Kế Hoạch Đè Nam Chủ

Chương 148



Thập Thất bóp nát trái tim trên tay mình, diệt hồn đinh phát huy tác dụng đem thần hồn vừa thoát ra của Long U tiêu diệt.

Những thứ liên quan đến Long U đã hết, Lạc Dư gương mặt đông cứng bị hắn ôm vào lòng. Thân thể hai người hóa thành một luồng sáng rồi biến mất.

- Bảo bối, đừng giận, chuyện đó còn chưa xảy ra mà.

- Ha, đó là thứ được định sẵn. Ngươi vốn đã từng bị giết một lần rồi, nếu không... chúng ta sao có thể thấy được từng hình ảnh rõ ràng đến mức đó chứ.

Lạc Dư cười lạnh, gương mặt lúc nào cũng cười cười ôn hòa giờ phút này chỉ còn lại sự băng lãnh, trong mắt lóe lên sát khí kinh thiên.

Cảm giác tận mắt nhìn người mình yêu chết đi thật không dễ chịu một chút nào. Dù đó là chuyện của ki*p trước, hay chuyện sắp xảy ra ở tương lai cậu cũng không thể nào chấp nhận được.

Long U nhướng mày, hắn không nghĩ nhiều như Lạc Dư.

- Bảo bối,em nghĩ nhiều rồi.

- Long U, hóa hình đi.

Long U kinh ngạc nhưng bảo bối nói đương nhiên hắn sẽ làm theo. Hình dáng con người của hắn lóe lên một tia sáng trắng trên giường ngay sau đó liền xuất hiện một con rắn khổng lồ.

Lạc Dư im lặng, ngón tay cậu lướt nhẹ trên lớp da rắn từ từ đi xuống chạm vào nơi Long U bị nữ chính cắm diệt hồn đinh.

Đáy mắt cậu tràn ra những tia sáng dịu dàng nhưng rất nhanh liền trở nên âm trầm đáng sợ.

- Long U, nơi này là của ta. Nếu không có sự cho phép của ta thì ngươi không được để bất kì ai chạm vào nơi đó, biết chưa?

- Tuân lệnh.

Giọng Long U chứa ý cười ngả ngớn. Đầu rắn vươn tới cọ cọ vào má Lạc Dư làm nũng.

- Bảo bối, đừng vì mấy thứ vớ vẩn đó làm bản thân đau lòng, hay là chúng ta chơi trò chơi giải tỏa đi.

Chẳng có người nào cảm thấy thoải mái hay vui vẻ gì khi nhìn thấy tương lai mình lại bị một người dơ bẩn hại chết.

Nhưng Long U người này sống hàng vạn năm, thất tình lục d*c của hắn chỉ vì một người mà sống lại. Những kẻ khác... tất cả, đều không xứng.

Lạc Dư không vui, nhưng Long U mè nheo lợi dụng thân thể mềm dẻo của mình quấn ngang hông cậu.

- Bảo bối ~ Chúng ta chơi trò chơi đi. Mai ta đi giết nữ nhân kia diệt trừ hậu họa, giờ chúng ta chơi đi nha nha.

- ...

Lạc Dư bị dụ dỗ cuối cùng quyết định cùng Long U chơi.

Long U lấy ra một viên tinh thể hình vuông, mỗi mặt có một hình vẽ.

Quần?

Áo?

Dâu?

Cái gì đây?

Lạc Dư nghi hoặc, Long U lưu manh cười một tiếng.

- Chúng ta chơi xúc xắc, nếu đoán đúng trên mặt xúc xắc mang hình gì thì em thắng.

- Còn nếu chọn phải một trong hai ô màu trắng cũng màu đen thì ta thua.

Long U không có nhiều đồ chơi, hắn lấy ra mấy quả dâu rừng, còn có cả chiếc dây bằng thủy tinh thể màu lam. Còn cả... dưa chuột?

Lạc Dư tái mặt, dưa chuột bị đột biến hay sao mà to vậy? Còn hơn cả cổ tay cậu nữa.

- Hì hì, bảo bối, em chấp nhận rồi thì đừng nuốt lời đó. Nào tới đây, chúng ta bắt đầu luôn.

- Khoan đã, lỡ ngươi ăn gian thì sao?

Long U đoán trước được cậu sẽ hỏi như vậy, hắn cười nhạt.

- Thứ này có thể ngăn cản linh lực của ta, nếu không phá hỏng nó thì ta chẳng khác nào người thường. Hơn nữa ta làm cái, em chọn phải màu trắng ta cởi đồ, màu đen... ta lập tức nhét cái thứ kia vào người.

Long U giơ một chiếc còng tay lên tiện thể đeo vào luôn. Hắn nhìn về phía quả dưa chuột to chà bá nằm lăn lốc một bên nói.

Ực

Lạc Dư bị dụ dỗ, quả dưa chuột này mà nhét vào nơi đó của Long U...

Vừa nghĩ thôi đã thấy thích rồi.

- Chơi.

Lạc Dư vô đùi nói, Long U cười.

- Vậy thì bắt đầu.

Long U bỏ con xúc xắc vào một thứ giống như chiếc bát.

- Ván đầu tiên. Chọn.

Long U lắc mạnh tay không theo bất kì quy luật nào.

- Ta... dâu, quả dâu rừng.

- Chắc chắn?

Long U có ý tốt hỏi lại lần nữa, vẻ mặt cười như không cười lại xen chút bất an của hắn khiến Lạc Dư càng thêm khẳng định bên trong là quả dâu.

- Chắc chắn, mau mở đi, đừng có kéo dài thời gian.

Lạc Dư trừng mắt, Long U gật đầu.

- Ồ, sai rồi bảo bối. Là quần áo. Em chọn cởi áo hay cởi quần?

Lạc Dư nhìn chòng chọc vào hình bộ quần áo được khắc đơn sơ trên tinh thạch hình vuông hừ lạnh:

- Cởi thì cởi, tôi mới không có sợ.

Chiếc áo được làm bằng da thú bị vứt sang một bên để lộ lồng ngực trắng nõn, Long U nhìn chằm chằm điểm đỏ trước ngực khiến nó khẽ run rẩy.

- Không, không được nhìn, mau chơi tiếp.

Lạc Dư đỏ mặt, khóe mắt vì mới vừa khóc xong nên hơi sưng, hồng hồng trông vô cùng đáng thương.

- Được. Tiếp.

- Lần này nhất định là dưa chuột.

Cậu còn chưa quên nếu mình chọn đúng thì cái hình đó sẽ trở thành kết cục của Long U. Cậu muốn thấy hắn nhét dưa chuột vào nơi đó.

- Sai rồi. Lại là quần áo.

Long U cười, Lạc Dư tức giận cởi phăng chiếc quần đang mặc ra. Vẻ mặt hăng hái không rời mắt khỏi bàn tay hắn.

- Tiếp.

- Mời.

- Quần áo?

Lạc Dư do dự một chút nhưng vẫn quyết định chọn.

- Ầy... đúng rồi.

Long U thở dài, mắt Lạc Dư tỏa sáng chẳng khác nào đèn pha ô tô vô cùng mong đợi nhìn hắn cởi áo.

"Soạt"

Long U chỉ mặc một chiếc áo, bên trong cũng chẳng có cái gì, vừa cởi áo ngoài thân thể trắng bệch lập tức lộ ra ngoài không khí.

- Tiếp tục?

- Đúng. Tiếp tục.

Lạc Dư gật đầu chắc nịch.

- Chọn.

- Ta lại chọn quần áo.

- Ầy, sai rồi. Quần áo đã vào ba lần rồi sao có thể vào nữa chứ, em ngốc quá.

Long U lắc lắc đầu đưa cho Lạc Dư quả dâu tây mà cậu vẫn hằng mong đợi.

- Nhét vào đi.

Tay Lạc Dư có chút run run nhận lấy.Cậu muốn cái này nhét vào trong người Long U cơ.

Long U ngồi đối diện híp mắt nguy hiểm quan sát cậu.

- Không muốn gỡ? Muốn thì làm nhanh lên.

Lạc Dư nhe răng trợn mắt trực tiếp đem dâu tây nhét vào hậu *****.

- TIẾP.

- Được.

- Lần này ta chọn dưa chuột.

- Ầy... bảo bối, lại là dâu tây. Em thử chọn mỗi cái hai lần không phải tốt sao. Quần áo ba lần, cái này hai lần, hai cái còn lại khả năng cao là một lần đó.

Lạc Dư nghĩ cũng đúng, cậu cắn răng lấy một quả dâu tây nữa đưa vào.

- Ặc.

Trên thân dâu tây có không ít lông, có chút... ngứa.

- Tiếp tục?

- Ưm... tiếp, tiếp đi.

Lạc Dư mếu máo nhưng không muốn chịu thua.

- Bảo bối,chọn đi.

- Ta... chọn dây thủy tinh thể.

Cái này cậu chưa chọn lần nào, Long U gật đầu.

- Haizzz, bảo bối, em đen quá.Vào dưa chuột rồi.

- Cái gì? Không thể nào anh nhất định chơi ăn gian.

Long U nhún vai.

- Mau lên bảo bối, ta muốn uống nước ép hoa quả nha.

- Nhưng...

Làm sao vừa chứ.