Kế Hoạch Đè Nam Chủ

Chương 149



Lạc Dư đảo mắt đột nhiên đổi ý, cậu khoanh hai tay trước ngực hất mặt.

- Ta không chơi nữa. Ta buồn ngủ, đi ngủ đây.

Gương mặt phúng phính đáng yêu bày ra vẻ ngạo kiều, cười đắc ý nhìn người nào đó đen mặt.

Hừ, chỉ cần cậu không muốn thì ai cũng không bắt cậu làm chuyện mà cậu không muốn được.

Long U nhấc mắt, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh lẽo, Lạc Dư cảm nhận được nguy hiểm theo bản năng lùi lại đằng sau.

Cậu cảnh giác nhìn người đàn ông không mặc đồ, hắn vừa nhích người cái thứ khủng bố bán c**** dưới thân theo đó mà lắc qua lắc lại.

Long U cười cười:

- Em không muốn chơi? Như vậy cũng được thôi.

Hắn cầm tiểu huynh đệ của mình cười càng thêm thiếu đánh.

- Nếu không muốn dưa chuột thì thứ này vẫn đang đợi em đó. Em có thể chọn một trong hai, nhưng ta nói trước. Cái này của ta vừa vào trong là không ngừng lại được đâu, nếu tiểu ***** của em không chịu được... vậy cũng đừng trách ta nha.

Đôi mắt hẹp dài khẽ híp lại, tầm mắt Long U đảo qua phần thân dưới chạm vào m*ng thịt cong vểnh.

- Chậc.

Khẽ li*m li*m môi, hơi thở Long U trở nên thô nặng, đôi mắt muốn phun lửa nhìn chằm chằm Lạc Dư hận không thể đè bảo bối xuống ăn sạch.

- Đừng... đừng nhìn ta như vậy, ta nhét nó vào là được chứ gì.

Lạc Dư luống cuống cầm lấy trái dưa chuột to hơn cổ tay.

- Mau lên.

Long U thúc giục, Lạc Dư trừng hắn một cái.

- Vội cái gì, không phải đang chuẩn bị hay sao.

Lạc Dư nhếch m*ng lên, l* nh* của cậu quá chặt, quả dâu tây bên trong bị nghiền ép biến thành nước dâu. Dòng nước màu đỏ nhạt theo bắp đùi chảy xuống vô cùng *** mĩ.

- ...

Long U trầm mặc, tiểu huynh đệ ***** **** muốn bùng nổ. Hắn cầm li rượu người trong thôn dâng lên uống một ngụm nhưng càng uống càng khó chịu giống như đang uống thuốc độc giải khát. Hắn sắp bị ép đến phát điên rồi.

- Bảo bối, em nhanh lên một chút, nếu không...

Gốc cây gậy của Long U hơi nhúc nhích, Lạc Dư mở to mắt động tác trên tay cũng ngừng lại đờ đẫn nhìn Long U biến ra một cây gậy thứ hai.

Sao cậu quên mất Long U có hai cây chứ.

Lạc Dư phản ứng lại nghĩ đến cảnh song long nhập động toàn thân không khống chế được phát run.

- Ta.. ta nhét vào ngay đây.

Lạc Dư hoảng sợ không phân nặng nhẹ một nhát nút cán.

Phập

- Ách... đau.

Khóe mắt hồng hồng ướt át nhìn Long U. Còn không mau đến an ủi ta, đồ đáng ghét, thấy ta đau mà còn dám ngẩng đầu.

Lạc Dư hung hăng trừng cây gậy thứ hai không biết từ bao giờ đã ngạnh lên.

- Bảo bối, còn chưa vào hết, để ta giúp em.

Bảo bối, sao em có thể mê người như vậy chứ, ta sắp không nhịn nổi đè em ra th** rồi đó em có biết không.

Long U nhào tới cầm chút đầu còn sót lại đẩy mạnh vào khiến quả dưa chuột trực tiếp bị nuốt gọn không hở dù chỉ một chút.

- Aaaa.

Lạc Dư nằm trên chiếc giường hàn băng không cử động được.

- Hức, Long U, tên đáng chết nhà ngươi, mau... mau lấy nó ra. Bụng sắp bị chọc thủng rồi.

Lạc Dư vùi mặt vào giữa hai tay khóc. Long U cười nhạt.

- Bảo bối, có chơi có chịu, em muốn chơi tiếp không?

Vừa nghe thấy vậy Lạc Dư lập tức bật dậy ngồi xổm nói:

- Chơi, sao lại không chơi. Dù gì ông đây cũng sắp thử hết rồi, không chơi chẳng lẽ để ngươi được lời.

Long U bật cười:

- Là em nói đó, không được lâm thời bỏ trốn đâu.

Hắn đưa cho cậu một chiếc li rỗng, Lạc Dư nghi hoặc:

- Có chơi có chịu, ngươi nghĩ ta là ai chứ, hừ. Đưa ta cái này làm gì?

Lạc Dư cầm chiếc li trên tay nhìn Long U, đưa li thì cũng phải đưa rượu chứ, đưa li không cho cậu làm gì?

- Để hứng nước ép.

- Hả??

Long U nhìn bộ mặt đần thối của Lạc Dư nhịn cười chỉ chỉ dưới thân cậu.

- Ta hứng nước ép dâu.

- LONG...U, NGƯƠI MUỐN CHẾT.

CHOANG

Chiếc li bị ném vỡ, Long U luyến tiếc:

- Nước dâu rất ngọt, nếu không em để ta dùng lưỡi hứng đi, ta...

- CÚT!?!

Lạc Dư trợn mắt, cậu vỗ vỗ ngực, chết tiệt, cậu bị tên này chọc tức chết rồi. Muốn uống nước ép dâu? Ha, sao không tự mình đi ép đi.

Hai người tiếp tục.

- Ta chọn dưa chuột.

Nhất định phải là dưa chuột, dưa chuột đâu.

- Sai rồi. Là dây thủy tinh thể.

Lạc Dư không chút do dự cầm lấy sợi dây trong suốt buộc cậu em của mình vào, gằn giọng:

- Tiếp tục.

- Haizz, sai rồi, lại là dây thủy tinh thể.

- Đừng lề mề, tiếp tục.

Trên thân cậu em của Lạc Dư rất nhanh đã bị một đống dây màu trắng bao phủ. Cậu tức giận, sao lại thế này, cậu muốn thắng, nhất định phải khiến Long U thua tơi tả.

Mặt mũi Lạc Dư đỏ rực một mảng, Long U cười cười:

- Lần này cho em tự lắc tự đoán.

Hòn xúc xắc đưa đến trước mặt, Lạc Dư nghiến răng ken két:

- Được. Lần này ta chọn dâu tây.

- Ầy, lại sai rồi.

Long U vừa nói xong Lạc Dư liền nhảy cẫng lên cười tít mắt.

- Là màu đen, Long U, mau, mau nhét dưa chuột vào đi.

- Cái gì??

Long U há hốc mồm, sao có thể là màu đen? Hắn rõ ràng đã động tay động chân, hắn...

- Đừng nói nhiều, mau, để ta giúp ngươi khai mở hoa cúc.

Lạc Dư tưng bừng cầm quả dưa chuột cười hế hế đi về phía Long U.

- KHÔNG, TA KHÔNG MUỐN BỊ THÔNG.

- HÁ HÁ. Ngoan nào rắn nhỏ.

- Không. Cút.

Vẻ mặt đắc ý mười phần biến mất, Long U tái mặt che m*ng.

- Chơi là phải chịu, để dưa chuột lấy mất lần đầu của ngươi, ta thật không nỡ chút nào. Nhưng mà...

Mặt Lạc Dư muốn nở hoa ngoác miệng cười:

- Nhưng dưa chuột đủ to nha.

- ...

Ha, mặc kệ nó to như thế nào, quan trọng là ông đây không muốn bị thông, Cút đi.