Kẻ Bức Cung Là Mối Tình Đầu

Chương 4: Đàm phán



Cách ngày kia trôi qua, đã hơn nửa tháng.

Trong nửa tháng, chuyện hoàng đế hai nước Vệ Yến kết minh đã truyền khắp toàn bộ trên dưới Vệ quốc, thần dân Vệ quốc tất nhiên vui vẻ được việc, chắc hẳn Yến quốc bên kia cũng đã biết, đệ đệ kia của ta liên tục gửi mấy bức thư đến, hỏi ta chuyện này có phải là ý nguyện của ta không, có phải Vệ hoàng bức bách ta, lại nhiều lần nói khả năng này là quỷ kế của Vệ quốc, bảo ta không nên trúng gian kế của hắn.

Ta cười nhạo một tiếng, chỉ làm như không thấy, không có lý lẽ gì.

Dạ Cẩn là thật lòng hay là giả ý, ta há lại không phân ra được, có lẽ trước đây ta đúng là cuồng vọng tự đại, tự đại đến tin tưởng đệ đệ ta một tay nuôi lớn, nhất định sẽ không phản bội ta, cho nên ta không đề phòng gã chút nào, mới tạo thành kết quả như hôm nay, nhưng gặp lại Dạ Cẩn, lúc bắt đầu ta vẫn luôn có thái độ phủ định, ta vẫn luôn quan sát khảo nghiệm hắn, ba lần bốn lượt, hắn chưa từng để khiến ta thất vọng, ngay cả mạng hắn đều có thể cho ta, đã mạnh hơn đệ đệ có thể phản bộ huynh trưởng vì ngôi vị hoàng đế lạnh như băng này rồi.

Dạ Cẩn giao phó triều chính cho thừa tướng, lại nhắn nhủ một phen, tạm thời về sau không còn gì đáng lo, chúng ta liền cùng nhau cải trang, trở về Yến quốc.

Một đường du sơn ngoạn thủy, tựa như lại trở về thời gian mười ba năm trước chúng ta cùng nhau kết bạn du ngoạn, nhất thời trí nhớ hồi phục, rất là cảm khái.

Ta nói: “Khi đó chúng ta mới gặp, ngươi mới mười hai tuổi đi, làm sao nhỏ như vậy đã rời nhà rồi?”

Dạ Cẩn nhếch môi, mi mắt hơi run một chút một chút, nhìn dáng vẻ không quá muốn nói.

Khi đó chúng ta không biết thân phận đối phương, ta hỏi tới vấn đề này, hắn cũng chỉ yên lặng, hắn chưa từng nói dối ta, gặp phải điều không muốn trả lời, hoặc vấn đề sẽ để lộ thân phận, hắn tình nguyện lựa chọn dùng cách trầm mặc chọc ta, cũng chưa từng nói dối một câu nào.

Khi đó chỉ cảm thấy giận đến hoảng, bây giờ lại thấy một mảnh an lòng.

Ít nhất cho tới bây giờ người này không lừa gạt ta, hắn đều cho ta thấy chân thật, mà không phải cảm giác một mảnh hư vô.

Ta đang muốn bảo không muốn nói cũng không cần nói, hắn đột nhiên mở miệng nói: “Ta bị ta phụ hoàng đuổi ra ngoài.”

Ta sửng sốt một chút, “Đuổi ra?”

Dạ Cẩn gật đầu một cái, “Phụ hoàng có ta và hoàng huynh là hai hoàng tử, ngôi vị hoàng đế vốn là của hắn, ta không có ý tranh với hắn, nhưng hoàng huynh ta luôn cảm thấy ta sẽ cướp ngôi vị hoàng đế của hắn, liền sắp đặt ít chuyện vu oan cho ta, phụ hoàng cảm thấy lòng nguội lạnh, liền đuổi ta ra khỏi cung.”

Ta buồn bực, “Vậy cuối cùng vì sao ông ta lại truyền ngôi hoàng đế cho ngươi?”

Dạ Cẩn hơi híp mắt, thanh âm trong nháy mắt trầm thấp không ít, “Khi đó phụ hoàng bệnh nặng, sai người gọi ta về cung, ta trở về mới biết, bệnh của phụ hoàng là hoàng huynh hạ độc gây ra, phụ hoàng liều mạng phế truất hoàng huynh, để ngôi vị hoàng đế lại cho ta, buông tay về tây.”

Ta nhất thời không biết nên nói cái gì, hồi lâu mới nói: “Xin lỗi, ta không nên hỏi.”

Hắn khẽ mỉm cười một cái, cũng không để ý, chỉ nói: “Ta sau đó mới biết, phụ hoàng đã sớm biết hoàng huynh âm thầm làm tất cả, ông từ nhỏ cũng rất cưng chiều ta, trước đây ta chưa từng trải qua mưa gió gì, lần đó đuổi ta ra cũng là vì bảo vệ ta, khi đó ta đúng là cho rằng ông đã từ bỏ mình, đau lòng du đãng khắp nơi, cũng bỏ rơi luôn người phụ hoàng phái tới giám thị, thực chất là âm thầm bảo vệ, sau đó ở trong tửu lâu Vũ quốc bị trộm mất bạc, bị bắt làm công chuộc người, sau đó liền gặp ngươi.”

Hắn nói nói, vẻ mặt liền lộ ra một nụ cười ngọt ngào, cả người tựa như ngâm trong mật đường, ngọt đến phát ngất.

Ta có chút buồn cười, “Ngươi cứ như vậy mà thích ta? Ta có điểm nào hấp dẫn ngươi?”

Hắn mân mê môi, giọng nói thật nhỏ: “Ngươi cho ta bạc…”

Ta thẹn quá thành giận: “Có phải ai cho ngươi bạc ngươi cũng theo người đó không?”

Hắn nghẹn một cái, lại lắp bắp nói: “Dáng dấp ngươi tốt….”

Ta càng tức, “Có phải ai dáng dấp tốt cho ngươi bạc ngươi cũng theo người đó không?”

Hắn há miệng á khẩu không trả lời được, một khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng đều đổ mồ hôi lạnh, cuối cùng nói không ra cái gì, gãi đầu một cái, rất là rầu rĩ nói: “Ta cũng không biết, lúc ấy ta vừa nhìn thấy ngươi, cảm thấy rất thoải mái, một quý công tử phấn điêu ngọc trác(*), bị một đống người vây ở giữa, ngươi lúc ấy cười ha hả, còn gật đầu với ta một cái, ta cảm thấy rất ngạc nhiên, ta giấu giếm thân phận đi ra hơn một tháng, gặp phải quý công tử không một ai liếc mắt nhìn, chỉ có ngươi cười thiện ý với ta, khi đó cũng rất muốn đến cạnh cùng ngươi nói chuyện một chút, ta cố ý bảo những tiểu nhị khác muốn bê thức ăn lên cho các ngươi, kết quả vô tình làm đổ mâm, ta lúc ấy còn rất thấp thỏm, chỉ sợ ngươi sẽ oán ta, sau đó ngươi không chỉ không so đo, còn trả bạc chuộc người, ta không thể quên được ngươi, ta luôn cảm thấy trong lòng ta có người, muốn nói với ngươi, muốn cùng ngươi chung một chỗ, từng chút trong tim đều là ngươi, cho nên liền đuổi theo.”

(*)Phấn điêu ngọc trác = trắng trẻo mịn màng như được mài từ ngọc.

Hắn nói tới dây, cũng cảm thấy có chút buồn cười, “Mặc dù cảm giác có chút khó tin, nhưng lời ta nói đều là thật, ta cho tới bây giờ không lừa gạt ngươi.”

Ta nghe xong nở từng khúc ruột.

Chỉ có người này, ngoài miệng sẽ không nói cái gì dễ nghe, nhưng lời nói ra thành tâm thành ý, còn hay hơn những lời thề non hẹn biển kia. 

Ta thích hắn.

Từ mười ba năm trước hắn một lòng đối tốt với ta, tâm tư thiếu niên đã rung động.

Khó được nhất là, mười ba năm trôi qua, chúng ta ai cũng không có buông xuống đoạn tình cảm này, ta mười ba năm không nạp hậu cung, hắn cũng mười ba năm chưa phá đồng thân, đây đối với một vị đế vương mà nói, gần như là không thể nào.

Nhưng chúng ta cũng đã làm được.

Có lẽ đây cũng là duyên phận đi, ta cùng hắn đã được định trước sẽ đi chung với nhau.

Hắn có vẻ như thấy nụ cười vui thích của ta, cũng thở phào nhẹ nhõm, không biết nhớ ra cái gì đó, chợt cau mày, giọng nói trong nháy mắt lạnh không ít, “Ngươi cưới hoàng hậu.”

Ta: “…”

Hắn lạnh lùng nói: “Ngươi vứt bỏ ta.”

Ta: “…”

Hắn hất cằm, cư cao lâm hạ nhìn ta, nói: “Ta vì ngươi mười ba năm không cưới không lập gia đình, nếu không phải lần đó ta bức cung, có phải ngươi liền cùng hoàng hậu của ngươi yêu nhau cả đời hay không?”

Ta: “…”

Hắn rũ mắt, khẽ thở dài, rất buồn bã nói: “Ta cũng biết, ngươi sớm muộn sẽ vứt bỏ ta.”

Lúc này đến phiên ta á khẩu không trả lời được.

Thật ra thì vấn đề này không thể so sánh được, hắn biết ta còn sống, cho nên có thể dùng thời gian còn lại của cuộc đời đi tìm, lúc ấy ta cho là hắn ngã núi bỏ mạng, ta có thể vì một mối tình đầu chỉ quen biết nửa năm đã chết mười ba năm không cưới không lập gia đình, giết hết tất cả giặc cướp ta có thể giết báo thù cho hắn, đây đã là chuyện lớn nhất ta có thể làm, dù sao ta cũng là một vị đế vương, ta phải có con cháu vững chắc giang sơn, không giống Vệ quốc có cường quốc như Yến quốc làm hậu thuẫn liền có thể tùy ý qua kế(*) con cháu, một khi qua kế không tốt, vị hoàng tử được qua kế rất có thể sẽ liên hiệp với cha ruột bức cung tạo phản, đệ đệ ta tín nhiệm nhất lúc đó cũng chỉ có ba nữ nhi, một nhi tử để ta qua kế, ta không có lựa chọn khác, cũng không đánh cuộc được, cho nên nhất định phải có một vị hoàng tử, một vị hoàng hậu.

(*)Qua kế = nhận con thừa tự.

Dĩ nhiên, nếu hắn còn sống, hắn tất nhiên chính là hoàng hậu của ta, khi đó có lẽ ta sẽ giao ngôi vị hoàng đế cho đệ đệ ta, cùng hắn tiêu dao nhân gian đi, nhưng ta một thân một mình, thì tiêu dao cái gì.

Cho dù có nguyên nhân gì, nhưng nói ra những lời này nhất định sẽ khiến hắn đau lòng, dẫu sao hắn chính mắt nhìn thấy đại hôn của ta, ở trình độ nhất định, cũng là ta phản bội hắn.

Ta cảm thấy cả đầu cũng ngẩn ra.

Nên trả lời hắn thế nào?

Chậc! Vừa rồi không nên hỏi vấn đề này mới đúng, hỏa thiêu rồi!

Ta há miệng nửa ngày, cuối cùng đột nhiên rên lên một tiếng, “Ngực ta đau quá…”

Mặt hắn thay đổi một chút, nhất thời ôm ta vào lòng, liên tục hỏi: “Sao vậy? Có phải vết thương cũ tái phát hay không? Cởi quần áo ra ta nhìn một chút…”

Ta thở phào trong lòng, cuối cùng cũng dời được vấn đề của hắn đi.

Còn đau đớn này, dĩ nhiên là giả bộ rồi.

Sau đó lại là một phen ân cần hỏi han dày vò, hắn vì để ta “dưỡng thương”, ba ngày không đi đường, cứng rắn bắt ta “nằm liệt giường nghỉ ngơi” thật tốt, nghỉ ngơi đến mức cả người cũng sắp mốc rồi, cuối cùng rất thống khổ quyết định sau này không bất đắc dĩ sẽ không giả bộ bị bệnh nữa.

Không, nhất định sẽ không hỏi những vấn đề ngu ngốc này nữa.

Lại qua chừng mười ngày, chúng ta rốt cuộc tới kinh đô.

Nơi này vẫn giống như đúc với lúc ta còn tại vị, sầm uất bận bịu, không bị ảnh hưởng bởi sự kiện kia một chút nào.

Ta cảm khái nói: “Thế giới này không có ai cũng có thể tiếp tục a.”

Dạ Cẩn đứng ở bên cạnh ta, trầm giọng nói: “Nhưng ta không có ngươi không được.”

Ta tự tiếu phi tiếu liếc nhìn hắn một cái, “Mười ba năm kia không phải vẫn như thường sao?”

Dạ Cẩn nhìn ta một cái, nghiêng đầu, lại nhìn ta một cái, lại nghiêng đầu, cuối cùng nói: “Ta vẫn cho rằng ngươi còn sống, cho nên ta vẫn luôn tìm ngươi.”

Ta nghe đến nỗi tâm tình thật tốt, bật thốt lên một câu, “Ta cũng vẫn luôn thích ngươi.”

Hắn sửng sốt một chút, nháy mắt hai cái, mặt hơi đỏ.

Ta cũng có chút đỏ mặt, lời này chưa qua đại não đã thốt ra ngoài, để tránh xấu hổ, chọn một phương hướng chính xác quay đầu đi về trước, “Đi theo ta.”

Hắn đáp một tiếng, ngoan ngoãn đi ở phía sau.

Chúng ta tìm một nơi tửu lâu, chọn ghế ở lầu hai, gọi một bàn thức ăn, ăn.

Dạ Cẩn hỏi: “Khi nào ngươi đi tìm đệ đệ?”

Ta mỉm cười, “Gã đã trên đường tới rồi.”

Hắn sửng sốt một chút, ngay sau đó sáng tỏ, “Tửu lâu này là của gã?”

Ta nhấp hớp rượu, gật đầu nói: “Trong kinh thành trải rộng tai mắt của gã, lúc ta vào kinh, gã đã biết.”

Quả nhiên không bao lâu, bao sương tửu lâu bị người mở ra, một công tử trẻ tuổi diện cẩm y trắng, tướng mạo tuấn tú đứng ở ngoài cửa.

Gã liếc nhìn ta, trong mắt chợt hiện lên vẻ vui mừng, môi giật giật, rốt cuộc nhịn được không kêu thành tiếng, đi nhanh vào đóng cửa lại, rồi mới trịnh trọng thi lễ với ta, “Hoàng huynh, ngươi về rồi.”

Ta tự mình gắp thức ăn, từ khi gã đi vào cũng không thèm nhìn, chỉ nhàn nhạt nói: “Nhiếp chính vương điện hạ có lễ lớn quá, người không quyền không thế như ta sợ là không chịu nổi.”

Gã cười khổ một tiếng, đứng lên, nói: “Hoàng huynh, chỉ cần ngài nguyện ý ở lại, ta trả lại cho ngài vị trí này.”

Tay gắp thức ăn của ta ngừng một lát, nghiêng đầu nhìn gã, mang theo sự quan sát và nhìn kĩ, chậm rãi nói: “Nhiếp chính vương vất vả lắm mới cướp được đồ từ tay ta, vì sao lại chắp tay tặng người?”

Môi gã động một chút, muốn nói lại thôi, cuối cùng cười khổ một tiếng, “Hoàng huynh, sau khi ngươi đi, ta mới phát hiện, thứ ta muốn không phải ngôi vị hoàng đế.”

Ta ngược lại ngạc nhiên, “Ngày đó có người kiên quyết muốn ngôi vị hoàng đế, bây giờ lại không muốn, ngươi coi vị trí này là thứ ngươi gọi đến là đến gọi đi là đi sao?”

Gã than thở một tiếng, nụ cười lại thêm một phần khổ sở, “Từ nhỏ ngươi bởi vì lớn hơn ta, tất cả đồ tốt đều cho ngươi, ngươi là thái tử, ngôi vị hoàng đế là của ngươi, toàn bộ Yến quốc đều là của ngươi, năng lực của ta cũng không ở dưới ngươi, nhưng cũng bởi vì ta nhỏ hơn, cho nên đều không đến lượt ta, ta rất không phục, ta muốn chứng minh ta cũng mạnh như ngươi, ngươi là hoàng đế, ta muốn đoạt vị trí này vào tay, nhưng ta chưa từng nghĩ tới muốn tổn thương ngươi, mẫu phi đi sớm, phụ hoàng bận bịu với chính sự không để ý tới chúng ta, ta là một tay ngươi nâng lên, tuy ta không phục, nhưng ta đối với ngươi tôn kính không muốn xa rời không phải là giả, sau khi ngươi rời đi, Yến quốc lớn như thế, ta lại khó tìm một người thật lòng đối đãi, ta rất nhớ hoàng huynh, chỉ cần ngài có thể trở về, chúng ta có thể coi như sự kiện kia chưa từng xảy ra, ta bảo đảm sau này không phản bội ngài nữa.”

Ta cười nhạo một tiếng, “Ta trở về? Nếu ta cầm quyền sau đó lấy tội tư thông với địch phản quốc trị ngươi thì sao?”

Người gã cứng đờ, cuối cùng lại lắc đầu, kiên định nói: “Hoàng huynh sẽ không làm như vậy đâu.”

Ta mỉm cười gật đầu, “Sẽ không làm như vậy, nhưng ngươi cho là, ta sẽ còn trở về sao?”

Gã cúi thấp đầu, im lặng không nói.

Ta cầm bầu rượu lên, rót rượu cho mình, nhàn nhạt nói: “Ngươi biết ta sẽ không trở về, vị trí đó, quá bẩn, chỉ cần ngồi ở phía trên, lúc nào cũng nhắc nhở ta, chỗ ngồi này mất đi như thế nào, lại có được ra sao.”

Ta ngẩng đầu lên uống một ly rượu, lau khóe môi, cười nhạt, “Bị đệ đệ ta một tay nuôi lớn, bức cung phản bội, lại chắp tay nhường nhịn, ngươi muốn cho ta thời thời khắc khắc đều nhớ tới nỗi sỉ nhục này sao?”

Gã nóng nảy, “Hoàng huynh, ta không có ý này, chỉ cần ngài nguyện ý trở lại, ngài cũng có thể làm một vương gia, muốn quyền lực hoặc nhàn tản đều là của ngài, ta tuyệt không làm khó dễ một phần…”

“Y sẽ không trở về.”

Dạ Cẩn vẫn luôn không lên tiếng đột nhiên mở miệng, thanh âm lãnh đạm trầm thấp, uy nghiêm mà không cho cự tuyệt, “Y đồng ý ở cùng một chỗ với ta, y sẽ không theo ngươi.”

Ánh mắt Tạ Ninh Vũ phút chốc lạnh lẽo, nhìn về phía hắn, nhàn nhạt nói: “Đừng quên, ngươi cũng là một kẻ phản bội.”

Dạ Cẩn nhướng lông mày lên, còn chưa nói chuyện, ta đã mở miệng nói: “Người không biết vô tội, hắn kịp thời thu tay lại, ta tha thứ cho hắn.”

Tạ Ninh Vũ nóng nảy, “Bây giờ ta cũng thu tay lại!”

Ta hừ lạnh, “Quá trễ.”

Dạ Cẩn là ở một khắc thấy ta kia lập tức thu tay lại, còn dùng mạng để cứu ta, vì thế hỏng một cánh tay, nhưng gã thì sao, gã là đệ đệ ta, đệ đệ một tay ta nuôi lớn, cuối cùng kẻ phát động cung biến lại chính là vị đệ đệ ta tín nhiệm nhất này, hiện tại bảo ta về cũng bởi vì sau khi ta đi không có ai quan tâm gã nhớ thương gã, bây giờ đây chính là bạch nhãn lang!

Trong nháy mắt ta chả còn chút thèm ăn nào, đứng lên nói: “Hôm nay đến đây thôi, ngươi đi đi, có một số việc ta còn muốn an bài, bây giờ ta không muốn nhìn thấy ngươi.”

“Hoàng huynh…”

Tạ Ninh Vũ kêu một tiếng, mấy độ muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì, cúi đầu đi ra ngoài.

Ta xoa xoa mi tâm, thở ra một hơi thật dài.

Thật ra đây chỉ là một đứa trẻ không chịu lớn, luôn nhớ thương đồ vật trong tay ca ca, đợi đoạt được vào tay rồi lại phát hiện không có ý nghĩa, kết quả cách cướp đoạt quá mức cực đoan, làm đau lòng ca ca, đợi đến khi ca ca thật sự rời đi mới phát hiện mình rất quan tâm y, muốn dỗ trở lại nhưng đã muộn.

Luôn có chút phản bội như vậy, không thể bù đắp dễ dàng.

Dạ Cẩn đứng dậy, đi tới bên cạnh ta, vỗ vỗ ta bả vai, vụng về an ủi: “Nếu như ngươi thật sự muốn ở lại, ta… Ta cùng ngươi.”

Ta cười khổ.

Một kẻ ngu vừa đi, một đứa ngốc đã tới, ngươi là hoàng đế Vệ quốc, cùng ta như thế nào? Ngươi thật sự muốn buông tay cả một quốc gia như vậy?

Ta chọc tay vào gáy hắn, chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Lúc này ngươi nên trói ta về!”

Hắn xoa xoa óc, nhìn ta một chút, cúi đầu, lại nhìn ta một chút, cúi đầu, cuối cùng chợt ngẩng đầu một cái, như hạ quyết tâm, trực tiếp khom người vác ta lên vai, bước dài ra khỏi tửu lâu.

Ta: “…”

Ta không kịp ứng phó, ngẩn ngơ tại chỗ, lúc kịp phản ứng lập tức đập một phát lên lưng hắn, cả giận nói: “Ngươi làm gì?”

Hắn thành thành thật thật đáp: “Trói ngươi về.”

Ta thật sự bị chọc giận cười, đối chọi với ánh mắt kì dị của khách ăn cả tửu lâu, xoay người xuống khỏi vai hắn, học dáng vẻ của hắn trực tiếp vác hắn lên vai, hừ hừ nói: “Muốn trói cũng là ta trói, lúc nào đến phiên ngươi?”

Hắn “à” một tiếng, sau đó thật đàng hoàng dùng tư thế này bất động trên bả vai ta, rõ ràng cho thấy đang đợi ta trói hắn về.

Ta dở khóc dở cười.

Người này, rốt cuộc còn có thể đáng yêu hơn không?

Sao cứ chọc vào lòng ta như vậy chớ!