Kế Hoạch Đè Nam Chủ

Chương 112



Không biết qua bao lâu cuối cùng thì thằng nhóc kia cũng đã buông tha cho cậu, Lâm Thiếu Mặc cười hề hề bò dậy cong cong mắt nhìn cậu. Hắn nhìn đôi môi đỏ mọng chớp mắt một cái liền vui vẻ hôn chụt một cái.

- Ca ca, môi anh mềm quá, thật thích, em muốn cắn anh một cái quá, làm sao bây giờ.

Lạc Dư đần mặt, cậu nhìn gương mặt sắc bén đang nũng nịu của Lâm Thiếu Mặc hừ lạnh:

- Đứng dậy.

- Không đâu ~ người ca ca vừa ấm lại vừa thơm, em thích lắm, em muốn mọc luôn trên người ca ca cơ.

Lâm Thiếu Mặc càng nói càng mất liêm sỉ, Lạc Dư cười đến vô cùng "dịu dàng" vươn tay túm lấy tai hắn.

- Đứng dậy, đừng tưởng tôi cho cậu làm càn một hồi thì cậu liền tự cho mình là đại vương nha, tôi... không phải mèo.

- Ư ~ hức, ca ca bắt nạt em, em chỉ muốn uống sữa của ca ca thôi mà.

Đôi mắt người nào đó sóng sánh ánh nước, nếu là người khác thì chắc chắn sẽ bị cái gương mặt đẹp trai này của hắn dụ dỗ, nhưng Lạc Dư lại ngược lại hoàn toàn.

- Câm miệng, ông đây cho cậu uống nhiều sữa như vậy rồi còn muốn cái gì nữa. Tôi đói, muốn ăn.

Lạc Dư thả tai Lâm Thiếu Mặc gầm nhẹ:

- Đứng dậy.

Lâm Thiếu Mặc thấy chiêu này không có tác dụng liền nghi hoặc không thôi, lúc ở bệnh viện, hắn vừa bày ra bộ dáng nũng nịu chực chực khóc này mẹ hắn cái gì cũng đều đồng ý hết.

Nhưng sao nó lại không có tác dụng với ca ca, hay là tại ca ca không thương hắn? Hắn đáng yêu như vậy sao không thương hắn, ca ca, ca ca ghét hắn sao?

Càng nghĩ càng thấy đúng, nước mắt của Lâm Thiếu Mặc cứ như mất khống chế ào ào tràn ra khóc đến tê tâm phế liệt.

- Oa, ca ca không cần A Mặc nữa rồi, hức, ca ca có người khác rồi nên mới chán ghét A Mặc đúng không. Ca ca không thể đối xử với A Mặc như vậy, A Mặc rất ngoan, sẽ không làm phiền ca ca, sẽ không khiến anh tức giận nữa. Ca ca đừng ghét A Mặc mà.

Lạc Dư giống như trúng định thân thuật ngồi tại chỗ ngẩn ra nhìn hắn. Gì thế này, người nên ăn vạ không phải là cậu sao? Còn nữa, nam chủ từ bao giờ biến thành bạch liên hoa rồi, cái bộ dạng này, còn cả cách nói chuyện nữa.

Ngoại trừ cái kiểu khóc giống thác đổ kia thì hoàn toàn chẳng khác nào một bạch liên hoa chính hiệu.

Lạc Dư mếu máo cũng sắp khóc đến nơi, mèo mướp thúi, con mèo chết tiệt nhà ngươi, sao ngươi lại cho ta đi đè một tên nam chủ bạch liên hoa thế này cơ chứ. Lỡ ta bị hắn lừa đè ngược thì sao, ta không phải đối thủ của hắn đâu.

250 ở trong không gian thấy vậy cũng chẳng biết nói gì chỉ gượng gạo cười một tiếng muốn an ủi Lạc Dư.

- /Ừm, hờ hờ, kí chủ, cậu đừng giận, nam chủ thế này cũng không có gì là không tốt, trước khi hắn hồi phục thì cậu có thể đè hắn mà. Hơn nữa nếu thành công thì cậu còn có thể nằm trên nữa đó, dù gì hắn cũng là ngốc tử./

Lạc Dư nghe những lời nó nói giống như được khai thông, mắt lập tức sáng quắc. Đúng rồi, nam chủ là ngốc tử, nếu có thể ra tay đúng thời cơ... há há.

Ánh mắt Lạc Dư như lang như sói nhìn chằm chằm thân dưới Lâm Thiếu Mặc khiến hắn không tự chủ được kẹp chân lại cảnh giác nhìn cậu.

- Ca ca, anh muốn làm gì A Mặc, A Mặc biết sai rồi, ca ca đừng phạt em mà.

Lạc Dư cười hắc hắc tiến lại gần hắn cười cười:

- Ca ca không phạt em, ngược lại, ca ca có trò vui muốn cùng em chơi nè. Đảm bảo em nhất định sẽ thích.

Lâm Thiếu Mặc vẫn còn có chút cảnh giác, bản năng của hắn cho hắn biết ca ca có vấn đề, dù gì hắn cũng từng làm trong quân đội. Tuy thời gian không dài nhưng hắn được cha cùng ông nội huấn luyện từ nhỏ, một chút trực giác này không thể không có.

- Nhưng...nhưng ánh mắt ca ca nhìn em lạ lắm, giống như muốn ăn thịt em vậy.

- ...

Lâm Thiếu Mặc lí nhí nói, Lạc Dư khựng lại khóe miệng co giật nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt. 250 ở trong không gian cười khành khạch, há há, kí chủ à, cậu biểu hiện rõ ràng như vậy đến ngay cả tên ngốc cũng phát hiện ra.

Chậc chậc, cảnh này mà cho nó diễn nhất định sẽ diễn đạt hơn kí chủ, nó thông minh lắm, không có ngốc như ai kia đâu.

250 ở trong không gian không ngừng tâng bốc bản thân, Lạc Dư bên ngoài nhìn Lâm Thiếu Mặc cạn lời chẳng biết nói gì.

- Anh không ăn thịt người, chúng ta cùng chơi trò chơi, thế nào?

Lâm Thiếu Mặc giảo hoạt đảo mắt:

- Vậy chúng ta chơi trò xem ai hút được nhiều sữa hơn được không? Trò này em chơi giỏi lắm, nhưng nếu ca ca không muốn thì em sẽ nhường anh, anh tự hút sữa của mình đi.

- ...

Lạc Dư cảm thấy nếu mình còn tiếp tục nói chuyện với tên ngốc này nữa thì không khéo bản thân cũng biến thành ngốc tử mất. Đau hết cả đầu, tức chết mất.

- Ca ca, chúng ta chơi trò đó đi, đi mà ~ đi mà ca ca.

- Cút.

Lạc Dư gầm lên đứng thẳng dậy bỏ về phòng mình, cậu không đấu lại vị đại gia này, cậu chịu thua, ai giỏi thì đến mà chơi với hắn, cậu không thèm.

- Ca ca, anh đi đâu vậy, đợi A Mặc với ~

Giọng nói trầm thấp mang theo âm điệu làm nũng truyền tới, Lạc Dư hừ lạnh một tiếng đi thẳng về phòng mình.

Nhưng cậu vừa bước vào phòng, còn chưa kịp đóng cửa thì đã bị một người linh hoạt luồn lách chui tọt vào trong phòng.

- ...

- ...

Bốn mắt nhìn nhau, Lạc Dư thật sự bất lực với thằng nhóc này rồi. Cậu day day hai bên thái dương mắt trợn ngược lên chẳng thèm phản ứng hắn.

Lâm Thiếu Mặc thấy Lạc Dư ngậm miệng không nói liền mặt dày mày dạn tiến lên dán sát vào cậu. Thân hình của hắn cao tới tận m9, vừa tới gần đã suýt chút nữa thì đem cậu bao phủ.

- Ca ca, sao anh không nói gì? Anh không để ý đến A Mặc nữa sao?

Lạc Dư khóe miệng co rút liên hồi, cậu tức đến bốc khói chỉ tay ra ngoài cửa:

- Cút, mau lên. Đừng để tôi nói đến lần thứ hai.

Lâm Thiếu Mặc cúi đầu không đáp và cũng không có ý định đi ra ngoài. Lạc Dư nói lại lần nữa:

- Mau ra ngoài.

- Không đâu ~ A Mặc muốn ở cùng ca ca cơ.

Lạc Dư muốn nổi điên:

- Không được phép phản đối, mau ra ngoài.

- Ứ ừ.

Lâm Thiếu Mặc khoanh tay ngồi phịch một cái xuống đất không thèm di chuyển, nếu hắn đi ca ca nhất định sẽ lén lút đem sữa của hắn giấu đi, hắn mới không ngu đến vậy đâu.

_________

(Ây za, giới thiệu một chút về ba thế giới sau cho mọi người hóng nè:

Viễn cổ, ta cùng giao long chơi "Cưỡi ngựa".

Xuyên thành "Quần Nhỏ" của nam chủ.

Huyết tộc - Ba ba, sao người lại tét m*ng con?)