Kẻ Địch Khó Thuần

Chương 3: Lửa [1]



Tác giả: Kỵ Kình Nam Khứ

Edit: Cánh Cụt

Từ địa điểm nhiệm vụ trở về căn cứ của "Henna" ở khu Trường An, Ninh Chước cần đi ngang qua ba khu tập thể.

Thành phố Ngân Chùy của anh là một đô thị trên biển đảo nhỏ.

Tuy rằng mỹ lệ, nhưng trước ấy chưa một ai để ý đến nó.

Những hòn đảo nhỏ mỹ lệ nhưng không ai hỏi thăm có quá nhiều trên thế giới này.

Cho đến khi nó bị bắt xuất hiện trước mặt mọi người.

......

Môi trường của thế giới trở nên tồi tệ, là chuyện của 160 năm trước.

Động đất thường xuyên bùng nổ, là chuyện của 146 năm trước.

Con người tiến hành cuộc di cư quy mô lớn trên thế giới, là chuyện của 145 năm trước.

Một nhóm địa điểm được coi là "An toàn" bị đánh dấu, mọi người như là con kiến kéo hành lý đưa người nhà tới định cư với sự mỏi mệt trong lòng, rồi lại bị phá huỷ bởi từng đợt động đất không thể dự đoán trước.

Sau nhiều lần trôi dạt khắp nơi, mọi người đã hiểu rằng đừng ôm hy vọng không thiết thực.

Nhưng bước chân tìm kiếm bình an của mọi người chưa từng dừng lại.

Thật lâu sau đó, khi đại lục đã hoàn toàn bị phá huỷ thành mảnh nhỏ, ba khu do khoa học đo lường tính toán là an toàn đã được điểm danh.

Đảo Ngân Chùy chính là một trong số đó.

Nhưng lúc ấy nó không có tên, chỉ đơn giản được gọi là khu an toàn số 183.

Ngoại trừ số 183 còn có số 184, số 185.

Ba khu an toàn này đều là hòn đảo nhỏ trên biển, cách nhau khá xa.

Chúng nó bị công khai cho người còn sống trên toàn thế giới.

Vì thế, mọi người lại bắt đầu di chuyển tới đó từ từ.

Diện tích đất liền của số 184 không lớn bằng số 183, điểm mạnh của đảo là bình nguyên chiếm phần lớn, đất đai cũng khá phì nhiêu.

Một đám người có gien làm ruộng từ trong xương lựa chọn tới số 184.

Từng nhóm bọn họ bước lên thuyền, từ đó là không còn tin tức nào nữa.

Không một ai biết thứ chờ đợi bọn họ là được mùa, hay là chết.

Đó là chuyện của 120 năm trước.

Về phần đảo Ngân Chùy thu nhận đủ loại người, tên gốc của nó đã không thể tìm hiểu được nữa.

Ban đầu nó được gọi là đảo 0183, kỷ niệm đợt di cư quy mô thành phố lần thứ 183.

Nhưng năm rộng tháng dài, mức độ an toàn của đảo đã vượt sự chờ mong của mọi người.

Trừ việc thỉnh thoảng chấn động vài lần, nó cứ bình tĩnh trôi nổi trên đại dương, cực kỳ giống con thuyền Noah trong thần thoại.

So sánh với số 184 đã hoàn toàn mai danh ẩn tích thì vĩ độ, diện tích, loại đất cùng điều kiện khí hậu của điểm an toàn số 185 không khác mấy so với đảo Ngân Chùy.

Nhưng vận may của nó không được tốt cho lắm.

Điểm an toàn số 185 bị chìm nghỉm vì động đất, những người sống sót phải cố gắng lên thuyền tới Ngân Chùy.

Những người sống sót còn lại không nhiều, ngoại trừ những người mất tích vì tụt lại phía sau lúc chạy trốn, hay là những con thuyền bị nuốt chửng bởi cơn sóng lớn và bão tố, số người còn sống tới đảo Ngân Chuỳ ước chừng chỉ có ba ngàn.

Từ đó về sau, nhân số đông đảo tại đảo Ngân Chùy cũng không tăng thêm.

Tính ra thì cũng là chuyện của một trăm năm trước.

Thời gian trôi qua thì nỗi ám ảnh cũng phai nhạt dần, mọi người càng ngày càng cảm thấy an toán.

Dần dà, mọi người dựa theo quốc gia, xuất thân, tín ngưỡng cùng môi trường quen thuộc của từng người mà tụ hợp lại, hình thành các khu tập thể với phong tục văn hóa khác biệt.

Vô số quần lạc hội tụ bên nhau một cách lộn xộn, chia đảo Ngân Chùy thành vô số mảng nhỏ.

Sau khi định cư thì mọi người đều có một suy nghĩ, rằng ngôi nhà mới này phải có tên mới được.

Quan sát từ trên không xuống thì hình dáng của hòn đảo rất giống với cái chuỳ dài.

Cát trắng bao quanh hòn đảo, giống như hòn đảo nhỏ được khảm viền bạc.

Diện tích thổ địa ước chừng hơn 2212 km vuông, đúng là điểm nóng chảy của kim loại bạc.

Cho nên có người gọi nó là "Thiên đường màu bạc", có người thì gọi là "Đất bồi bạc".

Nhưng có khá nhiều người vẫn thích gọi nó là đảo Chày Gỗ.

Vì tên xấu dễ nuôi.

Mà điều châm biếm là cái tên "Ngân Chùy" được ra đời bởi vì phát âm mấy chữ đầu của công ty giải trí "Interest" nổi như cồn trong đảo khá giống với "Ngân Chùy".

Điều đó khiến cho hòn đảo này được gọi là "Ngân Chùy".

《 Bản tin trong ngày của Ngân Chùy 》, 《 Giải trí Ngân Chùy 》, sau đó lại xuất hiện "thành phố Ngân Chùy" làm cảnh tượng giải trí chủ yếu trong phim truyền hình cùng điện ảnh.

Một hòn đảo vô danh biến thành thành phố Ngân Chùy.

Hòn đảo nhỏ đã có tên, để tiện quản lý, căn cứ công khai thu thập và bỏ phiếu, mỗi nơi mọi người tụ tập ở cũng đều có tên.

Giờ phút này, Ninh Chước đi tới khu Cát Nguyên chuyên buôn bán da thịt, dừng lại bên tiệm bán bánh croquette.

Máy truyền tin truyền đến giọng nói giận dữ của một thanh niên: "Anh Ninh, mang bột ớt nữa!"

Ninh Chước nói với chủ tiệm: "Bột ớt."

Giọng của anh bị lấn át tiếng gào thét truyền tới từ câu lạc bộ múa thoát y "Cởi quần áo! Cởi quần áo!".

Ông chủ đã già tới mức nghễnh ngãng, nhưng không trả nổi ốc tai nhân tạo loại mới nhất nên đành phải xấu hổ cười hỏi: "Khách hàng muốn mua gì?"

[1] Dành cho những ai chưa biết thì ốc tai là cấu trúc ở tai trong, đóng nhiều vai trò trong đó có việc nghe

Ninh Chước không nói nữa, chỉ tay về phía bột ớt.

Ông ấy cảm kích mà cười đáp: "Được rồi! Ngài chờ một lát."

Quẹt thẻ tín dụng của mình, Ninh Chước cầm túi giấy đựng bánh croquette rồi rời đi. Khi anh đi ngang qua hình chiếu thật lớn của cô nàng thoát y giữa quảng trường nhỏ, hình chiếu đó đã vỡ vụn ngay trong chớp mắt.

Ảo ảnh của cô nàng diễm lệ cao nửa tầng chậm rãi tới gần Ninh Chước, hôn gió với bóng lưng của anh một cách gọi mời: "Hoan nghênh ngài đến."

Ninh Chước ngừng xe trước tiệm nhạc cụ cổ điển đã đóng cửa.

Anh đạp lên tấm poster cũ rách nát rồi sải bước tới motor, trên tay lái treo hai phần đồ ăn vặt.

Trong máy truyền tin đổi thành giọng nữ sang sảng: "Anh Ninh, lát nữa đi ngang qua phố Bornoe thì mang cho tôi phần trứng cuộn chiên nhé."

Ninh Chước không thể nhịn được nữa: "...... Không ai ăn cơm tối à? Đại ca Phó đâu?"

Mẫn Mân ở đầu bên kia của máy truyền tin cười hì hì: "Chẳng phải cậu nói muốn giới nghiêm hay sao? Hai hôm nay chúng tôi có đi ra ngoài làm gì đáng chú ý đâu. Trở về sẽ trả cho cậu tiền mà."

Ninh Chước khởi động xe: "Tiền đặt cọc của hôm nay không phải trả lại, coi như là bọn họ mời ' Henna ' bữa ăn khuya."

Mẫn Mân: "Nhiệm vụ gì?"

Ninh Chước chiếu đèn lên khu công nghiệp Bornoe, lời ít ý nhiều: "Chuyển phát nhanh giúp người có tiền ấy mà."

"Chuyển phát nhanh gì?"

"Chưa nói."

Mẫn Mân nói nhiều, khi chiếm kênh rồi thì cứ nói cho đã: "Đồ cấm à?"

Ninh Chước không nói đúng, cũng không nói là không đúng.

Hình vẽ Graffiti sặc sỡ lộn xộn hai bên hẻm mau chóng lùi lại phía sau khi anh đang im lặng.

Phía trên cột đá cao chọc trời có in logo của nhà xưởng Bornoe, đoàn tàu chuyên đón đưa công nhân sau khi tan làm đang phi vùn vụt theo quỹ đạo.

Trong khoang xe chen chúc từng khuôn mặt mỏi mệt.

Đoàn tàu theo quỹ đạo dùng cột đá cao ngất làm cơ sở để xây dựng, dệt đường chân trời thành mạng nhện dày đặc.

Tựa sát vào cột đá không chỉ có rêu xanh, mà có cả các căn phòng nhỏ bé cũng mốc meo đầy rêu, chúng san sát nối tiếp nhau dưới cái bóng của cột đá đang chờ xe tới.

Đối với những đứa trẻ lớn lên tại nơi đây, môi trường bị ô nhiễm nghiêm trọng làm cho bọn trẻ không có cơ hội được nhìn thấy ánh trăng ngay từ lúc vừa sinh ra.

Đèn xe đã khiến họ ôm mộng ảo tưởng với ánh trăng.

Sau khu công nghiệp là một dãy lớn kiến trúc xưa cũ, chúng nó xếp gần bên nhau, lộ ra đường dẫn máy móc, ngoại cơ [2], dây anten, như là một bộ máy khổng lồ đã bị vứt đi vì tổn hại, cứ chất đống bừa bãi tại đây, từ từ rỉ sét.

[2] Để dễ hiểu nhất thì cứ hiểu rằng: ngoại là bên ngoài, cơ là máy móc. Chứ mình cũng không biết để sao cho thuần Việt nữa

Ninh Chước hờ hững đi ngang qua mọi thứ.

Mẫn Mân bên máy truyền tin đã bắt đầu phân tích tin tức bùng nổ trong 《 Chương trình công lý 》 hôm nay:

"Cậu nói thử xem, rõ ràng Bazel chết rồi thì sao lại thay đổi khuôn mặt một lần nữa?"

"Nhất định là người trong Bạch Khiên làm, nếu không thì ai có thể thò tay vào địa bàn của họ được?"

"Công ty lớn ấy à, lúc nào tay chẳng bẩn tâm chẳng đen, nói không chừng còn đẩy con dê thế tội ra......"

Nói đến đây thì Ninh Chước phân tâm một lát, đột nhiên anh phanh motor.

Tiếng rít bén nhọn của má phanh cũng đã ngắt lời Mẫn Mân: "Làm sao vậy?"

Ninh Chước nhìn ánh đỏ trong không trung cách đó không xa: "Cháy."

Mẫn Mân chống cằm: "Đâu vậy?"

Ninh Chước: "Trường An."

Mẫn Mân chửi bậy: "Khu của chúng ta à? Đâu đâu?!"

Ngọn lửa bùng nổ soi lên đôi mắt xanh lục của Ninh Chước: "Là cái nhà máy được bảo rằng sau khi bị huỷ thì sẽ xây hai toà nhà mới."

Mẫn Mân sửng sốt, nhẹ nhàng thở ra.

Bọn họ đã nhớ kỹ từng viên gạch từng cái ngói ở đó, cô cũng biết nơi Ninh Chước nói là đâu.

Năm sau nhà máy đã đóng cửa đó sẽ dùng kỹ thuật 3D để tạo nên nơi ở giống chuồng bồ câu cho cư dân.

Một đám người sẽ nổi điên lên để giành số thứ tự, tranh đoạt mười lăm mét vuông trong đó.

"À, đồ vật ở đó được dọn sạch rồi, đội công trình còn chưa vào chiếm giữ, không có người ở, cũng không có thứ gì nguy hiểm hoặc là quý giá cả." Mẫn Mân phán đoán, "Không phải địa điểm nào quan trọng."

"Vậy thì sao nó lại bị thiêu?" Ninh Chước hỏi lại, "Còn thứ gì có thể thiêu chắc?"

Lúc này, Ninh Chước không chờ Mẫn Mân đáp lại mà anh tháo máy truyền tin xuống, mở chế độ cung cấp oxy của mũ, trượt tấm kính của mũ xuống che cả khuôn mặt.

Anh quẳng đống đồ ăn vặt đi, phóng vào ánh lửa.

Đây không phải hành động xen vào việc của người khác, cũng chẳng liên quan tới thấy việc nghĩa thì hăng hái làm.

Khu Trường An là địa bàn của "Henna".

Ninh Chước là phó lãnh đạo của "Henna".

Một nhà máy vốn đã dọn sạch bỗng dưng cháy, chuyện này bất thường đến mức anh phải đi kiểm tra.

Khi Ninh Chước tới gần nhà máy thì càng khẳng định được rằng ngọn lửa này quá kì lạ.

Điểm cháy cực kỳ phân tán, thiêu đốt đa số vật liệu bên ngoài không thể dọn khỏi kiến trúc, trong nhà máy trống trải bốc lên mùi xăng gay mũi.

Không ai lại lãng phí nhiên liệu quý giá ở một nhà máy trống trơn cả.

Ninh Chước vội xông vào đám cháy.

Hẳn là đám cháy mới diễn ra nên chưa thiêu đốt dữ dội lắm, chỉ có một số tấm bạt tránh lửa kém chất lượng chưa được dỡ bỏ đã bốc từng đợt khói đen, càng ngày khói càng sặc sụa, sóng nhiệt khiến làn da con người căng rát.

Nhà máy rộng mấy trăm mét vuông, vốn đã trống trải mà sau khi dọn dẹp máy móc thì lại càng rộng rãi hơn

Ninh Chước tốn nhiều sức lực đã thấy được một người đang lẳng lặng nằm trên mặt đất qua ánh lửa lay động.

Chỉ có phần vai lưng đang phập phồng nhẹ, điều này khiến Ninh Chước có thể xác nhận rằng người đó còn sống.

Mà dáng hình này, có thể nói là khá quen thuộc với Ninh Chước.

...... Dù Ninh Chước biết rằng, căn bản là hắn không nên ở đây.

Anh nhẹ giọng gọi qua mũ giáp: "...... Thiện Phi Bạch?"

Người trên mặt đất không nghe thấy, đương nhiên cũng không trả lời.

Nhìn thấy máu tụ trên đầu ngón tay hắn, không hiểu sao Ninh Chước lại bực bội vô cớ, nhỏ giọng mắng qua mũ giáp: "Mẹ nó."

Dường như anh khó thở nên kéo vạt áo trước, cảm thấy hô hấp khó khăn tất nhiên là do vấn đề của mũ giáp. Anh dứt khoát nhấc mũ giáp lên, dùng động tác thô bạo đội lên đầu người kia.

Không còn mũ giáp khiến cho anh bị sặc, cổ họng ngứa ngáy do khí nóng hầm hập. Anh ho khan hai tiếng, tâm trạng càng tệ đi.

Đúng lúc này, một chấm đỏ của súng bắn tỉa chuyển từ tầng hai nhắm thẳng vào huyệt thái dương của Ninh Chước.

Khi kết hợp với ngọn lửa hừng hực rực cháy, dường như chấm đỏ đó trở nên nhỏ bé không đáng kể.

Ninh Chước tháo bao tay xe máy xuống, lộ ra tay phải làm bằng máy, gập người xuống, có vẻ là anh muốn ôm người dưới đất lên.

Nhưng anh không đưa tay về phía người dưới mặt đất, mà giơ tay sang cạnh người.

Một cái pháo xuất hiện từ lòng bàn tay làm bằng máy của anh, bắn nổ bệ tầng hai!

Người mai phục không kịp phản ứng, rơi xuống tầng một của nhà máy theo vụn xi măng.

Giữa khói bụi nồng nặc, tay phải của Ninh Chước thăm dò vào đống phế tích, giữ lấy huyệt thái dương của người mai phục một cách vững vàng.

Không đợi gã ta làm ra bất cứ hành động nào, Ninh Chước đã dứt khoát bóp nát đầu của gã ngay lập tức!