Kế Hoạch Đè Nam Chủ

Chương 114



Lâm Thiếu Mặc vừa hút sữa vừa ngước mắt lên nhìn Lạc Dư mắt cong cong giống như đứa trẻ giành được đồ vật yêu thích vậy.

Ca ca thật tốt, hắn biết ca ca sẽ không nhẫn tâm để hắn nhịn đói đâu, hì hì. Oa, ngon quá, nhưng thỉnh thoảng nơi này của ca ca mới chảy ra được một giọt, như thế thì bao giờ hắn mới uống no được.

Mắt Lâm Thiếu Mặc mở lớn, miệng phồng lên ra sức hút, hút, ta hút, ta hút. Hừ, A Mặc không tin mình không hút được một cốc sữa, hút đi nào, hútttttt.

- A, thằng nhóc thúi, cậu làm cái gì vậy? Nhẹ thôi, tôi đập chết cậu bây giờ.

Lâm Thiếu Mặc đột nhiên dùng sức khiến Lạc Dư giật thót mình, đầu ngực bị hút đến phát đau làm cậu đành phải ưỡn người lên để hắn hút cho dễ. Nam chủ à, ngươi đừng có chọc ta như thế có được không, ta đau ~

Lạc Dư nghĩ vậy thôi chứ thực ra cậu vẫn cảm nhận được một chút sư*ng, ưm, nhưng ngực cậu bị c.ắn sưng tấy hết cả lên rồi, bị Lâm Thiếu Mặc ra sức hút như vậy thì phần đau vẫn nhỉnh hơn một chút.

- A Mặc, ca ca đau. A Mặc mà khiến cho ca ca bị đau là lần sau ca ca không cho em uống sữa nữa đâu đó.

Lâm Thiếu Mặc đột ngột ngẩng đầu lên, đôi mắt hẹp dài của hắn nhìn cậu chăm chú, phân vân một chút liền rời khỏi ngực cậu.

Khoan đã.

Hắn đột nhiên nhào tới, gương mặt sắc bén cảnh giác nhìn cậu, nói:

- Vậy ca ca phải hứa với A Mặc không được giấu sữa đi cơ. Còn nữa, buổi tối phải cho A Mặc uống sữa trước khi đi ngủ, nếu không em không buông anh ra đâu, em ngậm nó từ giờ đến tối luôn đó.

Vừa nghe thấy hắn nói như vậy trán Lạc Dư chảy xuống ba vạch đen, khóe miệng cậu giần giật bất đắc dĩ. Cái thằng nam chủ này rốt cuộc có phải ngốc tử không?

Môi Lạc Dư trề ra, nhưng cũng đành phải đồng ý với Lâm Thiếu Mặc, thà buổi tối cậu cho nam chủ uống một chút sữa còn hơn là để hắn ngậm đầu ngực cậu từ giờ tới tối.

Hơn nữa, với tính cách của người này, dù giờ có để hắn ngậm đến tối thì kiểu gì hắn vẫn sẽ mè nheo đòi uống sữa đêm. Tuy chỉ tiếp súc với hắn có mấy tiếng thôi nhưng cậu sắp thành sâu trong bụng hắn rồi, hừ.

- Được, em buông anh ra trước.

Lâm Thiếu Mặc thấy cậu đồng ý trong mắt hắn liền lóe lên tia sáng giảo hoạt đắc ý buông cậu ra.

Nhưng còn chưa được một phút tên vô liêm sỉ nào đó lại mè nheo quấn lấy Lạc Dư.

- Ca ca, nhưng em đói, em còn chưa uống no.

Nói xong hắn còn làm bộ làm tịch xoa xoa bụng, còn dùng đôi mắt c.hó con nhìn cậu nữa chứ. Lạc Dư hít một hơi thật sâu ngăn lại xúc động muốn đánh người, câu cười dịu dàng:

- A Mặc, để ca ca đi kêu người làm đồ ăn cho em, trước tiên em lên giường ngủ đi đã, được không?

Lâm Thiếu Mặc cảm thất nụ cười trên mặt ca ca có chút không đúng lắm, hình như... có chút lạnh.

Hắn đảo mắt cười hề hề:

- Vậy em lên giường ngủ trước, anh mau lên đó, em đói lắm rồi nè.

Lâm Thiếu Mặc kéo áo mình lên để lộ ra cơ bụng tám múi săn chắc, Lạc Dư dán mắt vào bụng hắn kém chút nữa thì phun máu mũi. Mặt cậu đỏ bừng không biết là do xấu hổ hay là do thích quá.

Trời ơi, Lâm Thiếu Mặc, liêm sỉ của ngươi đi đâu rồi, đi đâu rồi hả??? Ngươi có biết đem cơ bụng đó ra cho người khác xem là bất lịch sự lắm không? Lỡ khiến người ta chảy máu mũi thì sao? Ngươi... ngươi... ngươi, ta thật hết cách với ngươi mà.

Trong lòng Lạc Dư sớm đã không nhịn được nữa rồi, một bên cậu muốn tiến tới sờ thử xem nó có cảm giác như thế nào. Một bên lại do dự, bé thiên sứ trong lòng còn không ngừng dạy dỗ.

Lạc Dư ơi!! Liêm sỉ, liêm sỉ của ngươi sắp rớt rồi kìa, ngươi không mau nhặt nó lên rồi chạy ra ngoài đi. Ngươi còn nhìn nữa là bị con ác quỷ kia mê hoặc đó.

Ngươi là nhiệm vụ giả, đừng để nam nhân thúi này quyến rũ, mau thu mắt lại, mau thu mắt lại đi, liêm sỉ, phải nhớ ngươi là người ưu nhã. Đừng mất liêm sỉ trước cái tên thông minh không ra thông minh, ngốc không ra ngốc này chứ.

Bé thiên sử giảng đến hết cả hơi nhưng con ác quỷ kia chỉ nói đúng một câu: Đẹp thế kia không sờ thì phí.

Lạc Dư đỡ trán cuối cùng vẫn không chống lại được dụ hoặc vươn tay ra sờ sờ bóp hóp. Cậu thầm nghĩ: Xúc cảm đúng là không tồi, nếu ngày nào cũng được sờ thì thật thích.

Bé thiên sứ:...

Bé ác ma: Hắc hắc.

- Hì hì, ca ca, thế nào, sờ thích chứ.

Câu nói này tự nhiên xuất hiện trong đầu, Lâm Thiếu Mặc cũng không để ý lắm nói với Lạc Dư.

Oa, mặt ca ca đỏ lên rồi kia, đáng yêu quá đi mất, A Mặc muốn cắn ca ca một cái quá.

Yết hầu ai đó không ngừng lăn lộn lên xuống, hơi thở cũng dần trở nên dồn dập. Lâm Thiếu Mặc cảm thấy bản thân mình có chút kì quái, sao vậy nè?

Bên mũi thoang thoảng hương quýt nhàn nhạt, Lâm Thiếu Mặc ra sức hít hít đi theo mùi hương đó mò đến tuyến thể của Lạc Dư. Thơm quá đi, có chút chua, lại có chút ngọt, ưm.

Lâm Thiếu Mặc theo bản năng tiến gần cổ Lạc Dư nhe răng muốn c.ắn

- A Mặc, em làm gì vậy?

May mắn Lạc Dư phát hiện kịp thời vội vàng đem Lâm Thiếu Mặc đẩy ra. Phù, nguy hiểm quá, pheromone của nam chủ bỗng nhiên tăng mạnh, chân cậu mềm luôn rồi.

- Ca ca?

Lâm Thiếu Mặc có chút mê man, hắn nhìn Lạc Dư ủy khuất:

- Ca ca, A Mặc lạ lắm.

Lạc Dư thấy trán Lâm Thiếu Mặc toát mồ hôi hai hàng lông mày liền nhíu chặt.

"Mèo mướp thúi, nam chủ bị sao vậy?"

250 nghe thấy nhưng lề mà lề mề không muốn nói, sắc mặt Lạc Dư tối sầm lạnh giọng:

"Không nói?"

Lông trên người con mèo nào đó dựng đứng cả lên, 250 cười hề hề:

- / Kí chủ, cậu đến kì phát tình, nam chủ đương nhiên sẽ không chịu được, không khéo cậu ở cùng Lâm Thiếu Mặc một lúc lại hoàn thành nhiệm vụ. Cậu.../

"Cút."

Lạc Dư không để nó nói hết liền đuổi mèo, đáng chết, con mèo này hóa ra muốn kéo dài thời gian để cậu cũng Lâm Thiếu Mặc lăn giường, hừ, con mèo bienthai.

- A Mặc, ta có chuyện, ra ngoài trước.

- Không đâu, ca ca không được đi.

Lâm Thiếu Mặc thấy cậu muốn đi ra ngoài liền vội vàng ngăn lại, gắn cúi đầu nhìn xuống túp lều dưới đũng quần mếu máo.

- Ca ca, hình như bệnh nan y của em tái phát rồi, anh mau chữa cho em.

- ...

_________

(Trò chơi tuần này: đạt 150 like + 15 bình luận-> bão 1 chương.

Đạt 200 like + 20 bình luận -> bão 2 chương.

Nhiều hơn -> Tùy tâm trạng tác giả đi, hắc hắc.

Chỉ áp dụng trong tuần này thôi nha.)