Kẻ Bức Cung Là Mối Tình Đầu

Chương 3: Cưới gả



Ta ngồi một góc ở ngự thư phòng, ôm một mâm quả hạch ăn đến nồng nhiệt.

À, không, nồng nhiệt không phải quả hạch, là một đống người đang quỳ trước mắt này mới đúng.

Lễ bộ đại thần nói: “Hoàng thượng, ngài đã hơn hai mươi, nên nạp hậu cung.”

Hình bộ thị lang nói: “Hoàng thượng, ta đường đường là Vệ quốc, đến bây giờ đều không có một hoàng tử nào.”

Đại tướng quân bộ nói: “Hoàng thượng, ngài không có con cháu, sẽ bị người khác hoài nghi thân thể có bệnh, những vương gia kia sẽ lại rục rịch.”

Dạ Cẩn chống một khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng không cảm giác ngồi sau ngự án, cả người cũng sắp đông thành một khối băng lớn.

Ta cầm miếng trái cây vui vẻ nhìn, không chê chuyện lớn, lại cho hắn thêm một mồi lửa, “Hai mươi năm, không nhỏ, cưới một hoàng hậu đi, nếu không ta cũng nghi ngờ ngươi có phải nam nhân không đấy.”

Ba vị nguyên lão đại thần nhất thời lấy ánh mắt cảm kích tán thưởng ta.

Hắn bỗng dưng nghiêng đầu nhìn tới, sau đôi mắt là ánh sáng lạnh lẽo sắc bén, ống tay áo màu đen phất một cái, nhàn nhạt nói: “Trẫm biết, lui xuống trước đi.”

Đại tướng quân nhanh mồm nhanh miệng, có cái gì liền nói thẳng, không nhịn được nói: “Yến hoàng bệ hạ nói có lý, bệ hạ, ngài không còn nhỏ, cưới hoàng hậu sinh hoàng tự để ổn lòng dân, ngài làm một vị hoàng đế có trách nhiệm, nếu kéo dài nữa, mấy vị vương gia kia thật muốn gây chuyện rồi!”

Dạ Cẩn nhắm hai mắt, hít sâu một cái, gật đầu nói: “Được, trẫm cưới.”

Ánh mắt ba vị đại thần sáng lên.

Lễ bộ đại thần nói: “Thần có người đề cử!”

Hình bộ thị lang nói: “Thần cũng có người đề cử!”

Đại tướng quân bộ nói theo: “Thần cũng có người đề cử!”

Dạ Cẩn khoát tay, lạnh nhạt nói: “Không cần, trẫm đã có người trong lòng.”

Ta khoanh hai chân xem kịch vui, trong lòng ít nhiều có chút không vui.

Đã có người trong lòng?

Là ai? Dám cướp người của ta, không muốn sống nữa?

Lễ bộ đại thần cân nhắc một phen, đánh bạo hỏi: “Xin hỏi Hoàng thượng, vị cô nương này là…”

Động tác gặm trái cây của ta ngừng một lát, lỗ tai hơi dựng lên.

Khóe miệng Dạ Cẩn hình như cong một cái, hất cằm, chỉ về phía ta.

Hắn nhởn nhơ nói: “Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt.”

“Két!”

Ta vô tình cắn phải đầu ngón tay mình.

Ba người quỳ dưới đất toàn bộ đứng chết trân tại chỗ, ánh mắt cũng sắp lồi ra ngoài.

Câu nói sau cùng của Dạ Cẩn đã khẳng định suy đoán của bọn họ, “Trẫm cùng Yến hoàng lưỡng tình tương duyệt, vì cùng Yến quốc kết đồng minh, nguyện chắp tay nhường vị trí hoàng hậu, không biết ý Yến hoàng như thế nào?”

Ý như thế nào?

Hắn đang hỏi ta ý như thế nào?

Dĩ nhiên là…

Ta hung hăng ném trái cây một cái, giận dữ trợn mắt nhìn hắn, hỏi từng chữ từng chữ: “Ngươi, cưới, ta?”

Dạ Cẩn nghẹn một cái, cục xương ở cổ họng lăn hai cái muốn nói lại thôi, thanh âm yếu đi không ít, “Không có cưới gả, chúng ta kết đồng minh cùng làm hôn lễ.”

Ta híp mắt một cái.

Đồng minh lấy nhau, vậy nếu không có cưới gả, chỉ cho hai người danh phận vợ chồng, nhưng ai phu ai thê, cụ thể tự chúng ta nhìn.

Cái này… Ngược lại không tệ.

Ta thừa nhận ta có chút động tâm, đúng là ta thích, thậm chí là thương hắn, đến mức chuyện bức cung kia ta cũng không muốn nghĩ đến nữa, cho dù như hắn không đến, cũng sẽ có những người khác, ta không có gì đề phòng với đệ đệ ta, sớm muộn sẽ bị gã lấy đi ngôi vị hoàng đế, khi đó cả đời sống trong giam cầm cô độc, nhưng bây giờ rơi vào trong tay hắn, ngược lại vẫn coi là tự do.

Không sai, hắn không hạn chế tự do của ta.

Từ ngày đó tỉnh lại cũng qua gần một tháng rồi, vết thương trên người đều khỏi hết rồi, hắn cũng thực hiện cam kết, để ta xuất cung, toàn bộ Vệ quốc bây giờ tùy ta lui tới, hắn cũng không có hạn chế gì.

Mặc dù ngày đó ta xuất cung, hắn khẩn trương đến mức cả người cũng căng thành cái cung, rất sợ ta một đi không trở lại, nhưng hắn cuối cùng không ngăn lại, cũng không phái người theo dõi ta.

Ta du đãng một ngày ở quốc đô, sắp đến tối lại trở về tẩm cung hắn, khi đó đã canh tư, trong lòng cho là hắn đã ngủ, vốn định ngủ bên cạnh hắn, buổi sáng ngày thứ hai cho hắn ngạc nhiên mừng rỡ, kết quả ngày đó trở về, lại thấy hắn một người ngồi ở cái giường đó, ánh mắt đỏ bừng, nước mắt chảy đầy mặt, rõ ràng ở trước mặt người ngoài chính là một khối băng lớn lãnh khốc, nhưng khi đó lại yếu ớt giống như một con cún nhỏ đáng thương, bị chủ nhân vứt bỏ.

Ta vĩnh viễn không quên được lúc hắn được ngẩng đầu một cái thấy ta, ánh mắt không thể tin được vừa mừng vừa sợ, tựa như lấy được một món chí bảo đã mất, “phịch” một tiếng nhào về chỗ ta, ôm ta không buông, sức lực mạnh đến nỗi gần như bẻ gãy xương.

Khi đó trong lòng liền mơ hồ hạ một quyết tâm.

Ta không rời khỏi hắn.

Coi như phải đi, cũng phải mang hắn đi, người này là của ta, ta sẽ không bỏ hắn để lại cho những người khác.

Còn lần phản bội đó, nếu là vô tâm, ta tạm thời tha thứ, hắn bỏ ra nhiều vì ta như vậy, lần bức cung đó cho dù có phải là hắn hay không cũng sẽ xảy ra, nếu hắn cuối cùng lựa chọn thu tay lại, ta tạm thời lơ đi.

Huống chi…

Hai mươi lăm năm hắn không có mập mờ cùng bất kỳ người nào.

Hắn không có hậu cung.

Lúc làm Yến hoàng ta biết hoàng đế Vệ quốc vẫn không có hậu cung, lúc ấy còn cùng đệ đệ cười nói hoàng đế này nhất định là có bệnh, nhưng bây giờ biết người này là hắn, trong lòng ta có loại cảm giác rất phức tạp.

Ta rất biết rõ, hắn vì ta mới không nạp hậu cung.

Nói không cảm động, đó là không thể nào.

Bây giờ hắn tỏ tình với ta, ta vốn động tâm, lúc này làm trò trước mặt ba lão già kia, cũng có ý diệt sạch toàn bộ nhuệ khí của bọn họ.

Ai bảo các ngươi mới vừa rồi cứ luôn bắt hắn nạp hậu cung, ta rất không vui.

Ta khẽ mỉm cười, gật đầu nói: “Được đấy, như vậy có ích với hai nước, sao có thể không làm?”

Mắt ba người kia càng trừng lớn hơn.

Sau khi thương thế của ta lành, ta liền gửi tin cho đệ đệ, bảo gã thu năm mươi vạn binh mã ở biên giới đi, để lại cùng mấy trăm ngàn cố thủ quốc thổ, ngược lại gã vẫn coi như nghe lời, tin đi không lâu binh mã liền rút lui hơn nửa, giữ lại hai trăm ngàn trú đóng biên giới, cũng nhắn nhủ bảo ta mau về, bảo đảm không hạn chế tự do của ta, để cho ta làm một vương gia giàu sang cả đời nhàn tản.

Ta cười nhạo một tiếng, không để ý tới gã.

Cũng không biết gã có tâm tư gì, tin tức bức cung ngày đó không truyền đi chút nào, chỉ nói với bên ngoài hoàng đế bị ám sát mất tích, rõ ràng mơ ước ngôi vị hoàng đế nhiều năm như vậy, đến bây giờ lúc dễ như trở bàn tay, nhưng hết lần này tới lần khác lại không động, vẫn lấy thân vương lên nhiếp chính, ngọc tỷ ngôi vị hoàng đế cho gã giữ lại, gã cũng không có ý lên ngôi.

Cho nên ta bây giờ vẫn là Yến hoàng.

Một Yến hoàng không có chút quyền lực nào.

Cho dù không có quyền lực, nhưng Yến quốc là nước lớn mạnh nhất trong bảy nước, chỉ cần treo tên một Yến hoàng, sẽ không có ai dám vô lễ với ta, huống chi lấy việc đệ đệ ta coi trọng ta như thế, càng không ai dám can đảm khiêu khích.

Vả lại, kết minh cùng Yến hoàng, tương đương với tăng lên một tầng vỏ bảo vệ vững chắc nhất cho Vệ quốc, coi như không có con cháu, những vương gia cũng kia không dám có hai lòng gì, đến lúc không thể được nữa thì chọn một hoảng tử trong hoàng tộc tới, sẽ không khiến cho Vệ quốc thật sự không có người thừa kế.

Cho nên ba người này tuy sợ hãi, nhưng cứ thế một câu phản bác cũng không nói được ra khỏi miệng.

Dạ Cẩn phất tay áo một cái, nói: “Nếu không còn chuyện gì, đều lui ra đi.”

Ba người gần như lấy một tư thái bay bổng mộng du đi ra.

Ta rất hứng thú nhướng mày, “Ngươi nghiêm túc?”

Dạ Cẩn bình tĩnh nhìn ta, nói: “Ta chưa bao giờ nói dối ngươi.”

Ta nhịn không được cười lên một tiếng, “Nếu như ta nói, ta phải về Yến quốc thì sao?”

Hắn phút chốc híp mắt một cái, môi mỏng mím chặt, nhất thời không lên tiếng.

Ta từ từ trầm mặt xuống, nói từng chữ từng chữ: “Ta phải về Yến quốc, gặp đệ đệ ta.”

Hắn yên lặng hồi lâu, nói tiếp: “Ta đi cùng ngươi.”

Ta mỉm cười lắc đầu một cái, “Yên tâm, nếu đã đáp ứng ngươi, ta sẽ không không trở lại, chẳng qua là rời đi vội vàng, Yến quốc có một số việc không giao phó xong, chờ ta làm xong, ta sẽ trở lại.”

Hắn cố chấp nói: “Ta đi cùng ngươi.”

Ta nhìn trong đôi mắt màu đen của hắn có cố chấp kiên định, trong lòng không nhịn được nhói một cái, nhất thời liền nhớ lại cảnh tượng ta gặp lại hắn lúc rời đi lần trước.

Hắn sợ ta đi như vậy.

Có lẽ do một lần chia cắt mười ba năm trước, quá mức khắc cốt ghi tâm, một cuộc ly biệt chính là mười ba năm.

Nếu như không có việc bức cung kia, chúng ta kiếp này cũng sẽ không gặp nhau, hắn sẽ sợ hãi là chuyện đương nhiên, ta cũng không biết hắn lúc ấy để ta đi, có quyết tâm lớn bao nhiêu.

Có lẽ hắn dùng hết dũng khí cả đời này rồi.

Ta đột nhiên cũng có chút mềm lòng.

Cho phép hắn một lần thì thế nào chứ, lòng ta có hắn, sao có thể nhẫn tâm nhìn hắn bị hành hạ như vậy.

Ta cười nói: “Chúng ta cùng đi.”

Ta thấy trong đôi mắt đen nhánh của hắn bắn ra hào quang sáng ngời, giống như ánh sao lóe lên phía chân trời.

Thật xinh đẹp.

Ta nghĩ.

Xinh đẹp của riêng ta.