Kẻ Bức Cung Là Mối Tình Đầu

Chương 1: Bức cung



Một tay ta chống trường kiếm nhuốm máu, dựa lưng vào tường thành, nhìn đội quân lớn đang chậm rãi đến gần, cảm thấy vô cùng giễu cợt.

Ta đường đường là hoàng đế Yến quốc, là hoàng đế của nước mạnh nhất trong bảy nước, ấy thế mà lại lưu lạc đến mức này.

Bị người thân nhất và người thích nhất bắt tay phản bội.

Ở đại hôn của ta.

Ta không hiểu, không hiểu đệ đệ một tay ta nuôi lớn vì sao phải trong ứng ngoài hợp, liên hiệp với hoàng đế địch quốc vào ngày khắp chốn vui mừng cùng nhau tấn công hoàng cung Yến quốc.

Gã không biết đây là tội gì sao?

Tư thông với địch phản quốc, tội lớn chém đầu!

Nhưng mà đệ đệ kia của ta lại không hề có chút tâm tư hối cải nào, gã mặc hoa phục thân vương, lẳng lặng đứng ở đó, giọng nói còn nhàn nhã hơn bình thường, càng có thêm một phần căng thẳng không dễ nhận ra, “Hoàng huynh, ngươi đừng giãy giụa vô ích nữa, giao ngọc tỷ ra, ta bảo đảm tính mạng ngươi không bị tổn hại.”

Ta cười nhạt trong lòng, trên mặt chỉ hứng thú chớp mắt, “Ồ? Ngươi định xử trí trẫm như thế nào?”

Gã nhếch môi, còn chưa nói chuyện, bên cạnh đã có người mở miệng: “Dĩ nhiên là giao cho ta.”

Mắt ta trống rỗng, nhìn sang phía hắn.

Người nói chuyện cả người giáp đen, mặt mũi anh tuấn, khí chất cao hoa lãnh khốc, đôi mắt dưới hàng mi dài, tựa như hàn băng thấm vào, rất đen, cũng rất lạnh.

Hắn là hoàng đế Vệ quốc, là hoàng đế của nước yếu nhất trong bảy nước.

Cũng là ta người ta yêu duy nhất trên đời.

Tên hắn là Dạ Cẩn.

Ban đầu có tâm tính thiếu niên, giấu giếm thân phận chu du các nước, vô tình gặp được một nam thanh niên ở Vũ quốc, bởi vì hợp tính, trở thành tri kỉ, kết bạn chu du nửa năm, đều có chút hảo cảm với đối phương, chẳng qua lúc đó tâm tư thiếu niên lần đầu rung động mông lung, còn chưa kịp nói ra, đã gặp phải một lần giặc cướp đuổi giết, lúc ấy người đông thế mạnh, đường núi hiểm trở, hắn vì cứu ta mà rơi xuống vách đá, ta như muốn nổi điên, đang muốn nhảy xuống cùng hắn, đáng tiếc bị thủ hạ chạy đến phía sau trực tiếp đánh một phát bất tỉnh, chờ ta tỉnh lại, lật tung toàn bộ đáy vực cũng không thấy hắn, chỉ tìm được một mảnh huyết y đầm đìa rách rưới, lúc ấy đã cho rằng hắn bị dã thú cắn chết, đau buồn muốn chết, mất không ít sức diệt toàn bộ giặc cướp gần đó báo thù cho hắn, sau khi về nước hễ cứ nghe thấy tin tức giặc cướp nào, nhất định phải phái thuộc hạ đi diệt trừ, trong Yến quốc vẫn luôn quốc thái dân an, từ khi mình lên ngôi, gần như chưa từng nghe thấy tin tức giặc cướp nào cả.

Hắn từng đưa cho ta một mặt ngọc kỳ lân, là tự tay hắn khắc, nhiều năm như vậy rồi ta vẫn mang trên người, bên ngoài đã sớm cũ nát không chịu nổi, nhưng ta chưa từng chê nó bao giờ, ngay cả lúc này vết thương chồng chất gần như đứng không vững, ta vẫn bảo vệ nó vững vàng trong lòng.

Nhưng bây giờ ta đột nhiên nghi ngờ.

Người mà ta đã từng cho là chết, lắc mình một cái, biến thành hoàng đế Vệ quốc, cùng với đệ đệ ruột của ta, trong ứng ngoài hợp, ép ta đến tình cảnh như vậy.

Ta còn cần nó làm gì đây?

Ta nâng tay trái dính đầy máu tươi, lấy một mặt ngọc từ trên cổ.

Lúc đeo lên vẫn là hình dáng một con kỳ lân đẹp đẽ, bây giờ đã bị mài đến mức có chút bóng mượt, rõ ràng cho thấy có một người vẫn luôn vuốt ve nó.

Người đó chính là ta.

Là ta nhớ tới tình của hắn, là ta không bỏ được hắn, là ta nhớ mãi không quên, lúc ấy hắn lấy mạng cứu ta, một khắc trước khi nhảy vực vẫn còn bảo ta chạy mau, tình cảnh kia, in sâu trong lòng ta nhiều năm như vậy, vẫn chưa hề quên.

Ta cười lạnh một tiếng, chợt dùng chút lực, mặt ngọc kia bị lôi mạnh từ trên cổ xuống.

“Ta thiếu ngươi một cái mạng.” Ta nhìn chằm chằm vào mặt ngọc kia, nhẹ nhàng nói: “Bây giờ, ta trả lại ngươi.”

Ta khoát tay, mặt ngọc vẽ lên một quỹ tích đẹp đẽ trên không trung, “rắc” một tiếng rơi lên mặt đất, gãy thành hai nửa.

Ngọc bể, tình đoạn.

Ta thấy tầm mắt hắn rơi lên mặt ngọc, sau đó thân hình run lên bần bật.

Mặt ngọc dính máu, vỡ thành hai nửa, cô độc nằm trên đất, chứng tỏ đoạn tình cảm này đã kết thúc.

Môi của hắn động động một cái, cuối cùng lại mím thật chặt, không nói gì.

Hắn vẫn luôn không nói nhiều, ta biết.

Miệng hắn tương đối ngốc, không biết nói chuyện, nhưng đặc biệt tốt với ta, nửa năm kết bạn du ngoạn kia, chỉ cần người khác có hành vi xúc phạm ta, hắn luôn là người thứ nhất đứng ra, hắn là bằng hữu của ta, nhưng còn quan tâm đến ta hơn thuộc hạ, rõ ràng người giống như quý công tử vậy, dù có vụng về, cũng phải tự mình sắp xếp da thú lên xe ta, rất sợ ta bị lạnh, nhưng cả người mình vẫn là hắc y, yên lặng ngồi đằng trước đánh xe cho ta, giống như một người gỗ không biết nói chuyện, nhưng chỉ cần vừa nhìn thấy, trong lòng liền vô hình bình tĩnh lại.

Hắn tốt bao nhiêu, chỉ có ta biết.

Hắn tàn khốc bao nhiêu, cũng chỉ có ta biết.

Nếu như hôm nay tới không phải hắn, là bất kỳ một kẻ địch mạnh mẽ đáng sợ nào đó, ta cũng sẽ không bại đến thảm hại như vậy.

Lòng ta thua.

Tâm thần đại loạn, bố trí cũng rối loạn, kết quả của trận này, ta đã được định trước thất bại.

Thua đến thất bại thảm hại, hoàn toàn không có cơ hội phản kích.

Nhưng cơ nghiệp Đại Yến không thể hủy trên tay ta, ngọc tỷ truyền quốc chưa muốn giao ra, nhất là ở dưới tình hình binh mã Vệ quốc còn chưa rút lui.

Đại Yến không thể loạn.

Ta không nhìn hắn nữa, đặt tầm mắt lên người đệ đệ ta lần nữa, trên người Tạ Ninh Vũ.

Ta hỏi: “Ngươi muốn ngọc tỷ truyền quốc?”

Cuối cùng gã dừng thật lâu, mới banh mặt gật đầu một cái, “Chỉ cần hoàng huynh giao ngọc tỷ cho ta, ta bảo đảm sẽ không đả thương một sợi lông của hoàng huynh, ta sẽ nuôi dưỡng ngài đến già thật tốt, tuyệt không làm khó dễ!”

Ta cười một tiếng giễu cợt, “Sau đó bị ngươi trói buộc cả đời ở hoàng cung lớn như vậy?”

Gã khẩn trương nuốt ngụm nước miếng, lắp bắp nói: “Ta… Ta…”

Ta nhíu mày hừ lạnh, “Phế vật! Muốn làm chuyện gì cứ nói thẳng là được, ấp a ấp úng, làm một đế vương như thế nào?”

Gã ngậm miệng trong nháy mắt, ánh mắt lóe lóe, ánh mắt nhìn ta tăng thêm chút phức tạp, mơ hồ lại có chút hơi nước.

Hồi lâu, gã mới nói: “Ta từ chưa từng nghĩ tới muốn đả thương hoàng huynh, ngài không giao ngọc tỷ ta cũng sẽ không làm ngài bị thương, chẳng qua ta muốn ngôi vị hoàng đế, mà ngài còn sống chính là một uy hiếp, ta lại không muốn đả thương ngài, không thể làm gì khác hơn là khống chế ngài.”

Ta cười to, “Được, lời này mới giống!”

Tuy trên mặt cười sung sướng, nhưng trong lòng không ngừng than thở.

Huynh đệ ruột thịt cùng cha cùng mẹ, tình huynh đệ hai mươi bảy năm, lại thua một ngôi vị hoàng đế lạnh như băng.

Quả nhiên, sinh ở hoàng gia, không có cái gọi là thân tình.

Tiếng cười làm động tới vết thương toàn thân, vết thương vừa có chút ngưng lại văng máu tung tóe, trong nháy mắt nhỏ tí tách trên đất.

Nhưng ta chưa từng để ý, nụ cười cuối cùng của đời người, dù sao phải cười đủ mới được.

Tự giác cười xong hết rồi, bỗng dưng thu thanh, hai tròng mắt đông lại một cái, lạnh nhạt nói: “Ngọc tỷ ngay tại trong cung mẫu phi, ở nơi chúng ta khi còn bé thường xuyên giấu đồ.”

Người đệ đệ ta run lên bần bật, trên mặt tất cả đều là vẻ không thể tin.

Ta nhìn chỉ cảm thấy sung sướng, nhướng mày cười nói: “Làm sao? Không nghĩ tới sẽ ở nơi dễ bị tìm ra sao?”

Gã sững sờ nhìn ta, môi mấp máy, chính là không nói lời nào.

Ta lắc đầu một cái, thở dài nói: “Thật ra thì ngươi muốn cái chỗ ngồi này, ta sao có thể không cho, năng lực của ngươi không thua ta, chỉ vì ta sinh ra sớm hơn ngươi nửa giờ, làm một tên hoàng trưởng tử, cho nên ta ngồi lên cái vị trí này, nhưng hai mươi bảy năm cảm tình chúng ta cùng nhau, làm sao có thể bù cho một ngôi vị hoàng đế lạnh như băng? Chỉ cần ngươi muốn, ngọc tỷ lúc nào cũng đặt ở đó, đáng tiếc…”

Ta thấy gã trợn to mắt, cả người giống như gặp phải đòn nghiêm trọng, lui về phía sau mấy bước.

Ta cười một tiếng giễu cợt.

Đáng tiếc, cuối cùng ngươi vẫn lựa chọn một loại thủ đoạn thảm thiết nhất, trong ứng ngoài hợp, phản bội ta.

Bây giờ ngươi, hẳn rất thống khổ rất hối hận chứ?

Nhưng cũng không còn quan trọng nữa rồi.

Ta kiêu ngạo buông thả cả đời, sao có thể nhịn được vượt qua cuộc sống trong giam cầm cả đời?

Bất kể rơi vào tay người nào trong bọn họ, kết cục cũng không tránh được như thế, nhưng cho dù bị người phản bội, ta khinh thường cuộc sống ở cùng một trong phòng với bọn họ.

Đó là một loại khuất nhục ta không cách nào nhịn được.

Nếu không bây giờ, từ giã một lần đi.

Không khuất phục sống nhục, vậy thì chết oanh oanh liệt liệt.

Chẳng qua là, nhưng thật có lỗi với một người.

Ta nhìn về phía bên cạnh đệ đệ ta, hồng y nữ tử đội phượng quan đang bị hai tên lính giữ chặt. 

Nàng là hoàng hậu hôm nay của ta, cũng là người khiến cả đời ta áy náy nhất.

Nữ tử này cả đời yêu ta, biết rõ ta không yêu nàng, biết rõ lòng ta không có nàng, cuối cùng lại vì giang sơn Yến quốc, cam nguyện vào cung làm một nữ nhân khuê phòng trống rỗng.

Yến quốc cần một người thừa kế, nàng cam nguyện làm cái công cụ sinh dục.

Chẳng qua lúc chúng ta vừa lên tường thành cử hành lễ đại hôn, liền bị những binh lính này vọt vào như tổ ong, ta chém giết một phen, kiệt sức, trơ mắt nhìn nàng bị bọn họ bắt đi, bất lực.

Ta nhắm mắt lại, không nhìn khuôn mặt nước mắt lã chã của nàng nữa, nhàn nhạt nói: “Thật sự muốn xin lỗi trẫm, thế thì đối xử với nàng thật tốt đi.”

Dứt lời, ta bỗng dưng phát lực, điểm mũi chân trên mặt đất một chút, tung người nhảy lên, vượt qua tường thành nghiêng về phía sau

Phía dưới là nền đá xanh hơn hai mươi mét, nếu ngã xuống, chính xác có thể khiến xương cốt vỡ vụn, hết cách xoay chuyển trời đất.

Ta lộ ra một nụ cười vui sướng.

Cuối cùng cũng kết thúc.

“Bệ hạ!”

“Hoàng huynh!”

“Không được!”

Bên tai nghe được liên tiếp chuỗi thét chói tai kinh hoảng thất thố, ta tưởng tượng đến vẻ mặt bọn họ, tâm tình tốt hơn.

Chỉ tiếc, không thể chính mắt thấy.

Đang nghĩ như vậy, chợt thấy bên tai bỗng nhiên lao đến một ngọn gió mát, ngay sau đó thân thể rơi vào một cái ôm ấm áp, ta theo bản năng mở mắt nhìn, đập vào mắt chính là một mảnh màu đen quen thuộc.

Là Dạ Cẩn.

Là hắn!

Hắn nhảy xuống!