Kế Hoạch Đè Nam Chủ

Chương 113



Lâm Thiếu Mặc càng nghĩ càng thấy đúng, hắn phồng má khoanh tay ngồi chình ình trên đất không muốn đứng dậy, hắn nhất định phải canh trừng ca ca thật tốt, không thể để anh ấy lén lút giấu sữa của mình đi được.

Đầu Lạc Dư muốn nổ tung, nộ khí trong người sắp không chịu được muốn đập chết Lâm Thiếu Mặc.

Tuy tính tình cậu "hiền lành" nhưng không phải ai muốn bắt nạt thì bắt nha, cậu không phải bù nhìn rơm đâu.

- /Ting, nhiệm vụ: Để nam chủ uống sữa./

Đúng lúc cậu chuẩn bị nổi điên thì con mèo chết tiệt lại thông báo nhiệm vụ tiếp theo, Lạc Dư đang không có chỗ phát tiết thì con mèo này lao đầu vào, thế thì đừng trách cậu. Lạc Dư hừ lạnh:

"Mi giỏi thì tự đi mà làm, ta không làm."

250 ở trong không gian lắc lắc đuôi, nó dường như đã đoán trước được cậu sẽ từ chối nên thản nhiên tuyên bố:

- /Thất bại: Bị nam chủ đè ra uống sữa cả đêm./

"..."

Toàn thân Lạc Dư tức đến phát run, đây chẳng phải là ép người quá đáng sao. Mặt mày Lạc Dư nhăn nhó nghiến răng nghiến lợi nói:

"Ta không có sữa, uống kiểu gì?"

250 bĩu môi, râu mèo rung rung cho thấy tâm trạng của nó không tệ một chút nào, hắc hắc, chỉ cần kí chủ bị hố, không quản thời gian, cũng không quản tâm tình có xấu đến như thế nào thì nó vẫn có thể cười được.

Hí hí, kí chủ à, đây là nhiệm vụ bổn bảo bảo nghĩ ra cho cậu đó, vui hông hả?

- /Khụ, cậu có sữa mà, tuy cậu không mang thai nhưng nếu bị alpha kích thích thì vẫn sẽ có, không nhiều lắm nhưng vẫn đủ để Lâm Thiếu Mặc uống no đó, há há./

"..."

Mèo mướp thúi, những chủ ý mà ngươi nghĩ ra đúng là càng ngày càng bienthai, ngươi bị ai bôi đen rồi? Chắc chắn không phải là ta đâu đúng không?

Lạc Dư ủ rũ nhìn Lâm Thiếu Mặc đang ung dung ngồi dưới đất nghịch ngón tay, hắn cảm nhận được cậu đang nhìn mình thì lập tức ngẩng đầu lên chớp chớp mắt:

- Ca ca, anh đổi ý rồi sao? Anh cho em dọn đến phòng anh được không? Em hứa, em sẽ ngoan, sẽ không tự tiện đòi uống sữa nữa, anh cho em ở cùng anh được không.

Đôi mắt c.hó con sóng sánh ánh nước nhìn chằm chằm Lạc Dư khiến trái tim của cậu mềm nhũn, trong lòng có chút không nỡ.

Cái gì thế này, Lạc Dư đỡ trán, chiêu làm nũng này là của cậu mà, sao lại đổi người diễn rồi.

- Ca ca ~ ca ca.

Lạc Dư bị gọi đến có chút xấu hổ, cậu trừng mắt chống nạnh nhìn hắn, cảnh cáo:

- Không được làm nũng, tôi cho cậu uống sữa là được chứ gì, tôi...

- Thật sao?

Lạc Dư còn chưa kịp nói xong thì tên mất dịch nào đó đã xen vào, vội vàng đứng bật dậy lao tới ôm chặt lấy cậu bắt đầu động tay động chân, há miệng ngậm lấy một bên ngực cậu mút mát.

- Ực, chụt.

Gương mặt trắng nõn của Lạc Dư ửng đỏ, cậu bị Lâm Thiếu Mặc hút thích đến muốn ngất. Thật sự rất thoải mái, nhưng... nhưng lại có chút đau, hức.

- A... A Mặc, nhẹ chút, ca ca đau.

Đuôi mắt ươn ướt, hai tay Lạc Dư vô lực chạm vào mái tóc mềm mại của Lâm Thiếu Mặc vuốt vuốt.

Chùm chụp

Lâm Thiếu Mặc đem cả đầu mình vùi vào ngực Lạc Dư gia sức cắn, nhưng mãi mới uống được một chút xíu nên hắn bất mãn lầm bầm:

- Sao ít sữa như vậy? Ca ca, có phải anh lại đem sữa của em giấu đi rồi không? Anh xấu lắm.

Lạc Dư còn chưa kịp phản ứng lại âm thanh thông báo nhiệm vụ thành công trong đầu thì đã bị những lời này của hắn làm cho hai mắt trợn ngược lên tức đến muốn ngất.

- Thằng... thằng nhóc thúi, cậu tránh ra cho tôi, tôi không cho cậu hút nữa.

Dám chê ông ít sữa, phi, nam chủ ơi là nam chủ, ngươi có giỏi thì qua đây để lão tử hút sữa của ngươi đi, để xem có ra được giọt nào hay không mà dám chê ông, hừ.

Càng nghĩ càng tức, Lạc Dư dùng sức đem cái bản mặt lạnh nhạt của người nào đó đẩy ra thành công nhìn thấy bộ dạng giống như oán phụ của ai kia. Cậu thở dốc tàn nhẫn nói:

- Từ ngày mai trở đi, tôi, không, cho, cậu, uống, sữa, nữa. Nhịn.

Lời cậu vừa dứt Lâm Thiếu Mặc liền làm ầm làm ĩ, gào khóc mắng cậu:

- Ca ca, sao anh có thể đối xử với bảo bảo như thế được chứ. Bảo bảo không có sữa thì làm sao mà lớn được, anh là kẻ xấu, A Mặc không chơi với anh nữa, huhu.

Lâm Thiếu Mặc một lần nữa ngồi bệt xuống đất gào ầm lên nhưng tuyệt nhiên trên mặt lại không có lấy một giọt nước mắt khiến đến chính bản thân hắn cũng có chút nghi hoặc.

Kì quái, hắn đau lòng như vậy nhưng sao đến cả một chút nước vương trên khóe mi cũng chẳng có? Không lẽ hắn mắc bệnh nan y.

Lâm Thiếu Mặc đột nhiên không kêu la, không khí trong phòng bỗng dưng rơi vào trạng thái yên tĩnh đến đáng sợ, Lạc Dư nghi hoặc cúi đầu nhìn bộ dáng trầm tư của hắn:

- A Mặc? Cậu bị làm sao vậy?

Một giọng nói ngọt ngào trong trẻo phát ra từ trên đỉnh đầu, Lâm Thiếu Mặc đang mải mê suy nghĩ liền ngước mắt nhìn lên:

- Ca ca, hình như em mắc bệnh nan y rồi.

- Hả!?!

Lạc Dư không hiểu, tên này lại lên cơn gì nữa? Đang yên đang lành bệnh nan y ở đâu ra? Lâm Thiếu Mặc, trong đầu cậu rốt cuộc chứa cái quái gì vậy?

- Em thật sự mắc bệnh nan y rồi.

Lâm Thiếu Mặc nức nở, đó, hắn còn không chảy nước mắt đây nè, rõ ràng hắn rất, rất đau lòng nhưng nước mắt không có lấy một giọt. Hắn chắc chắn mắc bệnh rồi.

Khóe miệng Lạc Dư giật một cái, bệnh nan y thì không có nhưng cái đầu có bệnh là thật, Lâm Thiếu Mặc, cậu có thể bình thường một chút được không.

- Ca ca ~

Lâm Thiếu Mặc mon men đứng lên tìm đến đầu ngực Lạc Dư ngậm nó vào.

- Ca ca, để em uống sữa của anh đi, em muốn được an ủi. Em sắp chết rồi, anh sẽ không tàn nhẫn để nỗi ngay cả một chút sữa cũng không cho em uống đi?

- ...

Lạc Dư câm nín, muốn uống sữa thì nói huỵch toẹt ra đi, còn bệnh nan y? Ta... khinh, bệnh cái đầu nhà ngươi.