Kế Hoạch Đè Nam Chủ

Chương 146



Môi Lạc Dư trề ra không can tâm tình nguyện che tai lại. Long U cảm thấy vẫn chưa đủ, hắn cau mày nghĩ nghĩ cái gì đó rồi giữ lấy đầu cậu kéo vào trong lòng, bàn tay to lớn lành lạnh áp lên tay cậu giúp cậu ngăn lại mấy âm thanh tục tĩu kia.

Đợi, hai người đứng một góc đợi nữ chính cùng gã nam nhân của ả xong việc.

- Ưm...

Thập Thất thích đến nheo mắt lười biếng dựa vào lồng ngực người nam nhân kia.

- Thất Thất, ta đưa em đến tông tộc của bọn ta, ta nhất định sẽ bảo vệ em, cho em một cuộc sống vô ưu vô lo.

- Thật không?

Nữ nhân trong lòng mở to mắt, đôi mắt ầng ậc nước lấp lánh khiến bất cứ ai cũng mềm lòng. Gã nam nhân kia mím môi, yết hầu lăn lộn gật đầu:

- Thật, nhưng đó là chuyện của ngày mai,bây giờ chúng ta...

- Đáng ghét.

- Haha.

Hai người lại quấn thành một đoàn, Long U ánh mắt lạnh băng dọa người nhìn chăm chăm hai con a cẩu trước mắt.

- ???

Gã nam nhân kia có tu vi không thấp, ánh mắt trần trụi ghét bỏ, lại còn sát khí kinh thiên kia nữa, dù kẻ ngu cũng phát hiện ra nơi này có điểm bất thường, không thể ở lâu.

- Thất Thất, chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này trước.

- Xảy ra chuyện gì sao?

Làm được một nửa rồi thôi, cái này bảo Thập Thất sao chịu nổi chứ.

Ở thế giới cũ cô ta là người bảo thủ không bao giờ để lộ thân thể ra trước mặt bất kì người nào. Từ sau khi đến nơi này đến chính cô ta cũng không hiểu mình bị làm sao.

Cái ngày nam nhân ở Thôn Long Thần phá thân ả, ả cảm nhận được sự "vui vẻ" chưa từng có, nó khiến ả trầm luân, muốn được quấn bên nam nhân làm chuyện không thể nói.

Ban đầu thật ra ả cũng có chút xấu hổ, nhưng dần dần ả liền không khống chế được ham muốn, chủ động tìm nam nhân kia làm.

Ba tháng, chỉ trong vòng thời gian ngắn ngủi ả đã không thể rời thứ đó của nam nhân được nữa.

- Sao lại dừng?

Thập Thất chẳng khác nào con rắn uốn éo muốn khơi dậy *** vọng của nam nhân.

- Đừng nghịch, ta cảm thấy nơi này có chút kì lạ. Chúng ta tìm nơi an toàn rồi làm tiếp.

Nam nhân hung hăng sờ soạng ả mấy cái rồi đứng dậy mặc quần áo. Thập Thất cắn răng không thể không nghe theo mà đứng dậy mặc quần áo.

Nói quần áo nhưng thật ra cũng chẳng có gì ngoài một cái khăn quấn ngực cùng mảnh vải che thân dưới. Thập Thất nhìn bộ quần áo hoa lệ của người nam nhân kia ngưỡng mộ không thôi.

- Ha ha, Thất Thất, ta thấy em mặc cái này rất hợp, nửa kín nửa hở, nơi này của ta bị em khơi dậy hứng thú rồi này.

Lúc này Lạc Dư cũng được Long U thả ra, hắn đáng lẽ muốn đưa bảo bối rời đi nhưng Luân Hồi trận giúp hắn nhìn thấu ki*p trước. Đứa con số mệnh là Thập Thất nên họ không thể tách rời cô ả quá 10m, đây cũng chính là lí do hắn ghét cay ghét đắng nữ nhân chết tiệt này.

Nam nhân cầm lấy tay ả đưa đến túp lều bên dưới, Lạc Dư vuốt cằm muốn nhìn thử xem cái đó của nam nhân lớn cỡ nào, chắc... không lớn bằng Long U đâu nhỉ?

- Em muốn đi đâu?

Long U nổi đóa, gân xanh trên trán hắn giật giật, mặt mũi đen sì.

- Ta...

Lạc Dư giật mình vội vàng lùi lại, cậu quên mất người này vẫn còn ở đây.

- Ta, ta chỉ xem cái đó của nam nhân kia có lớn bằng ngươi hay không thôi. Thật đó.

Long U cười gằn ép cậu quay đầu nhìn mình, hắn nheo nheo mắt, đuôi mắt yêu dị câu lên khiến trái tim Lạc Dư đập mạnh.

Nam nhân của cậu... thật đẹp.

Lạc Dư lắc lắc đầu, 250 vô thanh vô tức biến mất, áp lực vô hình cũng không còn.

Cậu không phải không phát hiện 250 đang cố tình che giấu thứ gì đó. Nhưng mỗi thế giới cậu đều bị xóa kí ức, ngay cả tình cảm cũng bị thanh lọc nên cái muốn hỏi đều quên mất.

Chỉ là thế thì đã sao, nó vẫn không xóa được sự tồn tại của người đó. Dù cậu không nhớ được người nam nhân kia trông ra sao, cũng rất ít khi cảm nhận được hắn, tuy rất mơ hồ lúc được lúc không nhưng như vậy là đủ rồi.

Giờ cậu cùng 250 hoàn toàn mất kết nối. Áp lực cùng màng chắn vô hình biến mất cậu mới có thể chắc chắn.

Nam nhân trước mặt này... chính là người đó.

- Bảo bối, em sao vậy?

Long U vươn tay nhéo nhéo má cậu cười nói, Lạc Dư lắc đầu.

- Không sao.

Cậu nghiêng đầu nhìn hai kẻ đang ôm ôm ấp ấp cách đó không xa.

- Đừng nhìn, nhìn ta đây này.

Long U trừng mắt, Lạc Dư nhịn cười, cái tên ngốc này, cậu là của hắn rồi mà.

- Thế em phải nhìn cái gì?

Lạc Dư tò mò hỏi, Long U cau mày mắt đột nhiên sáng lên, tà tứ cười:

- Em ngồi xuống trước.

Lạc Dư không biết hắn muốn làm cái gì, cậu nghe lời ngồi xuống đất chống cằm nhìn hắn.

- Em phải nhìn cho kĩ, cái này của ta chưa cho ai nhìn đâu.

Mắt Lạc Dư sáng lên, chưa từng cho bất kì người nào nhìn thấy, thứ này chắc chắn rất quý.

Dưới ánh mắt sáng quắc của Lạc Dư, Long U cười cười, ngoại bào mà hắn tiện tay lấy mặc vào giờ phút này bị hắn kéo phanh ra, thân thể trắng bệch, từ trên xuống dưới đều lộ ra trước mặt cậu.

Lạc Dư ngơ ngác, đầu ngón tay Long U di chuyện lướt qua từng múi cơ đi dần, đi dần xuống.

- Bảo bối, nhìn cho kĩ. Của ta "to" hơn tên kia, hơn nữa còn có hai cây, đủ để em "ăn" no.

Lạc Dư nhìn cái chân thứ ba cùng thứ bốn của Long U đến ngẩn người. Hai cây gậy mềm nhũn bị cậu nhìn đến có phản ứng chậm rãi ngẩng đầu chĩa thẳng vào mặt cậu.

- Bảo bối, hộc, giúp ta.

Long U đưa hai cậu em đến gần miệng Lạc Dư, đôi mắt lam sắc trầm xuống.

- Bảo bối.

- Nhưng... nhưng.

- Đừng nhưng gì hết, em làm được mà, mau giúp ta nếu không ta sẽ nổ tan xác mà chết đó. Bảo bối ~

Long U cúi đầu nghĩ nghĩ:

- Nếu không được vậy ta hiện thân để nữ nhân kia giúp ta giải tỏa, ta...

- Không được, đây rõ ràng là của ta, ngươi chỉ có thể để ta ngậm.

Lạc Dư trợn mắt, cái này là của cậu, sao có thể để nữ nhân khác chiếm được chứ, ngay cả nam nhân cũng không được, nó chỉ có thể là của một mình cậu thôi.

- Vậy...

Long U cười thầm, Lạc Dư trừng hắn một cái, cậu cầm lấy hai vị huynh đệ khủng bố trước mặt.

- Để ta "ăn" nó, ngươi không được cho ai "ăn" nó ngoại trừ ta, biết chưa?

- Tuân lệnh.

Long U vô cùng nghiêm túc gật đầu, hắn nhìn chằm chằm đôi môi đỏ bừng đang thử thăm dò li*m láp hai vị huynh đệ của mình.

Ực.

Thật muốn đem em ấy làm ngay tại chỗ. Long U tối tăm liếc mắt nhìn một nam một nữ cách đó không xa, nếu giết hai tên này thì ở đây sẽ chỉ còn lại hắn cùng bảo bối. Đến lúc đó hắn cùng bảo bối có thể...

Lạc Dư không biết trong đầu hắn đang muốn đè mình ra làm. Cậu vươn lưỡi chạm vào người anh em "to" nhất.

Chùm Chụp

- Ư...

Long U rùng mình, tay hắn xuyên qua mái tóc mềm mại của Lạc Dư thở dốc nói:

- Bảo bối, mau, ngậm hết nó vào.

Lạc Dư rất nghe lời, cậu há to miệng, Long U nhân cơ hội đó đẩy sâu vào tận trong cổ họng cậu.

- Ưm/Ách

- Bảo bối, em mau... mau.

Mắt Lạc Dư ươn ướt, cây gậy còn lại chạm vào má cậu cọ đến đỏ bừng.

- Bảo bối, bảo bối của ta.

Long U chủ động đưa đẩy, hắn là xử nam bao nhiêu năm, thứ hắn xuất ra vừa nhiều vừa đặc khiến Lạc Dư ho khụ khụ.

- Bảo bối, xin lỗi.

Long U muốn nâng bảo bối dậy nhưng Lạc Dư vừa ngẩng đầu lên, gương mặt phấn nộn bị chất lòng màu trắng phun đầy mặt khiến cái thứ vừa mềm xuống lại có dấu hiệu ngẩng đầu lên.

- Bảo bối, còn... một cây em chưa "ăn".Mau ăn đi, đây là thứ đại bổ đó.

Long U toàn thân giống như phát hỏa, nóng muốn chết. Lạc Dư li*m li*m môi, đầu lưỡi đỏ rực đập vào mắt người nào đó.

Đáng chết.

Bảo bối, em rõ ràng là đang cầu th** mà.