Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài (Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi)

Chương 223: Lại có chuyện gì xảy ra vậy?



Lục Tam Phong cười hì hì, vứt đôi dép lê sang một bên, nhảy lên ghế sofa hỏi: “Có phải là cực kỳ giống với một thằng lưu manh thối tha không?”

Giang Hiểu Nghi:...

Lục Tam Phong nằm dài ra, gối đầu lên đùi cô ngáp một cái, nói: “Chuyện ở xưởng đều là những chuyện nhỏ nhặt, việc nghiên cứu đồ mỹ phẩm của em như thế nào rồi?” “Đừng nhắc đến nữa, mua vài quyển sách, đọc trong đó mấy cái thành phần hóa học, rồi cái gì mà chất chiết xuất từ cây cỏ, sau đó em cũng mua thêm một số thứ, định tự mình làm một ít ở nhà, cuối cùng bị lừa mất mười mấy triệu”

Giang Hiểu Nghi càng nói càng thấy tức, đối phương rõ ràng là đã nói là một tay giao tiền một tay giao hàng, trả tiền xong, cô cũng không biết mấy thứ đồ này, cầm về đưa đến cho mấy người chuyên nghiệp xem, người ta nói đấy là tro bếp, cô đã sắp trở thành trò cười cho mấy cái viện nghiên cứu ở quanh đây rồi.

Lục Tam Phong nghe thấy cũng không còn gì để nói, xứng đáng là bà xã của mình, mười mấy triệu đã muốn nghiên cứu ra sản phẩm hóa chất dùng hàng ngày, cách nghĩ như thế này quả là cực kỳ. “Anh cười cái gì chứ hả?” Giang Hiểu Nghi cúi đầu nhìn thấy vẻ mặt anh ấy không nhịn được cười, nói: “Em rất nỗ lực rồi, mấy cái công thức hóa học đó, lại còn phải sắp xếp phân tổ, em đều đã viết hết cả ra rồi, thời học cấp ba em học môn hóa không hề tồi, chỉ cần tỉ lệ đúng rồi là có thể làm ra được thôi.” “Em yêu!” Lục Tam Phong cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô rồi nói: “Anh xin em một chuyện nhé, nhất thiết đừng có mà làm thí nghiệm hóa học ở nhà, sáng lập sự nghiệp là một chuyện vô cùng đốt tiền bạc, mười mấy tỷ đập vào vẫn không được gì là chuyện thường tình” “Nhưng mà em... em tiêu tiền... thấy sốt ruột!” “Ha ha ha ha!” Lục Tam Phong cuối cùng cũng bị dáng vẻ ngây thơ ngốc nghếch của cô làm cho không nhịn được cười. “Em ấy, không có việc gì làm thì cứ việc kiếm mấy chuyện phối đồ quần áo gì đó, mua ít đồ xa xỉ, qua năm mới, cả nhà chúng ta đều phải chuyển đến phương Nam rồi, ở lại định cư bên đó, đến khi nghỉ lễ tết thì em lại đưa lũ trẻ con quay lại đây!” Lục Tam Phong nghiêm túc nói.

Giang Hiểu Nghi không nói gì, tuy rằng cô biết là việc mà Lục Tam Phong đã nhận định thì rất khó có thể thay đổi, nhưng cô vẫn không hề muốn rời đi, cuộc sống ở nơi đó quá màu mè, thay vì nói là muốn theo đuổi một cuộc sống yên ổn, không bằng nói là cô sợ hãi khoảng cách giữa bản thân và Lục Tam Phong sẽ ngày càng xa nhau.

Trong lòng của Giang Hiểu Nghi có một lại bản năng, giới hạn sự phát triển của Lục Tam Phong có thể đem đến cho cô cảm giác an toàn nhất, thành phố ở phương Nam là thế giới phồn hoa, tiền tài của Lục Tam Phong càng nhiều, địa vị xã hội càng cao thì cô ấy càng không có tự tin.

Người khác nói với cô không chỉ một lần, người đàn ông của bạn ở phương Nam một mình, bên cạnh chắc chắn không thiếu đàn bà, lần nói chuyện điện thoại lần trước, giọng người phụ nữ vang lên trong điện thoại khiến cô cảm thấy lo sợ bất an.

Chuyện yêu hay không yêu, đối với một người đã kết hôn như cô, đã từng trải qua việc bị bạo hành trong gia đình mà nói thì chuyện như thế này hình như cũng không còn quan trọng nữa. “Sao lại không nói gì nữa vậy?” Lục Tam Phong đưa tay lên vuốt ve gương mặt trắng trẻo của cô, nói: “Đến lúc đó, em ở nhà, anh hàng ngày đúng giờ về nhà ăn cơm, tốt biết mấy. “Bây giờ anh hình như cũng có về nhà ăn cơm được mấy lần đầu, đến lúc đấy hãy nói đi, năm nay anh về nhà ăn tết, em gọi điện thoại cho mẹ anh rồi, bà nội anh năm nay ở nhà anh, cả nhà cô hai, cô ba cũng đều về rồi, lại còn nhà bác cả nữa, mấy hôm trước nghe nói ba mẹ anh chuyển vào trong huyện lỵ ở, liền gọi điện thoại cho em, nói bóng nói gió dò hỏi anh bây giờ đang làm gì đấy. “Em nói rồi à?” “Em nói anh làm việc ở thực phẩm Phong Giai, vào trong xưởng làm được lãnh đạo đề bạt, anh cũng rất nhanh nhẹn, còn mua đi bán lại mấy thứ sắt phế thải ở trong xưởng, thu nhập cũng không tồi." Giang Hiểu Nghi khoanh chân ngồi trên ghế sofa, dùng tay ôm lấy đầu Lục Tam Phong nói: "Lại còn nói với em là nhìn thấy một bài báo, người trên đó rất giống với anh, lại còn nói hàm ý coi thường người khác nữa.” “Không cần để ý mấy nhà đó, mấy nhà đó còn không bằng người nhà em nữa cơ, đặc biệt là bác cả anh”

Lời nói của Lục Tam Phong tuy là không dễ nghe, nhưng mà lại là sự thật, chỉ có thể nói hàng cực phẩm đúng là túm lại là thành một ổ, hai người thì thào nói chuyện thương ngày với nhau đến tận quá mười hai giờ mới đi ngủ.

Ngày hôm sau, các mặt báo lớn đều có đưa tin về hội đồng quản trị của thực phẩm Phong Giai, tuy là có gay gắt, nhưng mà người trong ngành đều biết là sẽ chẳng nhảy nhót được bao nhiêu lâu nữa, Lục Tam Phong về cơ bản đã nắm bắt được hết rồi, chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.

Cũng lúc đó, tờ báo pháp luật thành phố cũng đăng bài giật tít, kêu gọi ban lãnh đạo cao cấp của thực phẩm Phong Giai khôi phục lại sớm, hai bên nên ngồi xuống đàm phản, đồng thời, nên lấy đông đảo người lao động làm chính, sớm có được một môi trường làm việc hòa thuận, đầm ấm và lành mạnh.

Toàn bài báo đều nói về vấn đề việc làm, còn vài tháng nữa là đến tết Nguyên Đán, bài báo này không chỉ nhắc đến Lục Tam Phong, mà cũng nhắc đến giám đốc Lưu, đơn giản mà thô bạo nói một câu là: năm nay mọi chuyện đều rất tốt, đến cuối năm mà còn gây phiền phức cho tôi thì cậu cứ cẩn thận đấy.

Lục Tam Phong buổi sáng đến xưởng, lần này cổng lớn mở ran gay, bảo vệ đã biết cái xưởng này là xưởng của ai rồi, ở nơi này ai mới là người có quyền quyết định, giống như là một câu nói được truyền khắp xưởng ngày hôm qua vậy.

Tổng giám đốc Lục còn thì Phong Giai còn, tổng giám đốc Lục không còn, Phong Giai cũng thật sự có khả năng không còn nữa.

Cái nhà xưởng này mang đậm màu sắc cá nhân, con người mạnh mẽ xây dựng nên xí nghiệp như thế này, muốn xóa bỏ con người này là một điều vô cùng khó

Vương Hữu Cảnh hôm nay dứt khoát không đến làm, anh ta bị Lục Tam Phong tát cho hai cái, nói chuyện này với giám đốc Lưu, giám đốc Lưu không thèm để ý gì đến anh ta, bây giờ giám đốc Lưu còn đang đắn đo, không biết có nên tiếp tục đối đầu với Lục Tam Phong hay không nữa.

Tuy rằng tiếp tục đối đầu thì khả năng giành chiến thắng cũng không lớn, nhưng mà có một điểm.

Giám đốc nghĩ đi nghĩ lại, đem quyền quyết định cuối cùng giao phó cho Tô Ái Linh.

Trong phòng, trên mặt bàn đặt đầy một đống báo chí, trong gạt tàn thì đã đầy đầu lọc thuốc lá, Tô Ái Linh đã đọc qua tất cả các tờ báo của mấy ngày nay, đồng thời còn gọi điện thoại cho tất cả các mối quan hệ mà cô ta quen biết, muốn động đến mối quan hệ của Lục Tam Phong trong thành phố này.

Cô ta thậm chí còn gọi điện thoại cho bên Sông Hương, kết quả là không cần biết là bạch đạo hay hắc đạo, câu trả lời đều là, người này có quan hệ rất mạnh ở địa phương đó, không thể động được vào.

Chỉ có một kết quả đấy là,để anh ta qua đời trong một vụ tai nạn, rồi thành công thay thế vị trí của anh ta, lôi kéo các thế lực duy trì tiếp.

Còn về việc lấy thân phận cổ đông tố cáo anh ta ở ngoài tỉnh, thì cũng được, nhưng mà như thế rất phiền phức, hơn nữa hiệu quả cũng rất tầm thường, Tô Ái Linh đối với lựa chọn như thế cũng chỉ có cách từ bỏ.

Cô ta chỉ còn có thể chọn phương án còn lại, Lục Tam Phong không còn quản đến thực phẩm Phong Giai nữa, cô sẽ thông qua công ty vỏ bọc tiếp xúc với quản đốc của các xưởng lớn, từ đó thực hiện việc chiếm lấy sản phẩm trong xưởng.

Còn về việc từ bỏ thực phẩm Phong Giai thì đấy là chuyện không thể, lợi nhuận lớn như thế, tuyệt đối không được bỏ qua.

Buổi trưa hôm đó, Đỗ Lam Minh đại diện cho thực phẩm Phong Giai ở Sở giao dịch chứng khoán Cảng Hồng Phú tuyên bố tài trợ đầu tư kinh tế lần này vô hiệu, lý do là: ba công ty này cố tình giấu diếm tình trạng sản xuất và kinh doanh của công ty, đồng thời nghi ngờ đằng sau việc này đều là do một người thao túng, tồn tại tình trạng có người cố tình và ác ý khống chế cổ phiếu.

Không đầy ba giờ đồng hồ, Đỗ Lam Minh bởi vì vượt biên nên bị bắt và áp giải quay về Thành Minh.

Lúc Lục Tam Phong nghe thấy tin tức này thì anh ấy cảm thấy không còn gì để nói, hiện nay từ đại lục đến Sông Hương vẫn còn rất nhiều hạn chế, vượt biên là chuyện rất thường gặp, may là mọi chuyện đã giải quyết xong xuôi. “Đăng thông báo với bên ngoài, thông báo cho tất cả các quản đốc, tiến hành dán thông báo trong khu vực nhà xưởng!” Lục Tam Phong hạ thấp giọng nói. “Không phải là tôi nói nhé, tôi hiện giờ không có chức vụ gì cả.” Cao Chí Dũng cười gượng gạo nói.

Lục Tam Phong lấy ra tập văn kiện ở bên cạnh, rút ra một tờ giấy viết thư rồi viết lên đó: Sở giao dịch chứng khoán Cảng Hồng Phú tuyên bố rằng khoản tiền tài trợ đầu tư do Công ty TNHH thực phẩm Phong Giai tiến hành vào ngày 22 tháng 9 năm 1990 là không hợp lệ. Đối với ba nhà cổ đông là nhà đầu tư Chính Thiên, liên kết đầu tư sáng chế, ngân sách Thiên Ngân bị loại khỏi hội đồng quản trị, ngoài ra đối với các hành vi vi phạm pháp luật sau đó duy trì các quyền lợi về mặt pháp lý, bao gồm nhưng không giới hạn việc đến Sở Giao dịch Chứng khoán Cảng Hồng Phú yêu cầu tiến hành truy cứu trách nhiệm.

Viết xong, anh ấy đóng dấu công ty, lại lấy ra một tờ giấy viết: Thông báo bổ nhiệm và miễn nhiệm của hội đồng quản trị công ty thực phẩm Phong Giai, thu hồi chức vụ tổng giám đốc công ty thực phẩm Phong Giai của đồng chí Vương Hữu Cảnh, hồi phục chức vụ tổng giám đốc công ty thực phẩm Phong Giai của đồng chí Cao Chí Dũng, thông báo có hiệu lực ngay lập tức. “Cầm lấy này!” Lục Tam Phong đưa cả hai tờ thông báo cho anh ta.

||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||

Cao Chí Dũng nhìn một cái, nói: “Tổng giám đốc Lục, lần này có rất nhiều người quản lý cấp trung đã lén lút ký một giấy thỏa thuận cùng tiến lùi gì đó, mười mấy nhà xưởng có hơn một nghìn người đấy, chúng ta có tổng cộng được bao nhiêu người của tầng quản lý chứ, đám người đó tôi cho là nên xử lý nhẹ nhàng thôi” “Xử lý nhẹ nhàng?” Lục Tam Phong hơi nhíu mày lại, có vẻ không vui, nói: “Hôm nay nhẹ nhàng, ngày mai bọn họ sẽ kéo nhau quay lại, rồi sau đó lại dám tổ chức đình công anh có tin không? Đau đớn của ngày hôm nay sẽ nhắc cho ta nhớ không để chuyện như thế xảy ra vào ngày mai."

Cao Chí Dũng nghe thấy câu nói này cũng giật mình, anh ấy không lẽ là muốn sa thải đến một nửa các quản lý cấp trung chứ?

Nếu như mà làm như vậy, thực phẩm Phong Giai có khả năng sẽ sụp đổ chỉ trong một đêm.

Lục Tam Phong không nói gì nữa, chỉ là yêu cầu anh ta đi xử lý những chuyện trước mắt.

Vương Hữu Cảnh như trong một giấc mơ lớn, từ quản lý cấp trung đến tổng giám đốc, rồi lại đến bây giờ là bị bãi nhiệm tất cả các chức vụ đang có, chỉ vỏn vẹn có mười mấy ngày anh đã trải qua được thăng trầm của cả cuộc đời.

Anh ta không thể chấp nhận được chuyện này, ngày tháng được trở thành tổng giám đốc quá sung sướng, như một giấc mộng rất đẹp vậy, khiến anh ta không hề muốn tỉnh lại, gọi điện cho giám đốc Lưu thì lại không liên lạc được.

Lại liên lạc với mấy người làm đại biểu cùng với anh ta thì bọn họ đều nói đã rời khỏi Phong Giai rồi, đổi một công việc khác, có người còn khuyên anh cũng nên lặng lẽ rời khỏi đây đi, đừng để Lục Tam Phong đến tính sổ với anh.

Vương Hữu Cảnh lật nhìn những thỏa thuận trong tay mình, trong đầu nảy ra một ý nghĩ không hề thực tế, bản thân cùng với những người thuộc tầng quản lý đứng về một phía, Lục Tam Phong có lợi hại đến thế nào, anh ta dám trong một đêm sa thải hơn một nghìn năm trăm người sao?

Chỉ cần dựa vào điểm này, bản thân anh ta làm phó tổng giám đốc sẽ không có vấn đề gì nữa?

Vương Hữu Cảnh đã nghĩ đến cuộc sống tươi đẹp của bản thân và việc kiềm chế chư hầu để mệnh lệnh thiên tử rôi.

Giám đốc Lưu đã đi rồi, Tô Ái Linh cũng chuẩn bị mu vé máy bay quay về, ở lại nơi này đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi, buổi tối lúc hơn bảy giờ, Lục Tam Phong đột nhiên nhận được điện thoại từ Trương Phượng Tiên. “Tổng giám đốc Lục, chuyện của Hùng Miêu có chuyển biến rồi!” “Chuyện là thế nào?” “Thư ký Thôi gọi điện thoại nói với tôi, bọn họ và tổng giám đốc của Hùng Miêu cùng nhau ăn cơm, trong bữa cơm Hoàng Hữu Danh có nói với bọn họ về chuyện ông ta từng làm tổng giám đốc của tập đoàn Dã Cương, trong thời gian ngắn muốn làm ra thành tích, hoặc là nâng cao kỹ thuật, hoặc là giành được giải thưởng quan trọng, hoặc là có đóng góp nổi bật đối với thị trường của ngành trong nội địa.” “Đóng góp nổi bật?” “Đúng, thư ký Thôi nói, anh chỉ cần có biện pháp vào khoảng tháng ba, tháng tư năm sau đưa được cho người ta một đóng góp nổi bật thì chuyện gì cũng dễ nói chuyện, thậm trí là có thể chuyển giao công nghệ với giá ba nghìn rưỡi đồng cũng được.

Lục Tam Phong nghe thấy những lời Trương Phượng Tiên nói, trong đầu anh ấy suy nghĩ rất nhanh, cái gì gọi là đóng góp nổi bật cho thị trường chứ? “Một lát nữa tôi sẽ đến khách sạn nói chuyện với thư ký Thôi!” Lục Tam Phong cúp máy điện thoại chuẩn bị đi, lúc đi ngang qua phòng làm việc của Cao Chí Dũng thì mở cửa nói với anh ta: “Thông báo cho tổng giám đốc Lý, bảo anh ta đừng có mà trốn nữa, quay lại làm việc đi, đồng thời ngày mai mở cuộc đại hội triệu tập toàn bộ thành viên.

Cao Chí Dũng vừa chuẩn bị nói gì đó thì phát hiện ra Lục Tam Phong đã vội vàng bỏ đi mất rồi, anh ta dành ngồi đó buồn bực, lại có chuyện gì nữa đây?