Kế Hoạch Đè Nam Chủ

Chương 115



Lạc Dư thật sự không muốn nhiều lời với thằng nhóc này, cậu hất tay hắn ra lắc lắc đầu cho nó tỉnh táo.

Đáng chết!?

Sao kì phát tình lại có thể đến vào ngày hôm nay được cơ chứ, tháng trước nguyên chủ đâu có đến vào ngày này, cậu ấy đa phần đều phát tình vào ngày 15 hàng tháng, hôm nay mới mùng 3 mà.

Lạc Dư nhíu mày, tầm nhìn trước mắt cậu dần trở nên mơ hồ, mùi pheromon của nam chủ giống như cảm nhận được cái gì đó lục đục muốn bùng mạnh.

- Thu pheromone của cậu lại.

Lạc Dư hét lên, Lâm Thiếu Mặc bị cậu quát liền tỉnh táo.

Tuy hắn bị ngốc nhưng dù gì cũng được huấn luyện nghiêm khắc từ nhỏ, khả năng khống chế bản thân khỏi tin tức tố của omega cao hơn người bình thường không ít.

Lâm Thiếu Mặc hít hít mùi hương đang dần lan tỏa ra xung quanh, nghi hoặc:

- Thơm quá, ca ca, người anh đang tỏa mùi. Anh không sao chứ?

Pheromone của nam chủ vẫn không có dấu hiệu giảm xuống, hay nói đúng hơn là hắn không biết phải khống chế nó như thế nào, hắn quên mất rồi.

Lâm Thiếu Mặc tiến tới hai tay bám lấy hai bên bả vai Lạc Dư lắc lắc, nhưng điều này không chỉ không giúp gì được cho cậu mà còn khiến toàn thân cậu bứt rứt khó chịu hơn vừa rồi rất nhiều.

Pheromone của nam chủ thực sự quá nồng, mùi hương mát lạnh của hắn khiến cậu muốn đến gần hơn nữa. Nhưng Lạc Dư biết bây giờ không phải lúc làm những chuyện vô bổ này, cậu cần phải tiêm thuốc ức chế.

- A Mặc ngoan, đừng lại gần ca ca. Ca ca đang rất khó chịu, em có thể ra ngoài trước được không.

Lúc này Lạc Dư mới nhớ ra đây là phòng của mình, thuốc ức chế cậu hình như vẫn để trong túi xách còn chưa có lấy ra. Nhưng nam chủ ở đây cậu không thể tiêm được nên đành bất đắc dĩ nói:

- A Mặc ngoan, nghe lời ca ca được không?

Lâm Thiếu Mặc thấy ca ca khó chịu như vậy liền rục rịch không yên, ra ngoài? Vừa nghĩ đến không được ở bên cạnh ca ca thì sắc mặt người nào đó lập tức trầm xuống, trong lòng vô cùng không muốn.

- Cho em ở lại đi mà, em không phá anh đâu, anh mau uống thuốc đi.

Đôi mắt hẹp dài của Lâm Thiếu Mặc hiện lên sự lo lắng, chỉ là hắn không biết phải làm cái gì mới có thể giúp được ca ca.

Hức, ca ca sẽ không chết đâu đúng không? Anh ấy đáng yêu như vậy sao có thể chết được chứ. A Mặc thích ca ca lắm, ca ca đừng có chết, huhu.

Trong đầu Lâm Thiếu Mặc tự động xuất hiện cảnh Lạc Dư nằm trong lòng mình không còn hơi thở. Càng nghĩ hắn càng sợ, tay chân cũng luống cuống muốn làm gì đó nhưng cuối cùng đành phải bất lực đứng một bên nhìn.

- C...a ca.

Hai hàng chất lỏng trong suốt từ trong hốc mắt chảy xuống, Lâm Thiếu Mặc tự trách bản thân không lo cho ca ca thật tốt, khiến anh ấy phải chịu đau đớn đến mức này.

Lâm Thiếu Mặc kéo Lạc Dư vào lòng siết chặt.

Đ*t!!?!

Lâm Thiếu Mặc, cậu đây là muốn siết chết lão tử? Đã không biết khống chế mùi trên cơ thể mình thì làm ơn tránh xa ông ra một chút đi, pheromone nồng đậm thế này là muốn dìm chết ông đúng không hả??

Lạc Dư thở dốc, cậu muốn đẩy người ra nhưng kì phát tình đã làm cho cơ thể cậu chẳng còn lấy một chút sức lực nào, mềm oặt mặc Lâm Thiếu Mặc muốn làm gì thì làm.

- A... A Mặc, giúp ta lấy thuốc, ở đó.

Bàn tay Lạc Dư run run chỉ về chiếc túi cách đó không xa, Lâm Thiếu Mặc theo tầm mắt của cậu nhìn chiếc túi đen kia chớp mắt.

- Anh đợi em một chút.

Lâm Thiếu Mặc biết ca ca lúc này đang phát bệnh giống như mình nên cũng không lèo nhèo làm gì cho mệt.

Hắn chạy tới cầm chiếc túi đưa cho Lạc Dư cúi đầu nhìn thoáng qua cái thứ đang hứng trí bừng bừng ngẩng đầu lên chào hỏi.

Lạc Dư đem thuốc bên trong lấy ra run run tiêm nó vào trong cơ thể mình.

Phù

Thuốc ức chế vừa vào người toàn thân cậu liền thoải mái hơn không ít, Lâm Thiếu Mặc phát hiện sắc mặt ca ca không còn tệ như lúc đầu nữa ánh mắt lập tức đặt lên mũi tiêm trên tay cậu.

Thứ này hình như dùng rất tốt, liệu có thể chữa khỏi cái thứ đang hếch mặt lên nhìn hắn kia không?

Lâm Thiếu Mặc nghĩ thầm, bàn tay hắn thò xuống đập đập người anh em ngẩng đầu vênh váo với mình.

Mau nằm xuống, ai cho phép ngươi vênh mặt lên nhìn bổn đại gia hả?? Mặt của A Mặc là dành riêng cho ca ca ngắm thôi, ngươi ngẩng đầu xen vào làm gì, còn vênh mặt lên nữa. Ông cắt mày đi bây giờ chứ lại.

Lâm Thiếu Mặc trợn mắt nhìn đũng quần của mình càng nghĩ càng thấy hợp lí, nếu cắt thứ này đi rồi thì nó sẽ không còn hếch mặt lên nhìn hắn nữa, chủ ý này không tệ nha.

Lạc Dư thở ra một hơi, cậu hoàn toàn không để ý đến sắc mặt của Lâm Thiếu Mặc đang lộ ra biểu cảm vô cùng đặc sắc.

Kì phát tình này thật khiến người ta khó chịu mà, theo trí nhớ của nguyên chủ thì nó còn kéo dài bảy ngày nữa. Trong thời gian này tốt nhất cậu vẫn nên tránh xa nam chủ thì hơn, lại gần hắn không khéo tiền mất tật mang.

Lâm Thiếu Mặc tuy vẫn cảm nhận được tin tức tố của ca ca nhưng khi anh ấy tiêm thuốc xong thì đã giảm nhiều rồi, chút mùi còn vương lại này còn chưa đủ để ảnh hưởng đến hắn.

Lạc Dư lấy chai nước trong túi ra uống, Lâm Thiếu Mặc nhìn xung quanh tìm một con dao.

Đây rồi.

Lâm Thiếu Mặc cầm con dao gọt hoa quả lên thích thú chạy đến đưa cho Lạc Dư.

- Ca ca, cầm lấy.

Miệng Lạc Dư phồng lên vì ngậm nước, cậu nghi hoặc nhìn hắn. Nhưng còn chưa để cậu kịp nói gì thì Lâm Thiếu Mặc đã thắng tay kéo quần xuống để lộ ra người anh em khủng bố đang ngẩng đầu.

- Ca ca, anh mau cắt nó cho em. Nó cứ vênh mặt lên nhìn em á, thấy mà ghét.

- ... Phụttttt