Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài (Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi)

Chương 222: Thủ đoạn của Lục Tam Phong



Ngay sau khi lời thanh minh được đưa ra, nhiều người đã bắt đầu xì xào, liệu lời thanh minh này có hiệu lực pháp lý hay không?

Ngay sau khi tòa án địa phương đưa ra phán quyết, xác định Lục Tam Phong nắm quyền kiểm soát tuyệt đối đối với thực phẩm Phong Giai, giới kinh doanh địa phương đồn rằng cấp quản lý đã thông đồng với nhau. Bây giờ đã là một giuộc, Lục Tam Phong vốn không thể đưa ra bất kỳ mệnh lệnh thực chất nào, không có căn cứ.

Buổi chiều Lục Tam Phong đem con dấu công ty tới ngân hàng để đóng băng toàn bộ tài khoản công ty, cấm giao dịch. Tuy nhiên trước mắt có vài xí nghiệp không trả được lương nhưng vấn đề không lớn.

Lục Tam Phong đang giành thời gian thanh toán, đối phương cũng giành, hợp đồng đã ký, một khi tiền đến, cho dù là giao dịch hoàn thành, Lục Tam Phong muốn hối hận thì phải đến Sông Hương thuê một ít luật sư lớn đi hầu tòa.

Cục diện này không phải điều Lục Tam Phong mong muốn, dứt khoát đóng băng tài khoản, cản trở khả năng xảy ra chuyện này. Từ cục diện hiện giờ cho thấy, đổi phương hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng, bây giờ chỉ còn lại có thể dùng cấp quản lý uy hiếp Lục Tam Phong.

Vào buổi tối, sở công an đã đưa ra cảnh báo rằng do sự xáo trộn trong hội đồng quản trị thực phẩm Phong Giai, dẫn tới an ninh xung quanh thực phẩm Phong Giai không ổn định, họ sẽ tăng cường bảo vệ hoạt động sản xuất, nghiêm khắc trấn áp trộm cắp tài chính công ty, các vụ trộm và đánh nhau giữa đám đông.

Ngoài ra, hai trường hợp quản lý kho của thực phẩm Phong Giai đã cấu kết với người ngoài để lấy trộm đồ uống thành phẩm từ nhà kho đã được thông báo. Bất kể là toà án hay công an, lúc này giọng nói rất tinh tế, năm nay thực phẩm Phong Giai là người đóng thuế lớn ở thành phố này. Họ đã quyên góp rất nhiều, xây đường, xây thư viện, đồng thời tặng một số lượng lớn bàn ghế. Theo lời dân địa phương nói, thực phẩm Phong Giai và chính quyền địa phương gắn bó keo sơn, có những đóng góp xuất sắc về nhiều mặt như việc làm, thúc đẩy nền kinh tế, đóng thuế...

Còn đám người Lục Tam Phong, Cao Chí Dũng hoạt động diễn ra thường xuyên. Lục Tam Phong vốn là người địa phương, giao cho những người Sông Hương làm, hay là Lục Tam Phong, mọi người có mặt đều hiểu rõ.

Giám đốc Lưu vốn dĩ làm việc suôn sẻ, thực phẩm Phong Giai đã là rùa lên trong bình, nhưng tình hình càng ngày càng thay đổi đột ngột, tốc độ nhanh như vậy nằm ngoài dự đoán của anh ta, nhất là khi tài khoản bị đóng băng, tiền không thể chuyển qua được. “Tình hình rất không ổn, có khả năng đã thất bại. Tôi đánh giá thấp thực lực địa phương của Lục Tam Phong. Anh ta đúng là vua một cõi. Nơi này có quy tắc của riêng nó. Bây giờ có thể làm chính là kết nối cấp quản lý. Giám đốc Tô, cô nên chuẩn bị tâm lý, tôi cũng phải chuẩn bị cho mình một chút, không biết anh ta có phải là người hẹp hòi không. Nếu phải thì tôi e là anh ta sẽ không thể ra khỏi thành phố một cách trọn vẹn.”

Giọng của giám đốc Lưu trầm thấp nói trong điện thoại, chưa kể đến việc thật sự có vấn đề giữa các giao dịch cổ phần, anh ta cảm thấy đó là một giao dịch bình thường. Mọi người muốn hối hận thì hối hận. Thực lực anh ta thể hiện ngày hôm nay đã khiến anh ta đi tới đường cùng.

Vẻ mặt của Tô Ái Linh ở đầu dây bên kia rất khó coi, không ngờ thành phố cũ nát này lại giáng một đòn cho cô ta, thể lực các thành phố đan xen nhau, không ai trong các thế lực khác nhau có thể một tay che trời, ai cũng có khuỷu tay.

Nơi nhỏ bé này, xí nghiệp thực phẩm Phong Giai lớn như vậy, cở bản không ai có thể cân bằng, đúng là một kiểu ảo ảnh của một ông vua miền núi.

Chẳng trách sau khi Lục Tam Phong về thì không hề vội vàng, ăn cơm xong, về nhà, cảm thấy mình là con rùa trong bình! “Buổi tối anh ta hẹn anh ăn tối. Anh nói chuyện với anh ta, giải thích với anh ta, không cần lãng phí sức lực, chúng ta có thể rút lui. Nhưng chúng ta cần nhà máy, không lấy được 12 cái thì lấy 6 cái, phải có một nửa quyền sử dụng. Chúng ta tự xây, dưới tên của thực phẩm Phong Giai!” Tô Ái Linh lui một bước. “Được, tôi sẽ hết sức bàn bạc với anh ta. Bây giờ tôi còn vốn để thương lượng. “Tiếp tục thu thập vấn đề tài chính, anh nói với anh ta, chúng ta không khởi kiện ở tỉnh này, chúng ta tới khu Tôi Giang, 3 – 5 tháng anh ta rất lợi hại, nửa năm sau một khi bị kết án, anh ta cứ chờ mà ngồi tù đi. quyền sử dụng 6 nhà máy là yêu cầu cuối cùng của tôi, có hiểu không?” Hai người nói chuyện mười mất phút rồi cúp máy. Tô Ái Linh ngồi trên sofa hút thuốc mà suy nghĩ, bao nhiều năm qua, mức độ khó ở của con người Lục Tam

Phong trong lòng cô ta tuyệt đối xếp hàng đầu. 7 giờ tối, trong phòng VIP của khách sạn Thiên Hương, Lục Tam Phong để một đĩa dưa chua nhỏ trước mặt rồi gắp và cho vào miệng.

Trương Phượng Tiên ôm một xấp tài liệu ngồi đối diện, thỉnh thoảng cúi đầu viết gì đó, cô ta không ngẩng đầu lên và nói: “Giám đốc Thôi đòi tiền anh. “Cô nói với anh ta, còn đòi nữa thì tôi không trả. Lên cơn gì vậy? Trong miệng từ sáng tới tối chỉ biết tiền, không làm ra trò trống gì, lần sau khi anh ta đòi tiền, suy nghĩ thử bản thân làm bao nhiêu chuyện, sau khi thu mua hoàn thành, một khoảng tiền sẽ không ít. Lục Tam Phong lên tiếng. “Sau khi giám đốc Tô tới thì vẫn chưa ra khỏi cửa, không biết đùa dai gì đây, cảm thấy người phụ nữ này lạ lạ “Anh lo việc của mình là được rồi.” Lục Tam Phong gắp miếng tỏi laba cho vào miệng, nhai nhóp nhép.

Cao Chí Dũng ngồi bên cạnh không nói được gì, anh ta cũng muốn tham gia một cổ phần của điện tử Thủy Hoàn, cho dù là 0.1% cổ phần, kết quả Lục Tam Phong lại từ chối.



Anh ta nhìn Trương Phượng Tiên, trực giác nói anh ta biết. Sau này để chế kinh doanh của Lục Tam Phong, Trương Phượng Tiên chắc chắn là một thành viên rất quan trọng, còn mình sẽ giữ thực phẩm Phong Giai,

Mãi tới hơn 7 giờ, cửa phòng VIP mới bị đẩy ra. Giám đốc Lưu đi vào. Anh ta ăn mặc thoải mái, nhìn có vẻ nho nhã, bước vào cửa và liếc nhìn Lục Tam Phong. Anh ta nói: “Tổng giám đốc Lục, tri kỷ nhau đã lâu, không ngờ hôm nay có thể gặp được. “Tuy tôi lần đầu tiên gặp anh, nhưng thủ đoạn của anh khiến tôi mở rộng tầm mắt. Anh ngồi đi.” Lục Tam Phong đưa menu tới trước mặt anh ta: “Anh là chủ nhà, anh gọi món đi.”

Giám đốc Lưu hơi đơ ra và nói: “Tổng giám đốc Lục chiều nay lên tiếng thanh minh, hình như anh mới là chủ nhà!” "Vậy tôi không khách sáo, nhân viên phục vụ, làm theo bàn ăn lúc nãy. Lục Tam Phong hét lên. “Xem ra anh đã chuẩn bị xong rồi, chỉ là giả bộ khách sáo với tôi thôi. “Giả bộ khách sáo cũng là khách sáo. Đối nhân xử thế mà, giám đốc Lưu kinh doanh gì vậy?” Lục Tam Phong hỏi tỉnh bơ. “Tôi làm tài chính” “Làm tài chính. Nếu anh coi tôi là một người làm ăn, anh coi trọng tôi quá rồi, chút hơi sức này, anh xem 2 vòng đấu Nasdaq thì kiếm được bao nhiêu?” “Tài chính không dễ làm, cũng muốn đầu tư ổn định. Tương lai công ty của tổng giám đốc Lục rất tốt, khả năng tăng cao, có thể chúng ta bất đồng ý kiến mới tạo thành cục diện hiện tại, anh nói xem?” Giám đốc Lưu hỏi. “Bất đồng ý kiến? Hay là chúng ta cơ bản là 2 loại kinh doanh khác nhau? Tôi không muốn nói vòng vo với anh, trực tiếp nói anh nghe, đây là sân chơi của tôi, anh không xử được tôi. Huống hồ, những gì anh làm toàn là khuyết điểm, nhân cơ hội mà cút mau, chọc tôi nổi điên, cẩn thận tôi đánh gãy chân anh đó. Tôi biết anh làm việc cho ai. Lục Tam Phong nhìn chằm chằm vào anh ta.

Giám đốc Lưu bị ánh mắt anh nhìn thì tỏ ra lo lắng, nhưng anh ta lập tức bình tĩnh lại, trong lòng thầm kinh ngạc, đây là chàng trai trẻ hơn 20 tuổi đầu đây sao? “Nếu tổng giám đốc Lục văn nói dứt khoát, tôi cũng thẳng thắn vậy. Tôi muốn quyền sử dụng nhà máy, anh quả thực có năng lực này, nhưng bằng chứng cho việc anh biển thủ quỹ là chắc chắn, nơi này không thể thắng anh nhưng tôi đi nơi khác thì sao? Anh muốn ngồi tù ư? Còn nữa, tôi muốn thử nghe tổng giám đốc Lục nói thử, tôi làm việc cho ai?” “Tôi làm gì biết anh làm việc cho ai, anh cần nhà máy để làm gì? Anh không phải lo tài chính thôi sao?” “Đúng vậy. Tài chính suy thoái, đầu tư vào thực tế”

Hai người nhìn nhau, giống như nhìn ra được sắc mặt của đối phương, bầu không khí trong phòng VIP rất căng thẳng, một tiếng gõ cửa cắt ngang bầu không khí này, Người phục vụ đi vào và nói: “Tôi xin phép lên món

Món đã đem lên, Lục Tam Phong cầm đũa và nói: “Đừng khách sáo. Ăn đi, dự án mà giám đốc Lưu đưa, tôi không nhận. “Xem ra tổng giám đốc Lục chọn cách ngồi tù rồi. “Nếu anh lấy được bằng chứng thì tôi nhận. Anh cũng đừng hù tôi, chỉ cần tôi điền vào tài khoản và trả tiền phạt hoặc cái gì đó, cũng chỉ là một bản án treo” Lục Tam Phong vừa ăn vừa nói: “Mấy năm nay ai không bị đình chỉ kinh doanh, có bị chậm lại thì cũng không hề gì.”

Vẻ mặt của giám đốc Lưu khó coi, điều sợ nhất chính là Lục Tam Phong không nghe lọt tai, mà đầu thì vẫn cứng như vậy, có thể khởi kiện Lục Tam Phong ở tỉnh khác sao? Đương nhiên có thể, anh ta cũng có lỗ hỏng trong tài khoản. Nếu gặp tranh luận thì sẽ rất phiền phức.

Lục Tam Phong thấy vẻ mặt của anh ta không chịu nổi, anh mỉm cười và nói: “Trước mắt tôi rõ hơn anh về môi trường kinh doanh trong nước, cả nước có bao nhiêu doanh nhân? Thủ tục hoàn thành, mọi thứ hợp pháp hợp lệ, có thể tìm ra con số dễ dàng sao? Tôi nói anh nghe, bây giờ chính là bóng tối trước bình minh, không doanh nghiệp nào không một chân vào tù, có một số còn bước cả hai chân nữa. “Tổng giám đốc Lục hình như không coi trọng tiền đồ của mình trước mặt hả?” “Tôi chỉ là tổng kết hoàn cảnh trước mắt thôi. Tôi sẽ không có chuyện gì. Kinh doanh sẽ luôn có sóng gió. Lúc sóng to gió lớn thì thuyền bị lật trước, chắc chắn là thuyền nhỏ, thuyền của tôi đủ to!” “Tổng giám đốc Lục tuổi còn trẻ, thuyền đã lớn như vậy, tôi đúng là mở rộng tầm mắt!”

Bữa cơm kéo dài hai tiếng đồng hồ, Lục Tam Phong chỉ nói hiện thực cho giám đốc Lưu, tung hoành trên địa bàn của mình thì không làm được gì, chẳng qua chỉ là làm loạn thực phẩm Phong Giai, có thể ngừng sản xuất một thời gian, cũng có thể ảnh hưởng đến thị trường.

Nhưng để lay động Lục Tam Phong không đi con đường này, anh có thể từ bỏ quyền kiểm soát thực phẩm Phong Giai, giao cho đám người Cao Chí Dũng, Đỗ Lam Minh quản lý. Nếu thiếu tiền, thậm chí có thể hoàn toàn từ bỏ cổ phần của thực phẩm Phong Giai.

Muốn cướp từ tay của anh ư?

Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

Hơn 10 giờ tối về nhà và đã ngủ Giang Hiểu Nghi ngồi trên ghế sofa ngây ngốc, màn hình TV toàn là tuyết.

Lục Tam Phong đưa tay tắt TV, cô bất ngờ nhìn sang anh: “Anh về rồi hả?” “Có chuyện gì vậy? Không ngủ mà ngồi đây nghiện rồi phải không?” Lục Tam Phong hỏi thăm. “Hôm nay em nghe người ta nói, nhà máy xảy ra chuyện lớn, rất nguy hiểm!” “Em mới biết hả?” Lục Tam Phong ngồi xuống và nói: “Chuyện nhỏ, anh sẽ xử lý tốt, người em thơm thật, tắm hả?" “Anh có đi phương Nam không?” “Nào, hôn một cái.” Lục Tam Phong ôm lấy cô. “Không thể trò chuyện một chút sao?” “Người em thơm như vậy, anh không có tâm trạng nói chuyện, ngủ nhiều vào, tranh thủ thời gian.” Lục Tam Phong nói xong thì đè cô trở ngược lại ghế sofa. “Anh tới đây.

Giang Hiểu Nghi cứ để mặc vậy cho anh tung hoành. Mấy phút sau, Lục Tam Phong ngồi dậy nói: “Hai chúng ta hãy tâm sự đi.”

Giang Hiểu Nghi thấy dáng vẻ anh không vui thì bật cười, cô đưa tay ra đánh anh: “Anh là sếp lớn, sao lại không đứng đắn vậy?”