nói rồi ngáp mấy cái liên

Mặc dù trong lòng Lục Tam Phong rất sốt ruột, nhưng anh cũng chỉ có thể gật đầu, đi ngủ trước đã vậy. Anh quay trở về phòng tắm rửa, muốn gọi điện thoại cho Giang Hiểu Nghi nhưng lại nghĩ chắc là cô đã ngủ rồi.

Đèn đã tắt, cả căn phòng được bao phủ bởi màn đêm. Chỉ có những ngôi sao xuyên thấu qua cánh cửa cổ, nhìn về phương xa không biết là ánh sao hay ánh đèn.

Lục Tam Phong không ngủ được mà dựa vào đầu tường, trong lòng thầm suy nghĩ về những lời Thôi Cửu nói. Chuyện này chắc chắn không hề dễ dàng, nếu không nó đã bán được từ sớm chứ không đến lượt mình.

Có rất nhiều người quan hệ rất cứng rắn, đừng nói là thịt mỡ, ngay cả xương cũng không liếm được bao nhiêu thịt.

Không biết phải mất bao nhiêu tiền mới có thể lấy được nhà máy này, nếu như sang năm mới 53 tỷ trong tay anh có thể lấy được nó thì đúng là nhặt được hời lớn.

Nếu như tiền không đủ, vậy Lục Tam Phong nghĩ liệu có nên cầm cố số cổ phần còn lại của công ty thực phẩm Phong Giai cho ngân hàng hay không.

Sáng sớm ngày thứ hai, trong phòng ăn sáng, Lục Tam Phong đang ăn cơm, trước mặt bày vài trang báo. Không hề nghi ngờ gì, tiêu đề của các trang báo đều là trận tranh luận tối hôm qua, từng tiêu đều đều thổi phồng lên. “Hôm nay anh lại lên đầu báo, có một vài trang báo thật sự viết vớ vẩn. Trên đó nói rằng anh đập bàn, trợn trừng mắt nhìn, phía sau lưng tỏa ánh sáng chói rọi cao ngất, vô cùng khí thế và ánh mắt nhìn tất cả mọi người giống như ai cũng là kẻ địch của mình. Trương Phượng Tiên đặt tờ báo xuống cười nói: “Em nghi tờ báo này do Kim Dung viết. “Tất cả đều là lời tuyên truyền, không nhìn thấy tổng giám đốc Thôi sao?” Lục Tam Phong hỏi. “Không có, có lẽ anh ta vẫn còn đang ngủ.

Lục Tam Phong ăn cơm sáng rồi lật xem từng trang báo, có một số tờ báo vì muốn tăng lượng tiêu thụ nên viết rất phóng đại và khoa trương, nhưng cũng có rất nhiều tòa soạn báo chính quy nề nếp nên viết rất trung thực.

Mãi cho đến mười giờ trưa Thôi Cửu mới ra khỏi phòng, ngay sau đó lại bị Lục Tam Phong kéo đi liên lạc với người bà con xa của anh ta. “Ai vậy?” Giọng nói uể oải của thư ký Thôi vang lên ở đầu dây bên kia. “Cháu đây, chú Gabbago, nhà máy Hùng Miêu đã bán chưa?” “Vẫn chưa, sao vậy?” Ở đầu dây bên kia đã có tinh thần hơn. “Cháu nói với chủ này, có một ông chủ lớn ở bên cháu, là một ông chủ vô cùng giàu có ý. Chú để lại nhà máy đó cho cháu có được không?” Thôi Cửu nói. “Thật sao?” Thư ký Thôi cảm thấy toàn thân mình choáng váng. Chuyện của nhà máy Hùng Miêu đã giải quyết được rồi, công lao của mình quá lớn, niềm hạnh phúc đến đột ngột quá. Ông ta vội vàng hỏi: “Đầu tư nước ngoài hay là bên phía Sông Hương?” “Là thư ký Thôi đúng không? Chào ông, tôi là chủ tịch công ty công nghệ Thủy Hoàn. Tôi cảm thấy rất có hứng thú đối với nhà máy này của ông, một hai ngày nữa tôi muốn đi qua đó quan sát thực tế một chút, không biết có tiện hay không?” Lục Tam Phong lên tiếng nói. “Ôi chao, chào cậu chào cậu, cậu họ gì nhỉ?” “Họ Lục.” Thôi Cửu nhắc nhở. “Chào tổng giám đốc Lục, anh đương nhiên có thể đến quan sát thực tế. Nếu như một hai ngày nữa thì không được tiện cho lắm, tôi phải báo cáo một chút. Hôm nay là thứ năm, thứ hai tuần sau anh hãy đến nhé. Tôi sẽ tiếp đãi anh và đưa anh đi tìm hiểu về nhà máy này” Thư ký Thôi nói. “Được, vậy thì thứ hai tuần sau

Thư ký Thôi lại nói chuyện vài câu với Thôi Cửu rồi cúp điện thoại. Vừa mới cúp điện thoại, thư ký Thôi khoảng chừng bốn mươi tuổi đứng khoa tay múa chân, cả người vô cùng kích động. “Đầu chính là số mệnh, mình có mệnh làm quan, có cản cũng không ngăn cản được!” “Vấn đề mà không ai có thể giải quyết được lại giải quyết xong trong tay mình.”

Một lúc lâu sau thư ký Thôi mới hồi phục lại vẻ bình tĩnh, ông ta chỉnh lại bộ vest của mình, trước khi đi ra cửa còn soi gương một chút. Sau khi chắc chắn không có chỗ nào vô lễ, ông ta đi ra cửa gõ cánh cửa lớn trong văn phòng làm việc của Hoàng Hữu Danh.

Phải giành công! Nhất định phải giành công!