Kẻ Bức Cung Là Mối Tình Đầu

Chương 2: Nói chuyện



Chắc hẳn tình huống này nằm ngoài dự đoán của ta, ta nhất thời ngây ngẩn nhìn hắn, hoàn toàn không có động tác gì.

Hắn ngược lại là đâu vào đấy, một tay ôm eo ta khóa vào trong ngực, một tay kia cầm một thanh đoản đao, lưỡi đao sắc bén cắm vào gạch đá tường thành, phải biết đây chính là tường thành che chở kinh thành, cũng là dùng loại gạch kiên cố nhất, bình thường một người nội lực thâm hậu dùng kiếm đâm vào cũng phải phí một ít sức, người này lại nhanh chóng lôi ra một thanh đoản đao đâm vào tường thành trong lúc rơi xuống, còn ôm một người, dùng lực lớn bao nhiêu gần như không thể tưởng tượng, nếu làm không tốt, cánh tay này sẽ hỏng.

Nhưng hắn lại không có chút tâm tư buông ta ra, sắc mặt đã tái nhợt một mảnh, tay nắm đoản đao nổi gân xanh, nhưng tay ôm ta vẫn luôn chặt chẽ như một.

Từ lúc ta nhảy khỏi tường thành, đến lúc hắn ôm ta, rồi dùng thanh đoản đao kia giảm xóc một đường rơi xuống dưới tường thành, tất cả đều xảy ra trong chớp mắt, ta mới chỉ mất chút sức ngây ngốc, đi đôi với âm thanh chói tai do đoản đao phá vỡ tường thành, hắn đã đến mặt đất.

Bọn thị vệ đợi lệnh xung quanh lập tức xúm lại, đều là binh mã Vệ quốc.

Ta phút chốc híp mắt một cái, đang muốn nhảy lên, huyệt vị mềm mại bên hông đột nhiên bị người đâm một chút, toàn thân trong nháy mắt bủn rủn vô lực.

Ta tức giận trợn mắt nhìn hắn, chất vấn: “Ngươi làm gì?”

Hắn nhếch miệng, cánh tay nắm đoản đao mềm nhũn rũ xuống, ánh mắt lơ lửng không dám nhìn ta, chỉ thấp giọng nói: “Ta sẽ không giam cầm ngươi, ngươi đừng kích động, chờ ngươi dưỡng thương tốt, ta để ngươi đi.”

Dứt lời, hắn bỗng nhấc cái tay vừa rũ xuống, điểm một cái lên huyệt vị của ta, cho dù ta có không cam lòng đi nữa, cũng chỉ có thể nhắm hai mắt trong một trận choáng váng. 

Chờ đến lúc khôi phục lại ý thức, đã ở trong một tẩm cung xa lạ.

Bây giờ chắc là buổi tối, xung quanh có đèn đuốc mông lung sáng lên, màn giường màu vàng buông xuống, ngăn cách trong ngoài giường thành hai thế giới, đầu giường mơ hồ có tiếng lật sách, ta nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy người nọ cả người nội y màu đen, ngồi ở đầu giường phê duyệt tấu chương, giữa chân mày nhíu thành một đường nặng nề, nhìn có vẻ tình hình không khiến hắn quá hài lòng.

Là Dạ Cẩn.

Hắn hình như cũng cảm thấy ta nhìn chăm chú, tay lật xem tấu chương phút chốc ngừng một lát, bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn, vừa vặn đối với tầm mắt của ta.

Trên mặt hắn bỗng thoáng qua vẻ vui mừng, gạt tấu chương trên đùi sang một bên, nghiêng người ôm lấy ta, giọng nói đều có chút kích động run rẩy, “Ngươi cuối cùng cũng tỉnh, cuối cùng cũng tỉnh!”

Ta giễu cợt cười lạnh giống như bị thứ cách trở một chút, trong nháy mắt lại không nói ra miệng, dừng một chút, lạnh nhạt hỏi: “Ta ngủ bao lâu?”

Thanh âm khàn khàn yếu ớt, rõ ràng cho thấy di chứng rất lâu không mở miệng, ta cũng hoài nghi hắn có nghe rõ ta nói cái gì hay không.

Người hắn cứng đờ, từ từ chống thân thể quỳ ngồi ở bên cạnh ta, hết sức làm cho mình tỉnh táo lại, nhưng rõ ràng trên mặt mang vẻ vui mừng, đối với bản mặt không cảm giác của hắn từ trước đến nay mà nói, quả là ly kì.

“Ngươi hôn mê hơn nửa tháng, cho dù ta gọi ngươi thế nào, ngươi đều không phản ứng.”

Mang theo một chút run rẩy, hắn nói: “Ngự y nói, ngươi có tâm bệnh, là ngươi không muốn tỉnh lại.”

Ta nhắm hai mắt, cười nhạt, “Ta ngược lại không yếu ớt như vậy.”

Nghỉ ngơi đủ rồi, tự nhiên sẽ tỉnh.

Chẳng qua là trang trí nơi này không quá giống phong cách Yến quốc.

Ta có chút dự cảm bất tường.

Quả nhiên, một khắc sau, hắn nói: “Nơi này là Vệ quốc, tẩm cung của ta.”

Ta phút chốc mở mắt, ánh lạnh thoáng chốc bắn ra, “Đệ đệ ta giao ta cho ngươi?”

Hắn cúi đầu hơi thấp, giải thích: “Là ta muốn đưa ngươi đi, lúc ấy ngươi rơi vào trong tay ta, gã lo lắng ta làm ngươi bị thương, không dám tùy ý động thủ, để cho chúng ta bình yên rời khỏi Yến quốc, bây giờ gã tập trung năm mươi vạn hoả lực ở biên giới, tuyên bố nếu Vệ quốc dám đả thương ngươi một chút nào, năm mươi vạn hỏa lực kia sẽ không khách khí.”

Hắn hiếm thấy một lần nói nói nhiều như vậy, ta ít nhiều có chút ngạc nhiên, nhưng càng ngạc nhiên hơn là một chuyện khác, “Năm mươi vạn hỏa lực? Gã điên rồi?”

Yến quốc tuy là đại quốc, nhưng tổng số binh mã cả nước cũng chỉ hơn bảy mươi ngàn, xung quanh còn có hai nước nhỏ tiếp giáp, tập trung toàn bộ phần lớn binh lực ở biên giới Vệ quốc, gã đây là đem quốc thổ làm trò đùa sao?

Dạ Cẩn nói: “Gã rất quan tâm ngươi.”

Ta ngước mắt nhìn hắn một cái, cười lạnh, “Cho nên đây chính là nguyên nhân bây giờ ta còn sống?”

Hô hấp Dạ Cẩn hơi chậm lại, giọng nói có chút ngập ngừng: “…Ngươi biết không phải mà.”

Ta hừ lạnh.

Ta dĩ nhiên biết không phải, có thể ta bây giờ vừa nhìn thấy hắn tâm tình liền không tốt, dĩ nhiên muốn phát tiết một trận, đâu thèm quan tâm tâm trạng của hắn

Dạ Cẩn khẽ thở dài, “Ta không biết, ngươi là hoàng đế Yến quốc.”

Ta nâng mắt lên một chút, không lên tiếng.

Dạ Cẩn nói: “Bảy năm trước, đệ đệ ngươi Tạ Ninh Vũ bí mật tới Vệ quốc của ta, cùng ta mưu đồ soán vị hoàng đế Yến quốc, cũng hứa hẹn cho Vệ quốc quốc thổ lớn như vậy, ta thân là hoàng đế Vệ quốc, tranh thủ lợi ích vì quốc gia mình là chuyện đương nhiên, cùng gã ngươi tới ta đi giao chiến bảy năm, cuối cùng quyết định bức cung ngươi vào đại hôn nửa tháng trước, cho đến khi ta leo lên tường thành thấy ngươi, ta mới biết… thân phận của ngươi.”

Ta khép mắt, giữ yên lặng.

Dạ Cẩn cười khổ một tiếng, “Mười ba năm trước, sau khi ta ngã xuống vực gãy hai chân, may mắn được một người đi hái thuốc ở đáy vực cứu giúp, được hắn cõng về nhà, ta đợi đến khi có thể xuống giường liền tìm ngươi khắp nơi, nhưng ta không tìm được, ta lật cả ngọn núi cũng không tìm được tung tích của ngươi, nhưng thổ phỉ gần đó chết hết, ta biết ngươi báo thù vì ta, nhưng lúc đó ta làm thế nào cũng không tìm được ngươi, ta ở lại đó hơn ba tháng, cho đến khi tin phụ hoàng bệnh nặng truyền tới, mới trở về Vệ quốc, nhiều năm như vậy ta vẫn luôn phái người tìm ngươi khắp nơi, ngọn núi kia cách mấy tháng ta lại đến một lần, nhưng vẫn không thể phát hiện tung tích của ngươi, cho đến khi thấy ngươi trên tường thành, ta cũng cho là mình đang nằm mơ.”

Hắn hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng nói: “Nếu như, nếu như ta sớm biết ngươi là hoàng đế Yến quốc, ta nhất định sẽ không đi bức cung.”

Ta cười khẽ, “Nhưng ngươi vẫn đi.”

Dạ Cẩn yên lặng.

Ta hỏi: “Gã hứa hẹn cho ngươi quốc thổ chứ?”

Dạ Cẩn nhấp mím môi, nói: “Ta không muốn.”

Ta không khỏi giễu cợt, “Đường đường là hoàng đế Vệ quốc, tự mình lãnh binh chinh phạt nước gã, một chút chỗ tốt cũng không được, ngược lại đưa đến năm mươi vạn binh mã Yến quốc cho quốc gia mình, ngài thật đúng là một vị hoàng đế tốt.”

Dạ Cẩn trầm mặc thật lâu, mới nói một câu.

Hắn bình tĩnh nói: “Ngươi không phải thứ để trao đổi.”

Lòng ta bỗng dưng giật mình.

Hắn nói: “Nếu ta đã phát hiện là ngươi, sao có thể tiếp tục tổn thương ngươi, ta rút binh về, cũng đưa ngươi theo, ta sợ đệ đệ ngươi đối xử với ngươi như tù binh, ta không yên tâm, ta không có ý giam cầm ngươi, chờ vết thường của ngươi lành lại, cho dù ngươi muốn ở lại, hoặc là trở về Yến quốc…”

Hắn dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Ta cùng ngươi.”

Tim ta bắt đầu không khống chế được mà nhảy lên.

Một chút lại một chút, đập đến mức khiến mặt ta có chút đỏ, thật may ban đêm ánh sáng u ám, hắn hẳn nhìn không ra.

Ta không biết ta đang nghĩ như thế nào, rõ ràng oán hắn trách hắn cùng đệ đệ phản bội ta, nhưng trong nháy mắt hắn biết thân phận ta lập tức thu tay, không để ý thế cục Vệ quốc đưa ta về bảo vệ, dù Yến quốc mang binh đến biên giới, hắn cũng chưa từng từ bỏ.

Hắn đã từng vì cứu ta ngã vực một lần.

Hắn lúc trước vì cứu ta nhảy thành một lần.

Hắn bây giờ vì cứu ta buông thả một lần.

Mỗi lần cũng đều vì ta, mỗi lần cũng đều làm mình vết thương chồng chất.

Tay phải hắn từ nãy đến giờ đều mềm nhũn, hơn nửa là bị thương không nhẹ, cũng có thể là hỏng rồi.

Tay phải đối với một vị đế vương quan trọng bao nhiêu, chỉ có ta biết, hắn cũng không có cách nào động bút phê đổi tấu chương, mà một phần tấu chương, rất có thể ảnh hưởng một lần tình hình trong nước.

Ta đột nhiên cảm thấy ánh mắt có chút ê ẩm.

Ta muốn yêu hắn, nhưng chuyện bức cung kia, trong lòng ta luôn mắc một cái gai, ta muốn hận hắn, nhưng hắn chưa bao giờ từng thật sự phản bội ta, móc tim móc phổi đổi mạng đối tốt với ta, hận yêu không thể, khiến ta không biết phải làm thế nào.

Hồi lâu, ta nhẹ nhàng than thở một tiếng, “Ngươi là hoàng đế Vệ quốc.”

Ý nói, ngươi không thể rời bỏ Vệ quốc, cùng ta như thế nào?

Ánh mắt hắn mơ hồ sáng lên, ước chừng biết ta là lui một bước nhỏ, biết lắng nghe nói: “Hoàng đế có thể có rất nhiều, ngươi chỉ có một, ta có thể sai phái những người thích hợp khác nhận lấy vị trí này, ta cùng ngươi.”

Ta lại có chút ngây ngốc, nhất thời đều cảm thấy mình đang nằm mơ vậy, “Chúng ta chỉ sống chung nửa năm, cũng là chuyện mười ba năm trước, sao ngươi lại tốt với ta như vậy?”

Hắn cúi đầu thấp một chút, một nhỏ lọn tóc mai rơi xuống, che ánh mắt hắn, nhưng không giấu được chút đỏ ửng trên gò má.

Hắn xấu hổ.

Ta thiếu chút nữa cho là mình nhìn lầm rồi, lại nghe hắn nói: “Lúc vừa gặp ngươi, ngươi… Ngươi trả tiền cho ta, ta rất cảm kích.”

Ta nháy mắt một cái, nhất thời có chút dở khóc dở cười.

Nhớ tới lúc gặp hắn, là thời điểm ở Vũ quốc, khi đó ta đi du lịch các nước đã nửa năm, lúc ăn cơm ở một quán rượu, thấy tiểu nhị bưng thức ăn da thịt trắng nõn nhẵn nhụi, dung mạo thanh tú làm người hài lòng, nhưng động tác vụng về, rõ ràng không phải rất nhuần nhuyễn, nửa đường còn làm vỡ mấy cái bát, bị chưởng quỹ ghét bỏ muốn chết, khi đó tâm tính thiếu niên, thích xen vào việc của người khác, nhìn dáng dấp thiếu niên kia hợp mắt, liền hỏi chưởng quỹ mấy câu, mới biết hai ngày trước hắn gọi một bàn thức ăn rất đắt, kết quả lúc tính tiền mới biết bị trộm bạc, dĩ nhiên là bị chưởng quỹ bắt lại làm việc thế chân.

Ta vung tay lên, trực tiếp dùng hai thỏi bạc chuộc hắn, lại cho hắn chút bạc để đi, kết quả lúc lên đường liền phát hiện hắn yên lặng đi theo phía sau chúng ta, cứ như vậy đi theo một đường thật lâu.

Ta nhìn hắn một thân một mình, cũng không có kinh nghiệm đi lại gì, mấu chốt là dung mạo quá có duyên với ta, liền giữ lại bên cạnh, kết quả nói chuyện mới phát hiện đúng là bảo bối, cầm kỳ thi họa cưỡi ngựa bắn cung ngự kiếm mọi thứ đều biết, nhìn qua chính là một tên nhóc nhà giàu, hơn nữa chúng ta có thể trò chuyện khá tốt, mặc dù phần lớn đều là ta nói, hắn chỉ yên lặng nghe, chuyên chú nghiêm túc nghe, thỉnh thoảng phát biểu một chút ý kiến đàm luận đôi câu, ta lại có loại cảm giác tìm được tri kỷ.

Ta có chút buồn cười nói: “Một chuyện như vậy, ngươi lại nhớ nhiều năm, vậy ngươi chính là cảm kích với ta?”

Hắn có chút không được tự nhiên nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: “Đó là lần đầu tiên ta rời nhà, lần đầu tiên tứ cố vô thân, ngươi kéo ta một cái vào lúc ta bàng hoàng bất lực nhất, ban đầu đúng là cảm kích, sau đó liền…”

Mặt hắn hơi ửng đỏ, không nói thêm gì nữa.

Những thứ tức giận trong lòng ta nhất thời tiêu tan không còn lại tí gì.

Người này làm sao cứ… đáng yêu như vậy, sao cứ chọc vào lòng ta như vậy chứ?

Nếu như ban đầu không có việc ngã vực kia, ta nhất định sẽ trói cũng phải đem hắn về Yến quốc làm hoàng hậu của ta.

Sau đó cũng không phải không đi qua ngọn núi kia, chẳng qua làm hoàng đế luôn bận rộn, hết cách phân thân, một năm mới đi một lần, chắc đều bỏ lỡ hắn.

Hừ!

Ít nhiều có chút không cam lòng.

Dù là gặp phải một lần, cũng sẽ không xảy ra chuyện bức cung kia, nói không chừng bây giờ hắn đã là hoàng hậu của ta rồi.

Đúng, bức cung sẽ không xảy ra, bởi vì ta sớm bắt hắn về.