Kế Hoạch Đè Nam Chủ

Chương 147



Lạc Dư bên này ra sức vật lộn với cái tên vô liêm sỉ nào đó, nữ chính cùng nam nhân của ả bên kia rất nhanh chỉnh trang lại quần áo bước ra khỏi hang động.

- Bảo bối, đi thôi.

Long U đỡ Lạc Dư đứng dậy trực tiếp bế kiểu công chúa đi theo hai người kia.

Thời gian dần trôi qua, hai người nhìn nữ chính thông đồng với bốn nam chủ, còn cùng bọn họ chơi trò người lớn. Lần nào Lạc Dư muốn xem sâu hơn chút đều bị Long U ngăn cản.

- Xem cái gì, xem của ta còn chưa đủ hay sao? Muốn ta làm đến bước cuối?

Đáy mắt Long U u ám, âm trầm đến đáng sợ. Đầu Lạc Dư vừa thò ra được chút xíu liền lập tức thụt vào, cậu cười gượng:

- Ừm... tôi không xem, không xem đâu.

Hứ, không xem thì không xem, làm gì gắt thế không biết, cậu xem chút chút lấy kinh nghiệm không được sao?

Lạc Dư chán nản, phải nói nữ chính thực sự rất giỏi, một đêm ngự bốn nam nhân, chậc chậc, nếu cô ta có thể chia sẻ cho cậu một chút năng lực thì tốt biết mấy, cậu cũng muốn lập hậu cung thu mĩ nhân.

Trong đầu Lạc Dư tưởng tượng ra cảnh mình được một dàn mĩ nhân nam có nữ có. Khóe miệng cậu cảm thấy hơi ươn ướt, Long U vừa hay cúi đầu nhìn thấy cái bộ dạng này của cậu tức đến nghiến răng nghiến lợi:

- Đang nghĩ đến cái gì?

- Nghĩ? Đương nhiên là nghĩ đến 3000 mĩ nhân, nam nữ phong lưu đa tình, ực, không biết đến lúc đó sẽ có cảm giác gì nhỉ?

Nghĩ đến cảnh mình nằm trên giường cùng một đám mĩ nhân mắt Lạc Dư càng ngày càng sáng, nhưng nhớ ra người kia còn ở bên cạnh liền ho khụ một tiếng vội vàng che giấu biểu cảm trên mặt.

- Ta đùa, đùa chút thôi, ngươi đừng nghĩ nhiều.

Long U sầm mặt, cười lạnh lẽo kéo cậu vào lòng vừa hôn vừa xoa nắn m*ng thịt.

- Đừng nghĩ cái gì 3000 mĩ nhân, một mình ta cũng có thể khiến em không xuống được giường rồi.

Lạc Dư tưởng mình nghe nhầm, cậu ngoáy ngoáy lỗ tai trợn mắt.

Đùa gì vậy? Không xuống được giường? Ha, cậu thân kinh bách chiến, trước giờ kinh nghiệm giường chiếu mà 250 giữ lại cho cậu cũng không ít, muốn làm cậu không xuống được giường? Nam chủ mấy thế giới trước mạnh mẽ như nào cũng làm không nổi đó.

Hơn nữa...

Lạc Dư miết miết đôi môi đỏ mọng cười nhạt. Tên nam chủ này là xử nam chính hiệu, chậc, mới động có xíu đã xuất ra rồi, không có tiền đồ, đúng là chẳng có chút tiền đồ nào cả.

Long U phát hiện ra ai kia đang dùng đôi mắt khinh bỉ nhìn mình gương mặt trắng bệch lập tức đỏ lên.

- Tuy... tuy ta chưa có kinh nghiệm nhưng mà ta có tới tận hai cây. Nhất định sẽ khiến em thích hơn cái thứ nhỏ xíu của mấy tên nam nhân kia

Lạc Dư nở một nụ cười thiếu đánh.

- Ồ, thật mong chờ.

- ...

Chờ thì chờ, bảo bối thật xấu, đợi khi ra ngoài hắn nhất định sẽ đè em ấy lên giường làm ba ngày ba đêm. Không, phải làm ba năm luôn.

Tuổi Long U lấy vạn để tính, đối với hắn ba năm chỉ là một cái nháy mắt, đáng thương cho Lạc Dư, lần này Long U đã quyết tâm phải để bảo bối trên giường ba năm. Hừm, nếu ít quá... thì thêm vài năm nữa cũng được.

- Mau, nữ nhân kia lại đi rồi, mau đuổi theo.

Lạc Dư không cảm nhận được nguy hiểm, cậu cầm tay Long U kéo về phía trước đuổi theo bóng hình sắp biến mất sau cánh cửa.

"..."

Thời gian qua rất nhanh, Thập Thất không hổ là nữ chính, ả không mất bao nhiêu công sức đã năm được bốn nam nhân kia vào trong tay. Khiến bốn người bọn họ can tâm tình nguyện dùng tính mạng yêu thương, bảo vệ ả, ai nói cũng không nghe.

Lạc Dư nhìn mà líu lưỡi. lại qua thêm một thời gian nữa, nữ chính lúc này cũng nhớ đến người ở trong thánh địa.

- Hức, lúc trước con rắn trong Thánh địa làm nhục em, mấy người nhất định phải giúp em lấy lại công đạo.

- Được rồi, Thất Thất đừng khóc, mọi chuyện cứ để bọn ta lo.

Nữ chính gật đầu lau lau nước mắt, bốn nam nhân kia vì cô ta tập hợp không ít người, một trong số bọn họ còn mời cả lão cha của mình ra mặt.

- Chậc, lớn từng đó rồi mà còn phải nhờ cha giúp vợ mình trả thù.Không biết Thập Thất kia rốt cuộc là vợ của ai, hay là của cả cha lẫn con?

Long U trào phúng liếc mắt khinh thường nhìn bọn họ một cái. Không thể trách hắn nghĩ linh tinh được, thời gian này bảo bối toàn nghi ngờ năng lực của hắn, nữ chính lại còn *** đãng đến nỗi ai cũng ăn, bảo sao hắn không nghĩ cô ta cùng cha chồng có một chân.

Suy nghĩ cùng sự chế giễu của Long U chỉ đổi lại một ánh mắt nhìn xuống dưới háng của Lạc Dư, hắn có chút nóng nảy:

- Bảo bối, ta không bất lực, chỉ hơi nhanh chút thôi, em đừng nhìn ta bằng cái ánh mắt đấy.

- Ồooo.

Hai người mắt đi mày lại, những kẻ kia không bị hai người ảnh hưởng, rất nhanh sau đó đã chuẩn bị lên đường đến thôn Long Thần.

Ba ngày sau - Thôn Long Thần.

- Các người muốn làm gì?

Trưởng thôn nhìn một đám người ăn mặc quần áo hoa lệ sắc mặt trầm xuống nói.

- Trưởng thôn, là cô ta, Thập Thất.

Đúng lúc này người trong thôn có người nhận ra nữ chính hét lên. Mọi người đồng thời quay mặt nhìn chằm chằm nữ nhân đang trốn sau lưng một người đàn ông.

- Đáng chết, Thập Thất, không ngờ ngươi với bọn chúng là cùng một ruột.

- Đồ vong ân phụ nghĩa. Đáng lẽ lúc đầu bọn ta không nên vì ngươi là cô nhi mà thu dưỡng nuôi dạy, đúng là nuôi ong tay áo mà.

- ...

Mọi người ồn ào chỉ chích, nhưng da mặt của nữ chính đã đạt tới trình độ không phải bọn họ có thể so sánh được. Cô ta cười lạnh, ngay lập tức mắt ướt sũng nhìn đám nam nhân của mình.

- Đại ca... ta.

- Thất Thất đừng khóc, bọn ta nhất định sẽ lấy lại công đạo cho em.

Người trong thôn thấy cảnh này gân xanh trên trán nổi lên thầm mắng ngu xuẩn. Trước kia ả này ở trong thôn mạnh mẽ lắm cơ mà, giờ lại diễn cái trò yếu đuối cần bảo vệ này cho ai xem?

- Thật ghê tởm.

- Đúng vậy.

- CÂM MIỆNG.

Người nam nhân đứng đầu hét lên, bốn người đàn ông nhìn về phía hắn.

- Cha?

- Miệng bọn chúng rất tiện, ta không thể để con dâu một mình gánh chịu tiếng xấu này được.

Bốn nam nhân của nữ chính thi nhau gật đầu. Người bị nhắc đến âm thầm thở phào một hơi, cảm kích nhìn người đàn ông trung niên kia.

Người trong thôn Long Thần không có tu vi cũng không biết tu tiên là gì. Thực lực giữa đôi bên chênh lệch quá lớn, người của nữ chính rất nhanh đã bao vây, đem người trong thôn nhốt giống như nhốt gia súc vào một chiếc lồng trong suốt.

- Không được, các ngươi không được đến tháng địa xúc phạm đại nhân.

Trưởng thôn hộc máu vừa dứt lời đã ngất ngay tại chỗ. Đám người nữ chính liếc cũng chẳng thèm liếc lấy một cái đi thẳng vào Thánh địa.

Lạc Dư cùng Long U chứng kiến tất cả nhưng không thể can thiệp.

Hai người nhìn Thánh địa bị phá tan hoang, nhìn đám người cổ tộc kia vây khốn ra tay đánh nhau với Long U.

- Chúng ta không thể làm gì được sao?

Lạc Dư cắn răng, mắt bùng lên lửa giận ngập trời. Long U trầm mặc.

- Không thể. Bảo bối, đó chỉ là việc sắp xảy ra, em không cần...

- Không cần cái đầu ngươi!?!

Lạc Dư hét lên, lúc cậu quay đầu lại Long U ngẩn người.

Đôi mắt dăng đầy tơ má.u, hai hàng chất lỏng chảy xuống nơi khóe mắt.

Đây là người cậu yêu.

Là người cậu vất vả tìm kiếm bao nhiêu năm.

Long U...

Tên đáng chết nhà ngươi có biết ta tìm ngươi cực khổ đến mức nào không?

Giờ ta tìm được ngươi rồi.

Nhưng ngươi lại để cho ta thấy cảnh ngươi vì người khác, vì một nữ nhân khác mà khiến chính mình thương tích đầy người.

Thậm chí ngươi còn để nữ nhân đó lấy tim ngươi ra cầm trên tay.

Trái tim đó vẫn còn đập.

Vẫn còn đập đó.

Nhưng...

Nó lại đập vì người khác, không phải vì ta.

Long U, tương lai liệu ngươi có tiếp tục chết vì cô ta không?

Ngươi... liệu có nhớ tình cảm đó không, hay chỉ có mình ta tự mình đa tình?

Long U, ngươi nhìn xem.

Tim ngươi chảy má.u rồi.

Tim ta... cũng, nát rồi.

Ta đau quá, đau quá. Long U...